Lâm Kiến Quốc đem phong thư này của Trần Ái Ân xem như văn kiện bí mật mà tiến hành nghiên cứu phân tích, thề phải hiểu rõ hoàn toàn, miễn cho mình hiểu nhầm ý tứ của cô, dẫn tới con đường thành lập tình cảm cách mạng chiến hữu của hai người họ gặp phải gập ghềnh chông gai.
“Lâm liên trưởng, anh đang xem gì đấy?”
Lâm Kiến Quốc ngẩng đầu, là Đàm Vịnh Sinh - Đàm bài trưởng, cũng chính là lão Đàm mà Hách chính ủy nhắc tới lần trước: “Không có gì, xem phong thư thôi.” Vừa nói, Lâm Kiến Quốc vừa bất động thanh sắc mà đem thư cất kỹ, miễn cho làm lão Đàm nhìn thấy lá thư Trần Ái Ân viết.
“Lâm liên trưởng, cùng anh thương lượng một việc.”
“Chuyện gì?”
Lão Đàm cười cười: “Hách chính ủy có nói cho tôi, anh quen biết một cô gái rất hiền huệ. Tôi thấy tuổi mình cũng không nhỏ, là thời điểm nên giải quyết chuyện chung thân đại sự, để không khiến cho tổ chức thêm bận lòng, vì chút chuyện nhỏ của tôi mà phí tâm phí sức. Thế nào? Đều là anh em tốt cả, hỗ trợ giới thiệu một chút chứ?”
Lâm Kiến Quốc nheo nheo mắt: “Hách chính ủy nói cho anh, anh liền đùng đùng chạy tới tìm tôi? Có hiền huệ thì cũng không thể chỉ nghe Hách chính ủy nói rồi quyết luôn vậy chứ.”
Hách chính ủy còn chưa gặp Trần Ái Ân lần nào, làm sao biết Trần Ái Ân hiền huệ là thật hay giả, cái tên Đàm Vịnh Sinh này đã rộn ràng, không sợ nghe nhầm tin vỉa hè, lại tự đào cái hố đem mình vùi vào luôn?
“Thì là, chị dâu nói với tôi, anh có biết một cô gái tay nghề nấu ăn rất tốt.” Lão Đàm ngượng ngùng cười.
Thời điểm chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, màn trời chiếu đất, có cái ăn lấp đầy bụng là không tệ rồi, sao có thể chú ý vấn đề ăn ngon hay dở. Thế nhưng ngày thường ở nhà thì khác, anh vẫn rất hy vọng người yêu mình tay nghề tốt một chút. Anh ở bên ngoài lăn lộn là trường hợp bất khả kháng, về đến nhà muốn chiều chuộng cái dạ dày của mình cùng chuyện bình thường, đúng không?
Lâm Kiến Quốc rất nhanh mà hai mày nhíu lại thành cái khe, rồi lại cực nhanh mà biến mất: “Chị dâu không phải mang thai sao? Gần đây ăn uống không tốt lắm. Vừa lúc chỗ tôi có chút đồ muối chua cay, ăn hơi chua cay tê tê thích hợp đổi vị mùa này, thế nên mới đem cho chị dâu một ít.”
Càng đúng hơn mà nói là, những món đồ muối chua cay đó không phải Lâm Kiến Quốc đưa cho Hách chính ủy, là Hách chính ủy từ trong tay Lâm Kiến Quốc “đổi” được.
Ngày đó, sau khi Hách chính ủy tới chỗ Lâm Kiến Quốc hỏi thăm tin tức của Dương Dương, cũng tiện thể cũng quan tâm một chút vấn đề cá nhân của Lâm Kiến Quốc. Sau khi Lâm Kiến Quốc lập một quân lệnh trạng kỳ hạn một năm, Hách chính ủy rất nhanh mà đem chuyện này bỏ qua một bên: “Đúng rồi Kiến Quốc, hôm nay buổi tối qua chỗ tôi ăn cơm đi. Chị dâu cậu làm không ít đồ ăn đâu.”
“Không tiện lắm.” Lâm Kiến Quốc cự tuyệt, “Chị dâu mang thai mới bốn tháng, tôi tới quấy rầy cũng ngại. Anh vẫn là để chị dâu nghỉ ngơi nhiều chút, lấy sức sinh cho anh một thằng cu trắng trẻo mập mạp càng quan trọng hơn.”
