Cho nên vào thời điểm trồng vội gặt vội, nếu Trần Ái Ân ôm Dương Dương ra cửa, người trong đội sản xuất nhìn thấy liền nhịn không được tiến lại xoa xoa tay nhỏ, sờ sờ chân nhỏ, còn muốn ôm ôm nựng nựng thằng bé một phen.
Chẳng sợ hết lần này đến lần khác bị Dương Dương cự tuyệt, những người này cũng là bất khuất kiên cường mà tiếp tục cầu ôm.Thấy bé con mình nuôi được nhiều người thích như vậy, Trần Ái Ân không khỏi kiêu ngạo một chút: “Dì nói này, nhà ta cả nhà ai cũng gầy, mỗi con là béo thôi đó.” Một thân mỡ béo này, sờ thật thích.Dương Dương bị Trần Ái Ân sờ đến phát ngứa, cựa quậy thân hình mum múp thịt mà cười nắc nẻ.“Em gái, thư của mày này.” Trần Bảo Quốc đưa cho Trần Ái Ân một phong thư, tiện thể lại đem nhóc con Dương Dương đang ăn vạ không đi từ trong ngực Trần Ái Ân ôm qua.Dương Dương bẹp cái miệng, có chút không vui.
Cũng may cu cậu cũng xem như là quen thuộc với Trần Bảo Quốc, bé con giương mắt trông mong mà nhìn Trần Ái Ân, hy vọng “ma ma” sẽ đem mình đoạt lại.Đáng tiếc là “ma ma” của bé lúc này còn bận toàn tâm toàn ý đọc thư mất rồi.Nhìn thấy thư là do Lâm Kiến Quốc viết, Trần Ái Ân nghi hoặc nhíu mày.
Trần Ái Ân lông mày vừa nhíu, Trần Bảo Quốc đang bế Dương Dương liền có chút hoảng hốt chột dạ, muốn trốn lẹ, nhân tiện đem thằng bé con ôm chặt một chút.
Trần Bảo Quốc nghĩ kỹ rồi, nếu chút nữa Trần Ái Ân muốn đánh hắn, Dương Dương chính là cái khiên che cho hắn á.Sờ sờ đầu nhỏ của Dương Dương, Trần Bảo Quốc yên lặng nhủ thầm: Cháu ngoại trai tốt, hôm nay trước giúp cậu chắn bão, về sau chờ con lớn, cậu mua đường cho con ăn.Đọc thư xong, Trần Ái Ân đau đầu mà suy xét, có phải cô nên tìm một người phiên dịch giúp không.Từng chữ trong lá thư Lâm Kiến Quốc viết này, cô đều biết, từng câu từng chữ, cô cũng đọc hiểu.
Vấn đề là, đem mấy chữ đó ghép lại thành nội dung một phong thư hoàn chỉnh, Trần Ái Ân đọc không hiểu.“Làm sao vậy?” Trần Bảo Quốc cẩn thận hỏi, “Trong thư viết gì mà sắc mặt mày khó coi thế? Anh xem qua địa chỉ trên thư, hình như là từ bộ đội gửi tới thì phải.
Là Lâm Kiến Quốc viết thư cho mày?”Lâm Kiến Quốc hẳn là không ở trong thư nhắc chuyện trong nhà gửi đồ muối chua cay cho anh ta đi?Mẹ Trần không biết chữ, trước khi Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân xác định quan hệ, để tránh làm hỏng thanh danh con gái mình, bà không hy vọng người khác biết chuyện này.
Cho nên, lá thư kia là mẹ Trần đọc, Trần Bảo Quốc chấp bút viết.Trần Bảo Quốc ngay từ đầu đã không vui rồi.
Em gái mình mới bao lớn chứ, nào đã vội gả chồng.
Nhưng hắn sao dám phản kháng mẹ Trần được, thế là dưới sự áp bức của mẹ Trần, Trần Bảo Quốc không tình không nguyện mà viết lá thư kia.
Cũng may nội dung thư xem như khiến Trần Bảo Quốc vừa lòng..