*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tóm tắt
Omega mà sao mạnh phết vậy?
==================================
Trong phi thuyền an tĩnh cực kỳ.
Chơi với rồng?
Chơi với rồng gì?
Mọi người đồng thời ngẩn người.
Tần Ý dừng lại, quay đầu nhìn Halls.
Halls mím môi, từ từ lấy con rồng cơ giáp của mình ra.
Nhất thời mọi người đều nín thở.
Đó là cái gì?
Kia chính là thứ thể hiện trình độ chế tạo cơ giáp hàng đầu trên thế giới hiện nay.
Đó là...một sinh vật cơ giáp?
Trái tim mọi người run rẩy kịch liệt, ngay cả nam diễn viên alpha từng bị pheromone của hắn lấn át đến mất mặt cũng phải mím môi sợ hãi, không có vì tức giận mà hét ầm lên.
Họ nhìn chăm chú vào thứ đồ vật kia.
Nhưng Halls đã nhanh chóng thu hồi nó lại.
Hắn rũ mắt, lạnh giọng nói: " Năng lượng của thứ này đã cạn kiệt. "
Mặt hắn đanh lại, trông càng thêm nguy hiểm.
Nhưng chỉ có bản thân hắn biết, lúc này, từ sâu tận đáy lòng hắn lại dâng lên một chút cảm giác xấu hổ.
Cơ giáp của hắn đến giờ vẫn bất động, nửa sống nửa chết.
Ai nhìn thấy cũng đều không có ham muốn sở hữu nó.
Thuyền trưởng phản ứng nhanh nhất, ông ta lập tức nói: " Trên phi thuyền có một ít năng lượng dự phòng, ngài xem coi có thể dùng được không? "
Những người khác như vừa tỉnh mộng, lao nhao lên nói: " Đúng vậy! Ngài xem có cần gì không? "
Bọn họ nghiễm nhiên đã đem Halls coi thành đại nhân vật có thể cứu bọn họ ra ngoài.
" Đến nhìn xem. " Halls nói xong lại nói thêm một câu: " Tôi sẽ trả tiền. "
" A, ngài không cần phải khách sáo như vậy... " Thuyền trưởng vừa nói vừa dẫn hắn đi vào phòng chứa đồ.
Nam diễn viên Alpha đứng thẳng người: " Như vậy cũng quá càn rỡ... "
" Suỵt. " Những người khác vội vàng ngăn lại câu nói tiếp theo của anh ta.
Nam diễn viên Alpha càng tỏ ra bất mãn: " Tuy ngân hàng Meli rất hùng mạnh, nhưng hắn có nhiều người hâm mộ không? Sau khi quay về, tôi sẽ lập tức đăng nhưng hành vi xấu của hắn lên tinh võng... Ỷ là tư bản nên muốn làm gì thì làm sao? Đất nước này cũng không phải là của mình hắn! "
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu về phía Tần Ý.
Nhưng lúc này, Tần Ý đã lặng lẽ rời khỏi, chỉ để lại một bóng lưng dần khuất xa.
Tầm mắt của nam diễn viên Alpha rơi vào bóng lưng cậu, nhưng anh ta rất nhanh liền dời đi tầm mắt sang chỗ khác.
" Làm sao vậy? Anh cũng đừng tức giận." Người bên cạnh trấn an.
" Không có gì. " Chỉ là, cái Beta này khiến anh ta có cảm thấy không thể nào nhìn thấu được.
" Tốt tốt, chuyện này coi như kết thúc, chúng ta cũng không nên đấu khẩu gay gắt với gia tộc Gladstone, đúng không? "
Người bên cạnh cật lực an ủi anh ta.
Âm thanh ồn ào cũng từ từ lắng xuống.
Tần Ý thật sự rất mệt.
Từ lúc ra khỏi phi thuyền đến khi trở lại phi thuyền, hầu như đã tiêu tốn hết thể lực của một Omega.
Khi trở về ký túc xá của nhóm diễn viên quần chúng, cậu liền nhận được những lời hỏi thăm của các nhân viên công tác.
" Tôi nghe bọn họ nói rằng cô đã đi bên ngoài phi thuyền, lá gan của cô thật lớn..."
" Cô không có bị thương chứ? "
" Không có, cảm ơn đã quan tâm. " Tần Ý nhẹ giọng đáp lại, xoay người ngồi xuống giường, giơ tay đóng cửa khoang dạng con nhộng.
Nhân viên công tác đứng ở bên ngoài khoang ngủ một lúc rồi mới quay người rời đi.
Anh ta vốn dĩ còn nghĩ, đã cùng làm việc ở tầng dưới chót của đoàn phim, nếu như có thể quan tâm đối phương nhiều hơn một chút, không chừng mình còn có thể ôm đại mỹ nhân vào lòng đâu.
Nhưng bây giờ có vẻ như...anh ta căn bản không hề hiểu biết gì về Kỳ Lợi Á.
Rõ ràng đó chỉ là một nữ Beta, một diễn viên quần chúng, nhưng dường như giữa họ tồn tại một khoảng cách rất xa.
Tần Ý ngủ một giấc thật ngon.
Cậu không có quan tâm đến cái vị...tên dài quá không nhớ nổi, cái vị người thừa kế của ngân hàng Meli đang nghỉ ngơi ở chỗ nào.
Chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ý quay lại đại sảnh.
Những người trên phi thuyền đã bầu một thanh niên nào đó lên làm người dẫn đầu.
