*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Raw: downxs.com

Convert: ❄TieuQuyen28❄

Edit + Beta: Yu

Giọng nói của Bành Đại Hoa ở phía bên kia to, rõ ràng truyền từ cửa nhà của chị Điền tới. Triệu Chanh nghe thấy trong lòng không khỏi lộp bộp, giật thót một cái. Cũng bất chấp chuyện này không liên quan đến mình lấy lại tinh thần, phủi bỏ cỏ còn dính ở trên người. Cô đi xuống dốc chạy chậm sang phía đối diện.

Nếu như cô không nghe nhầm, thì hình như đang có người muốn lôi Trương Thục Phân đi? Nhưng chẳng phải bây giờ Trương Thục Phân đang có thai được 7 tháng rồi sao!

Triệu Chanh không phải là một người tốt bụng - luôn luôn nhiệt tình thích đi giúp đỡ người khác, nhưng cũng không phải là người xấu máu lạnh vô tình. Đã là con người thì đều có lương tâm dù là ít hay nhiều; đứng trước ba nhóm người: người già, trẻ con và phụ nữ có thai chưa cần biết họ có nhân phẩm kém hay không nhưng khi thấy bọn họ gặp khó khăn thì trong lòng chúng ta đều sẽ dâng lên một chút mềm lòng.


Khi Triệu Chanh chạy tới con đường Tiểu Mã đó, thấy một nhóm tầm 7, 8 người gồm cả nam và nữ đều mặc áo sơ mi cùng quần dài nhìn hoàn toàn khác biệt với người dân ở trong thôn đang vây bắt Trương Thục Phân. Mà Trương Thục Phân một tay đang đỡ bụng của mình còn một tay khác thì bị một người phụ nữ cắt kiểu tóc lưu hồ lan[1] mặc áo sơ mi trắng quần đen đi một đôi giày da túm chặt.

Dù xa hay gần, những bà con ở trong thôn đều đang đến hỗ trợ vây quanh nhóm người đó không để cho họ dẫn người đi.

Đáng tiếc bây giờ đang là nửa buổi chiều, đại đa số mọi người trong thôn đều đã lên núi làm việc rồi. Đất canh tác của thôn Tiên Nữ chủ yếu lại ở khá xa, cho nên dù Bành Đại Hoa có hét to tới đâu đi chăng nữa, hay có gọi khan cả tiếng thì mấy người đàn ông đang làm việc ở trên núi cũng không thể nghe thấy được.


Hầu hết những người đang vây quanh đều là mấy người già sống ở trong thôn, ngoài ra còn có cả mấy đứa trẻ con đứng ở bên cạnh xem nữa. Triệu Chanh cũng đã nhìn thấy Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đang đứng ở cách đó không xa nhìn, bên cạnh Trương Thục Phân là hai đứa con trai của chị ta Lâm Đào và Lâm Hoa.

Hai anh em này, Lâm Hoa là đứa nhỏ tuổi hơn nhưng vẫn lớn hơn Lâm Đại Thuận hai tuổi, năm nay 7 tuổi rồi; còn Lâm Đào thì 9 tuổi. Hai đứa bé này đều đã bắt đầu vào tiểu học, mà hôm nay là chủ nhật cho nên hai anh em mới ở trong thôn.

Tình cờ gặp hai người em họ đang đi đào giun đất, vì thế hai anh em cũng đi theo đào giun cùng để làm mồi đi câu cá.

Thông thường đến tuổi này rồi thì cũng đã có chút hiểu biết, nhưng đoán chừng hiện tại hai đứa nhỏ cũng bị tình cảnh vừa khóc vừa cãi nhau ồn ào trước mặt dọa cho hoảng sợ, cứ đứng trân trân ở đó nhìn mẹ mà không biết nên làm gì bây giờ.


Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận nhìn thấy Triệu Chanh đến, thoạt nhìn điệu bộ của cô chính là muốn đối nghịch cùng mấy người ở trấn trên đó.

Do đó Lâm Đại Thuận rất sốt ruột, lôi kéo em trai muốn đi qua bên đó. Triệu Chanh thấy vậy vừa vội vàng dùng sức vẫy tay với Lâm Đại Thuận, vừa hất cằm của mình về hướng bên kia gật đầu một cái, ý bảo nó dẫn em trai đi sang bên kia ngoan ngoãn đứng chờ ở đó, đừng có chạy tới đây.