Hách chính ủy sắp được làm cha, nghe nhắc đến người vợ mang thai ở nhà, thần thái trên mặt, cả người đều thay đổi: “Không có việc gì, đều là người một nhà. Tôi bảo chị dâu cậu tùy tiện làm vài món thôi, không mất công đâu. Vợ tôi, con tôi, tôi so với cậu còn đau lòng hơn đấy.”
Lâm Kiến Quốc cũng không tiện từ chối: “Được, vậy buổi tối tôi qua.”
Vợ Hách chính ủy mang thai, nếu giờ anh đem chút đồ qua nhà thì dễ dàng bị người theo dõi tố cáo hối lộ, đến lúc đó chính anh và Hách chính ủy đều gặp phiền phức. Nhưng nếu đi tay không, Lâm Kiến Quốc lại thấy không ổn, rất ngại. Vừa lúc, anh đã ăn qua đồ muối chua cay Trần Ái Ân làm, hương vị không tồi, vậy nên anh dứt khoát dùng chén sứ múc một ít mang qua.
Chị dâu Hách từ sau ba tháng đầu thai kỳ, ăn uống vẫn luôn không tốt. Ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo, gắp không được mấy miếng đã buông đũa rồi. Vậy mà sau khi ăn thử đồ muối chua cay đó, lại thấy ngon miệng mà ăn thêm hẳn hai chén cơm.
Lúc này thì tốt rồi, vợ Hách chính ủy ăn thử rồi thế mà lại đâm ra nghiện đồ muối chua cay, chỉ muốn ăn cái này. Đồ cay thì không chua, mà đồ chua thì không cay, chỉ có món đồ muối chua cay của Trần Ái Ân là toàn vị, vừa chua vừa cay, hương vị vừa vặn.
Vợ mình mang thai vất vả lắm mới có hứng ăn uống, mà thứ muốn ăn còn không phải chỉ là mấy viên cải trắng sao. Hách chính ủy nếu chỉ có chút chuyện như vậy mà không thể thỏa mãn vợ mình thì, anh sao có thể làm chồng, làm cha được.
Không quan tâm Lâm Kiến Quốc có đồng ý hay không, món đồ muối chua cay này bị trưng dụng.
Hách chính ủy dùng cải trắng tươi mới trăm phần trăm vừa nhổ lên từ vườn nhà mình mạnh mẽ đổi đồ muối chua cay với Lâm Kiến Quốc. Một vật đổi một vật, ai cũng không chiếm lời nhà ai. Lỡ như có người hỏi tới, Hách chính ủy và Lâm Kiến Quốc đều có thể nói rõ ràng.
Cũng không phải thiếu chút đồ ăn này, nhưng vừa lúc anh định tranh thủ cùng Trần Ái Ân phát triển tình nghĩa cách mạng, vậy mà quay lưng đã đem đồ ăn cô làm cho người ta hơn phân nửa. Phương hướng phát triển này có chút không ổn, nhưng sai ở đâu thì anh lại không thể nói rõ. Trực tiếp để anh đem chỗ đồ muối chua cay của mình cho vợ Hách chính ủy như vậy, thật sự có chút tiếc nuối.
Vấn đề này làm Lâm Kiến Quốc suy nghĩ nát óc.
Một vấn đề mà Lâm Kiến Quốc còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì vấn đề thứ hai lại xuất hiện.
Trải qua sự tuyên truyền của vợ Hách chính, không ít người đều biết Lâm liên trưởng mới thăng chức quen biết một tiểu cô nương có tay nghề không tồi. Cô gái nấu ăn giỏi như vậy, cưới về nhà làm vợ cùng sống qua ngày là quá thích hợp rồi.
Cũng vì vậy mà “lão trai già” Đàm Vịnh Sinh mới chủ động tìm tới cửa, hy vọng Lâm Kiến Quốc nể tình mọi người đều là chiến hữu, có thể ưu tiên giới thiệu trước cô gái tốt như vậy cho anh, giúp anh có thể thuận lợi thoát ê, trở thành người có gia có thất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT