“……” Lâm Kiến Quốc trầm mặc, ban đầu anh còn tưởng cô gái nhỏ nhà người ta không có hứng thú với mình, còn vì cái chết của Ái Trạch mà nhìn mình không thuận mắt.Nhưng mà…Lâm Kiến Quốc khóe mắt dư quang liếc liếc đôi giày mình mang trên chân, lại nhớ đến khi mẹ Trần thuật lại anh nghe những lời Trần Ái Ân đã nói, Lâm Kiến Quốc lập tức trở nên do dự.
Trần Ái Ân rốt cuộc là có ý gì, là coi trọng anh ư, hay là không chút để tâm?“Là tình huống gì?” Thằng con út từ nhỏ làm gì cũng dứt khoát lưu loát, sấm rền gió cuốn, có khi nào ngượng ngùng xoắn xuýt như thế này đâu.
Hỏi han cả buổi trời cũng chưa cho bà được cái đáp án rõ ràng, “Mẹ là mẹ ruột con đó, có cái gì mà con không thể nói với mẹ hả?Lâm Kiến Quốc cười khổ, không phải không nói, mà là nói không rõ được.Mẹ Lâm chẳng mấy mà bị Lâm Kiến Quốc làm sốt ruột muốn chết, ở nhà nhiều lắm cũng được có một đêm, còn hỏi không ra chuyện: “Vậy nói xem, con cảm thấy người ta thế nào, có ý với con bé không?”Lâm Kiến Quốc nhíu mày, tự hỏi một chút: “Ấn tượng không xấu, không thể nói là có ý hay không được.”Mẹ Lâm mắt sáng rực lên: “Lúc trước con gặp Ái Trạch thì nói, đó là em gái con.
Lần này con gặp Trần Ái Ân thì sao, có cảm thấy đó cũng là em gái nhỏ của con không?” Phải biết rằng, Trần Ái Ân còn nhỏ hơn Trần Ái Trạch hai tuổi đó.“Không.” Lâm Kiến Quốc lắc đầu.Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ quật cường cùng ánh mắt kiên trì của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc cảm thấy rất khó để đem Trần Ái Ân trở thành em gái nhỏ mà chăm sóc.Mẹ Lâm trong lòng tính toán, không xem như em gái, lại cảm thấy ấn tượng không xấu, hấp dẫn nha.Đến lúc này, Lâm mẹ mới phát hiện chân con trai mình đang mang một đôi giày mới tinh: “Giày này đâu phải là mẹ làm cho con, ai làm vậy? Tay nghề tốt đấy.”Lâm Kiến Quốc nhìn mẹ Lâm liếc mắt một cái, cảm thấy mẹ hôm nay cứ kỳ quái thế nào, hỏi toàn những câu anh không thể trả lời, vừa hỏi câu nào là chuẩn câu ấy khỏi trả lời luôn.Mẹ Lâm tức giận đến muốn đấm ngực dậm chân, sinh con trai có cái gì tốt, hỏi ba câu đáp được một câu.
Cái gì cũng bắt bà đoán, còn tưởng là tết nguyên tiêu chơi giải đố trò chơi đấy phỏng?“… Trần Ái Ân làm?”“…”Mẹ Lâm lúc này hận không thể một cái tát chụp chết thằng con Lâm Kiến Quốc miệng câm như hến nhà mình.
Cái loại con cái tức chết người không đền mạng này, phải nhanh tìm vợ cho nó thôi, về sau giao cho vợ nó thay bà đau đầu: “Con gái nhà người ta làm giày cho, con cũng không thể lấy không như thế được.
Chủ tịch đã nói, không lấy kết hôn làm tiền đề, thì đều là đùa giỡn lưu manh.
Con là quân nhân đó, làm việc gì cũng phải xứng đáng với bộ đồ mình đang mang trên người chứ.”“Trần Ái Ân có ý với con?”.