"Con dâu của tôi cũng đã mang thai hơn bảy tháng rồi! Bây giờ các người kéo nó đi nạo thai chẳng phải là muốn mệnh của nó hay sao!"

Bành Đại Hoa khóc đến nỗi nước mắt nước mũi dính tùm lum trên khuôn mặt, tóc cũng rối tung hết cả lên thoạt nhìn dáng vẻ bây giờ vô cùng chật vật.

Trước có thể gọi Triệu Chanh đến, hoàn toàn là nhờ có người bên cạnh nói với Bành Đại Hoa rằng con dâu út nhà bà đang đứng ở sân nhà bên phía đối diện nhìn sang đây kìa. Chính vì nghĩ thêm một người thì sẽ có nhiều biện pháp cũng như sức mạnh hơn, cho nên Bành Đại Hoa mới gọi người tới.
Nhưng sau khi gọi xong Bành Đại Hoa lại không có tâm trạng để quản xem liệu người có đến đây hay không. Lúc này, bà ta sợ mình chỉ cần hơi lơi lỏng một chút thôi con dâu cả sẽ lập tức bị mấy cán bộ bên kế hoạch hóa gia đình kéo đi.

Người phụ nữ trung niên để kiểu tóc lưu hồ lan vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh không hề biến đổi, trái lại cau mày quở trách Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân: "Bây giờ vẫn có thể phá thai được! Chính là do mấy người nghèo các người không có văn hóa cả ngày chỉ biết đẻ con bừa bãi, đem bản thân nuôi thành một con heo nái già luôn!"

Lời này đem ra để mắng người có thể nói là tương đối cay nghiệt, ngay cả Triệu Chanh nghe xong trong lòng không khỏi cũng trào ra lửa giận.

Nhưng cũng chỉ có mình Triệu Chanh thấy vậy, còn những người khác đã quen tình cảnh trước mắt này rồi. Vì thế đối với người của trấn trên hay cán bộ công tác trong chính phủ đều tự nhiên sinh ra một loại sợ hãi khi đối mặt với họ. Cho dù có bị nói thành heo nái già cũng không có ai cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tự ti, kinh hãi đến nỗi không nói ra được một câu nào.
Đi cùng với người phụ nữ trung niên kia, khuôn mặt của những người đàn ông và phụ nữ còn lại cũng đều lạnh y chang vậy. Có vẻ đối với loại tình huống này đã thấy nhiều rồi, căn bản không tin mấy người già yếu bệnh tật kia dám làm gì bọn họ thật.

Còn có người lớn giọng tranh thủ tuyên truyền chính sách kế hoạch hóa gia đình, muốn làm cho tất cả mọi người nhiệt tình đi tố cáo những người vụиɠ ŧяộʍ sinh em bé này: "Quốc gia chúng ta đang thực thi kế hoạch hóa gia đình, đây là vì muốn quốc gia của chúng ta càng ngày càng phát triển hơn, là vì muốn nâng cao chất lượng cuộc sống của tất cả mọi người mà thôi! Các người xem, vật tư hiện tại chẳng phải đang rất thiếu thốn sao? Cùng một miếng bánh mà chia cho 10 người hay chia cho 5 người, đương nhiên miếng bánh mà mỗi người có thể ăn được sẽ cho ra một cảm nhận khác nhau rồi."
"Chúng tôi làm công tác kế hoạch hóa gia đình đều là vì nhân dân và vì quốc gia này thôi. Trong đơn vị cũng đang có thiết lập một cơ chế giải thưởng, chỉ cần đi tố cáo những người lén lút mang thai vượt quá quy định, sau khi chúng tôi xác minh chính xác đều có thể đến nhận thưởng!"

Xung quanh tất cả mọi người đang rất ồn ào, Thục Phân thân là đương sự lại không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể sợ hãi đứng đó lau nước mắt. Trong khi đó một cánh tay vẫn đặt trên bụng, không biết là do không thoải mái hay là vì lý do khác nữa.

Những người từ văn phòng kế hoạch hóa gia đình còn ở đó tranh thủ tuyên truyền, nhưng mà người già từ trước đến nay đều có quan niệm con đàn cháu đống mới có phúc. Cho nên đều cảm thấy cái kế hoạch này đưa ra thật sự là để chịu tội mà, bây giờ đến sinh một đứa bé mà cũng cần phải có kế hoạch nữa.
Nhưng mấy cái đạo lý lớn bọn họ lại không nói ra được, chỉ có thể vây mấy người làm công tác kế hoạch hóa gia đình lại sau đó nói lý cùng mấy người họ. Lặp đi lặp lại chỉ toàn mấy lời vô nghĩa, tốn nước bọt.

Không ngoài mấy câu như là "Không muốn thì cũng đã có thai rồi, đó cũng là một sinh mạng mà", "Đợi sinh đứa bé ra để cho nhà họ nộp tiền phạt, hiện tại cứ tha cho nhà họ đi" v.v.v

Những lời này họ nghe không tới một nghìn lần, thì ít nhất cũng phải được 800 lần rồi, vừa nghe xong đã cảm thấy rất chán ghét. Chỉ nghĩ tới việc phải nói chuyện cùng mấy bà lão không nói rõ đạo lý sống ở thôn quê này thôi đã thấy cực kỳ phiền. Vì thế cử chỉ động tác của bọn họ càng trở nên lạnh lùng và thô lỗ hơn.

Triệu Chanh đứng ở bên cạnh nghe vài câu thì đã rõ ràng tiền căn hậu quả của việc này: Trương Thục Phân không biết hôm nay ở trong thôn sẽ có người của phòng kế hoạch hóa gia đình tới, cho nên giữa trưa sau khi lên trên núi đưa cơm đang chậm rãi trở về nhà, kết quả lúc xuống núi đi đến đây lại đụng phải nhóm lãnh đạo của cục kế hoạch hóa gia đình vào trong thôn.
Kế hoạch hóa gia đình trong vài năm qua thường được thực hiện ở trong thành phố, cụ thể là trong các đơn vị công tác làm việc dưới quyền của nhà nước. Ví dụ như làm giáo viên mà sinh hai đứa con, thì sẽ lập tức bị nhà trường sa thải.

Thế nhưng ở những ngôi làng thuộc miền núi xa xôi thì việc quản lý tương đối lỏng lẻo hơn, việc sinh nhiều con cũng là bình thường. Tựa như chủ nhân của khối thân thể Triệu Chanh này chính là do đẻ nhiều mà có. Hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa được vào sổ hộ khẩu, bây giờ trưởng thành rồi mới đi làm thì đồn công an ở bên kia cũng không thể nói gì được nữa.

Có rất nhiều người như vậy, thời gian có bầu thì trốn đông trốn tây, đợi khi sinh đứa nhỏ ra rồi người của bên kế hoạch hóa cũng không thể làm gì được nữa. Một là bị phạt tiền, hai là không ghi tên của đứa nhỏ vào trong sổ hộ khẩu nữa, như vậy thì người phía trên cũng không phát hiện ra được.
Phải biết rằng mấy năm nay biểu ngữ treo trên xe của phòng kế hoạch hóa gia đình đều là 'Thà rằng máu chảy thành sông, cũng không thể sinh nhiều hơn một!', 'Kiên quyết đả đảo sống tạm bợ trốn sinh, tránh được mùng một nhưng không trốn được mười lăm!' vì thế đây là khẩu hiệu rất mạnh mẽ. Trương Thục Phân lại đụng ngay phải đầu họng súng thế này, cho nên bây giờ mới bị vị lãnh đạo nhỏ của văn phòng kế hoạch hóa gia đình túm lấy cánh tay, lôi đi trấn trên phá thai.

Trương Thục Phân cũng đã mang thai đến tháng thứ 7 rồi, nếu như thật sự đi phá thai, nói không chừng ngay cả người lớn cũng không còn mạng nữa. Loại sự việc như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Cho nên Trương Thục Phân đã sợ đến mức ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn.
Triệu Chanh nhìn mẹ chồng nàng dâu Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân đều đã khóc đến sướt mướt nhưng vẫn không thể làm được gì, cô cũng không nói ra được cảm nghĩ trong lòng mình bây giờ là gì nữa.

Trong đầu xoay chuyển một giây, Triệu Chanh lập tức từ vòng ngoài mấy người đồng hương chen vào trong. Nhấc tay lên bắt lấy khuỷu tay của một người phụ nữ trẻ tuổi, tìm đúng huyệt vị dùng lực ấn mạnh một cái.

Nửa cánh tay của người phụ nữ đó đều không còn chút sức lực nào, vốn đang cùng đồng nghiệp nắm tay nhau tạo thành bức tường người trong nháy mắt đã mở ra một lối.

Triệu Chanh nhân cơ hội chui vào, theo cách tương tự dùng tay trái đẩy vai của vị tiểu lãnh đạo này một cái còn tay phải thì bắt lấy tay của người phụ nữ đang giữ cổ tay của Trương Thục Phân ấn mạnh vào huyệt vị của đối phương, sau đó thuận thế đem Trương Thục Phân đoạt lại.
Nói thì dài, nhưng khi bắt đầu hành động chỉ diễn ra trong vài nhịp thở. Tiếng la sợ hãi của người phụ nữ trẻ vừa dứt, thì vị tiểu lãnh đạo bên này không tự chủ được mà cũng hơi thả lỏng tay ra làm cho người trốn thoát được.

Triệu Chanh trước tiên che chở cho Trương Thục Phân lùi đến phía sau mình, chừng hơn 10 người dân trong làng đều tự động tiến lên giúp đỡ lấy Trương Thục Phân hai chân đang mềm nhũn chỉ chực ngã xuống đứng vững lại.

"Cô là ai? Cô có biết nếu quấy rối cán bộ kế hoạch hóa đang chấp hành nhiệm vụ sẽ có kết cục gì không? Cẩn thận chúng tôi bắt cô ngồi tù đó!"

Sắc mặt của vị lãnh đạo nhỏ này càng trở nên không dễ nhìn, giữa đầu lông mày cũng nhíu chặt lại tạo thành một khe rãnh sâu hơn, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Triệu Chanh cố gắng gây áp lực cho cô.
Những người khác nghe vậy đều bị dọa cho hoảng sợ, ngay cả một số người đang đỡ lấy Trương Thục Phân cũng không nhịn được có chút do dự, chỉ sợ không cẩn thận bản thân cũng bị lôi đi bắt bỏ tù.

Triệu Chanh vẫn đứng đó chống nạnh, cằm nâng lên, rũ mí mắt nhìn mọi người. Rõ ràng đứng trong một đám người vóc dáng của cô không quá cao, thậm chí so với tiểu lãnh đạo kia còn thấp hơn một cái đầu, nhưng khí thế của Triệu Chanh nửa điểm cũng không thua kém người ta: "Ôi đúng là dọa chết người ta mà, chị tưởng chị là ai chứ? Thích bắt ai là bắt người đó hay sao? Hiện tại loại hành vi chấp hành pháp luật của mấy người rõ ràng là trái phép! Tôi thấy các người chính là đang cố ý muốn tìm cách gϊếŧ người thì đúng hơn!"

"Năm ngoái bên cạnh Bành gia có một thai phụ đến tháng thứ 6 rồi, còn bị các người cưỡng chế kéo lên xe đi phá thai. Kết quả khi các người mang cô ấy về thì đã là một xác hai mạng rồi! Đừng tưởng rằng không có ai đi tố cáo mấy người thì chuyện này coi như xong nhé. Tôi nói cho các người biết, đó chính là bằng chứng phạm tội, chỉ cần tôi đi lên trên thành phố tố cáo các người, thì không một ai có thể chạy thoát được đâu!"
Chuyện này là Triệu Chanh nghe được từ người ở trong thôn nói ra, lúc đó Triệu Chanh nghe xong trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Ngày hôm nay cô nguyện ý đứng ra bảo vệ Trương Thục Phân, một phần nguyên do có thể cũng là bởi chuyện này.

Giọng của Triệu Chanh rõ ràng, vang dội; bây giờ mà so với tiếng pháo nổ bùm bùm thì như cùng một dạng vậy. Nói chuyện lớn tiếng, đứng giữa một đám người đang hò hét ầm ĩ nghe vẫn cực kỳ có lực, khi rơi vào trong lỗ tai của mấy cán bộ kế hoạch hóa thì như sét đánh ngang tại họ vậy.

Có vẻ như một vài người trong số những người này cũng có liên quan tới chuyện đó, cho nên lúc này nghe Triệu Chanh nhắc lại, sắc mặt đều bị dọa đến trắng bệch.

Nhưng vị tiểu lãnh đạo này cũng không phải là người tầm thường, dù sao trên tay cũng đã dính không ít mạng người rồi. Tuy sắc mặt vẫn trắng nhợt, nhưng một giây sau đã khôi phục lại dáng vẻ cường ngạnh. Hừ lạnh một tiếng định lướt qua Triệu Chanh để bắt Trương Thục Phân đi.
Triệu Chanh đương nhiên sẽ không nhường bước, nâng tay lên đẩy chị ta trở về.

"Những gì cô nói căn bản là không đúng sự thật. Đó chỉ là một tai nạn thôi, do tự bản thân cô ta mạnh mẽ muốn nhảy xuống mới xảy ra chuyện như vậy. Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, hiện tại chúng tôi đang làm việc, thực thi kế hoạch hóa gia đình. Chuyện này không liên quan gì tới cô, vì thế tốt nhất là cô không nên chĩa mũi vào!"

Tiểu lãnh đạo đó từ trên cao nhìn xuống, giơ tay chỉ vào Triệu Chanh, ánh mắt âm lãnh đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.

Không khí rất căng thẳng, Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân đứng sau lưng Triệu Chanh đang nghẹn ngào khóc cũng phải dừng lại. Tất cả đều nhìn vào bóng dáng không quá cao lớn của Triệu Chanh trước mặt, trong lòng không hẹn mà cùng ầm thầm cầu nguyện.
Triệu Chanh híp mắt nhìn thẳng vào mặt của đối phương, một lát sau ngược lại lại níu lấy tay của một người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh vị lãnh đạo nhỏ này hỏi: "Lãnh đạo này của các người thật cứng nha, chị ta tên là gì vậy? Tôi nhất định phải nhớ thật kỹ mới được, miễn cho sau này tố cáo lên chính phủ lại không biết tên của người mình muốn kiện là gì."

Người đàn ông đột nhiên bị Triệu Chanh túm lấy, sợ tới mức cả người đều run lên. Theo bản năng quay đầu nhìn lãnh đạo, kết quả lại đối mặt với một khuôn mặt u ám của lãnh đạo. Người đàn ông càng run mạnh hơn, giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay của Triệu Chanh, nhanh chóng thu mình trốn ra sau đồng nghiệp.

Những người khác cũng đều lùi lại hai bước, không dám đứng cùng lãnh đạo bên cạnh Triệu Chanh. Không nhận được câu trả lời Triệu Chanh cũng không để ý, liếc mắt nhìn tiểu lãnh đạo: "Tôi thấy chắc chắn là chị có bối cảnh sau lưng, bằng không cũng không dám vô pháp vô thiên như vậy phải không? Ngay cả những nhà lãnh đạo tối cao của đất nước cũng không dám nói gϊếŧ người là lập tức gϊếŧ, vậy mà các người lại dám! Mấy người là làm kế hoạch hóa gia đình, quốc gia chắc chắn đã cho các người đặc quyền gì đó. Nhưng cũng không có nghĩa là các người muốn làm gì thì làm, thích cướp của hay gϊếŧ người đều được đâu!"
Hiện nay vấn đề bảo vệ công dân vẫn chưa được rõ ràng,《Luật dân số và kế hoạch hóa gia đình》cũng chưa được thông qua, vì thế Triệu Chanh cũng không thể đem luật pháp ra để hù dọa những người này được. Cuối cùng chỉ có thể vin vào chuyện án mạng để gây sức ép cho bọn họ.

Đem việc chấp pháp và mưu sát đặt ngang bằng nhau, gương mặt của tiểu lãnh đạo vẫn lạnh lẽo, cứng rắn nhưng mấy người sau lưng cô ta thì lại rất lo sợ.

Hai bên đang giằng co gay gắt, thì có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đoán chừng vẫn có thể nói được một hai câu trước mặt vị lãnh đạo nhỏ này nên chậm rãi đi tới và nói: "Dù nói thế nào thì nói, nhưng nữ đồng chí này trốn tránh không đặt vòng tránh thai, lén lút mang thai là đã làm trái với chính sách kế hoạch hóa gia đình mà quốc gia đặt ra rồi. Hành vi này dù đối với quốc gia hay xã hội đã là một cản trở lớn rồi."
Triệu Chanh nhắc đến pháp luật, người này cũng đem luật pháp ra để phản bác lại cô. Trong lòng Triệu Chanh căng thẳng âm thầm kêu không xong rồi.

Nếu như đối phương không cam tâm đem chủ đề vòng lại như ban đầu, kiên quyết muốn dẫn Trương Thục Phân đi thì ngoại trừ dùng vũ lực để giải quyết, Triệu Chanh thật sự không nghĩ được biện pháp nào hay hơn nữa.

Trương Thục Phân đứng ở phía sau yếu ớt giải thích: "Không phải, tôi có đặt vòng. Nhưng không biết tại sao vẫn mang bầu được, chờ đến khi tôi phát hiện thì cái thai cũng đã hơn 4 tháng rồi."

Có thai hơn 3 tháng mà đi phá thì đối với cơ thể sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Mà với điều kiện chữa bệnh hiện nay tình huống đang phá thai mà mất mạng rất có thể sẽ xảy ra.

Vì vậy Trương Thục Phân cực kỳ sợ hãi, nghĩ tới nghĩ lui liền dứt khoát trốn tránh muốn sinh đứa bé này ra.
Mắt Triệu Chanh sáng lên, bớt chút thời gian quay đầu trừng mắt nhìn Trương Thục Phân một cái, tin tức quan trọng như vậy mà không chịu nói ra từ sớm!

Trong nháy mắt khí thế của Triệu Chanh càng tăng mạnh hơn, đứng thẳng lưng ưỡn ngực ra phía trước hô to: "Chúng tôi muốn đi tố cáo nội bộ cục kế hoạch hóa gia đình có người tham ô công quỹ, ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu, lấy hàng giả ra lừa người ta!"

Nếu muốn truy tìm căn nguyên đến cùng, tốt thôi, vậy thì chờ đến khi mọi ngọn nguồn đều chỉ ra là do sự thất trách từ văn phòng kế hoạch hóa gia đình của các người đi!

Dù sao trong thoáng chốc cũng chưa thể tìm ra kết quả ngay được, mà cô không để ý đến chút thời gian này, chỉ cần kéo dài đến khi đứa bé được sinh ra là ổn rồi.

Trương Thục Phân đã có thai hơn 7 tháng rồi, nhiều lắm là hết tháng sau đã có thể sinh đứa bé ra.
Nếu lúc đó mà thua kiện, người của phòng kế hoạch hóa đến truy cứu việc che giấu sinh nhiều con, phụ nữ có thai mới có thể phá được chứ đứa bé đã sinh ra rồi chẳng lẽ còn muốn siết cổ gϊếŧ chết đứa bé hay sao?

Cuối cùng cán bộ của phòng kế hoạch hóa vẫn phải rời đi. Bọn họ cũng biết Triệu Chanh nói muốn tố cáo bọn họ kỳ thực là muốn kéo dài thời gian mà thôi.

Nhưng trước khi tiểu lãnh đạo đó rời đi còn âm u nhìn Triệu Chanh một lần, rõ ràng chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Những người trong thôn thấy con dâu thứ hai nhà họ Lâm chỉ dùng hai ba câu nói đã có thể đuổi được người của phòng kế hoạch hóa gia đình đi, cũng không nghĩ nhiều. Tất cả mọi người vây quanh Bành Đại Hoa và Triệu Chanh đều cảm thấy rất vui vẻ.

Tâm trạng của Trương Thục Phân cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng vừa buông lỏng lại phát hiện bụng căng chặt vô cùng đau đớn: "Ai ôi, mẹ ơi, ối bụng của con đau quá!"
Mọi người đều sợ hết hồn, ba chân bốn cẳng nhanh chóng giúp Bành Đại Hoa đưa Trương Thục Phân quay về nhà.

Triệu Chanh thấy mọi người giúp đỡ không chút phiền hà, cho nên cũng không đuổi theo. Xoay người nhìn thấy Lâm Đại Thuận đang dẫn theo em trai chạy tới đây nhìn cô bằng đôi mắt kính nể.

Trong lòng Triệu Chanh thấy vui hơn, tạm thời đè nén sự lo lắng xuống. Nâng tay lên xoa đầu Lâm Đại Thuận, sau đó khom lưng dùng sức bế Lâm Nhị Thuận lên: "Đào được bao nhiêu con giun rồi? Đi thôi, về nhà nào."

Lâm Đại Thuận cười hì hì "Vâng" một tiếng, vui vẻ đi theo mẹ kế.

Lâm Nhị Thuận được bế vì thế vòng hai tay lên ôm cổ Triệu Chanh. Triệu Chanh đi được vài chục bước, Lâm Nhị Thuận ở trong lòng đột nhiên kêu lên một tiếng "Mẹ".

Ban đầu Triệu Chanh chỉ cho rằng là do có từ nào đó có cách phát âm tương tự mà thôi, kết quả Lâm Nhị Thuận gọi xong lần thứ nhất lúc sau miệng nói càng lưu loát hơn. Ngồi ở trong lòng Triệu Chanh cái mông nhỏ cứ nhổm lên nhổm xuống, miệng thì cứ liên thanh gọi "Mẹ mẹ mẹ", tựa như đang hát vậy.
Bước chân của Triệu Chanh hơi ngừng lại, đưa tay lên nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhị Thuận, đem cái đầu của nó quay về phía cô: "Nhị Thuận, cháu vừa mới kêu cái gì đó?"

Lâm Đại Thuận đang đi bên cạnh hô hấp cũng chậm lại một nhịp, thật cẩn thận nhìn em trai.

Lâm Nhị Thuận không phụ sự kỳ vọng của anh trai, nhìn Triệu Chanh cười khanh khách; sau đó tay nhỏ học theo Triệu Chanh cũng vuốt mặt của cô, vừa vang dội vừa thân mật gọi một tiếng: "Mẹ!"

Tác giả có lời muốn nói: Vốn định trong ba chương này sẽ cho Lâm Kiến Thành quay về, nhưng xem ra còn phải đợi đến chương sau rồi.

--Chương này tiếp tục có bao lì xì ngẫu nhiên tặng mọi người--

PS: Vấn đề kế hoạch hóa gia đình được ban ra để ngăn chặn tỷ lệ sinh ở một số khu vực, đưa vào sáng tác không phải để bôi đen đơn vị nhân viên công tác gì đâu. Túm lại, chính sách này được ban hành chẳng qua là để phù hợp với điều kiện thực tế của Trung Quốc và sự phát triển trong tương lai của quốc gia mà thôi.
Tuy nhiên, trong quá trình thực thi khó tránh khỏi một số điều tồi tệ không mong muốn xảy ra. Giống như mẹ tôi từng nói, trong thôn có một người phụ nữ đang mang thai, mấy cán bộ đó lại muốn bắt người ta đi phá thai, nhưng thời điểm xông vào nhà lại phát hiện người đó chuẩn bị sinh rồi. Vì thế đã lấy hết những đồ có giá trị trong nhà người ta đi nói coi như là đóng tiền phạt —— Đương nhiên, nghe nói khi thêm tên đứa bé vào trong sổ hộ khẩu vẫn phải nộp tiền phạt theo quy định.

Một người bạn học cùng thời cấp hai của tôi kể rằng đến cái ván cửa nhà cô ấy cũng bị gỡ đi, làm hại nhà bọn họ mùa đông rồi thậm chí một cánh cửa cũng không có.

Ngoài ra, còn có một loại nữa là cưỡng chế đặt vòng tránh thai, v.v.v Cũng không phải kiểu tuyên truyền bằng miệng; mà là trực tiếp bắt 7, 8 người lôi đi; án lệ này là tôi tra được tư liệu ở trên mạng ghi chép lại. Vì chuyện này không phải do những người xung quanh tôi trải qua, cho nên tôi không phân biệt được thật giả. Tạm thời cứ giữ ý kiến này lại để xem xét thêm.
CHÚ THÍCH

[1] Kiểu tóc lưu hồ lan:[Edit] Mẹ kế muốn chạy (Niên đại 90) - Mèo con muốn ăn cỏ - Chương 26: Người của chi cục Dân số Kế hoạch hóa gia đình tới bắt người (3)

_________________

TRUYỆN ĐƯỢC CHUYỂN NGỮ TẠI: https://lilyyu305.wordpress.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play