Mọi người ngồi thành vòng tròn xung quanh anh ta. Người thanh niên nói một cách rất có trật tự: " Bây giờ chia mọi người thành ba đội, một đội chịu trách nhiệm tìm những thứ có thể ăn được để mang về phi thuyền; đội thứ hai có nhiệm vụ tìm kiếm dấu vết của những người khác. Hiện tại, quang não không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng chúng ta vẫn có thể sử dụng phi thuyền làm trạm cơ sở để liên lạc nội bộ. Khi đã tìm thấy bất kì dấu vết nào khác, vui lòng thông báo cho tôi ngay lập tức; còn đội thứ ba sẽ ở lại canh phi thuyền... "
Những người khác nghiêm túc lắng nghe, ngay cả nam diễn viên Alpha mới vừa sa sút phong độ cũng không có thể hiện điều gì bất mãn.
Đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao?
Tần Ý khẽ chớp mắt.
Halls là người đầu tiên nhận ra được sự hiện diện Tần Ý.
Trước khi cậu đến gần, hắn đã nghe thấy một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng.
Mùi hương này tương tự với mùi hương trong giấc mơ đêm qua của hắn.
Như có như không, hương vị này vẫn luôn quanh quẩn ở khoang mũi hắn. Giống như có đôi bàn tay, đầu ngón tay không nhẹ không nặng gãi gãi vào lòng hắn. Loại hương vị đó rất xa lạ đối với Halls, nhưng dường như nó lại ẩn chứa một sức hút vô hình khó cưỡng.
Halls cố gắng hết sức để kìm nén những phản ứng theo bản năng trong cơ thể, chờ đến khi thanh niên kia nói xong, hắn mới quay đầu lại nhìn "cô gái".
Đằng kia, đạo diễn đã hợp tác với thuyền trưởng, bắt đầu phân đội cho mọi người.
Lúc này, không biết là ai phát ra tiếng nói: " Kỳ Lợi Á, cô định ở lại canh phi thuyền hả? Hay là cùng mọi người đi ra ngoài? "
Tần Ý liếc mắt nhìn đối phương.
Đó có vẻ là một trong những diễn viên trong đoàn, tên gọi là gì nhỉ? Ờm...hoàn toàn không nhớ được.
Tần Ý gật đầu: " Tôi đi kiếm đồ ăn. "
Người diễn viên kia ngay lập tức nhìn Halls.
Anh ta nghi ngờ rằng Halls sẽ thiên vị mà đi theo Tần Ý.
Ánh mắt của Halls khẽ chuyển động: " Ừm, tôi cũng sẽ đi tìm xem có ai đó ở gần đây không. "
Người kia thần sắc cổ quái mà ngậm miệng.
Sau khi mọi người xuống phi thuyền, Tần Ý nghe thấy tên diễn viên hồi nãy đang nhỏ giọng nói chuyện với một diễn viên khác: " Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ được ngài Gladstone ưu ái gì đó, dù sao cô ấy cũng là người đã mang ngài Gladstone về phi thuyền. "
" Cho nên thoạt nhìn, cô ta cũng không có gì đặc biệt. "
" Ha, cậu là đang muốn nịnh bợ sà vào lòng ngài Gladstone sao? "
" Làm gì có ai lại không muốn ở trên một cành vàng như vậy đâu chứ? "
" Nhưng cậu còn không đẹp bằng một nửa của Kỳ Lợi Á... "
Tần Ý: "... "
Cậu thực sự không thể nhớ nổi tên của nam nhân trẻ tuổi kia, nhưng từ bối cảnh và từ ngữ trên nên có thể suy ra được, bọn họ đang nói về chủ nhân của con rồng cơ giáp.
Tần Ý từ phi thuyền nhảy ra, không có để tâm gì tới cuộc đối thoại ở phía sau.
" Kỳ Lợi Á. "
" Hửm? " Tần Ý ngẩng đầu liền phát hiện ra nam nhân kia đang đứng ở nơi đó chờ mình.
Halls không nói gì, hắn chỉ im lặng lấy con rồng cơ giáp của mình ra và đưa nó tới trước mặt Tần Ý.
Tần Ý cúi đầu trầm mặc.
Bé rồng cơ giáp nằm thu mình trong lòng bàn tay hắn và ngẩng cao cái đầu máy lạnh băng của nó.
Nhưng vì nó đã thu nhỏ lại bằng bàn tay người nên dĩ nhiên là cái đầu của nó chỉ to hơn quả vải thiều một tí. Giống như là có thể giữ nó chỉ bằng một cái bóp nhẹ.
Cho nên cái đầu máy móc lạnh lẽo kia trông cũng không đáng sợ lắm, ngược lại còn có chút điểm Q ( mình cũng không biết điểm Q là gì nữa.)
" Đã nạp đầy nguồn năng lượng rồi sao? " Tần Ý tò mò hỏi.
Halls: " Chưa đầy... Nhưng nó có thể thay đổi hình dạng. "
Tần Ý đưa tay quẹt nhẹ vào khoảng không: " Có thể khôi phục lại kích thước khổng lồ như ngày hôm đó không? "
Halls: " Được. "
Tần Ý hiểu biết rất ít về sinh vật cơ giáp. Nói chính xác hơn, là cậu hiểu biết rất ít về cơ giáp.
Hầu hết các kiến thức về cơ giáp cậu mà nắm được đều là do cậu gian nan học lõm từ nhiều nơi khác nhau.
Nhưng cậu thực sự rất thích thứ đồ vật này.
Nếu phải xếp hạng, thì có lẽ nó cũng chỉ đứng sau mỗi cái ước mơ theo đuổi làng giải trí của cậu thôi.
Tần Ý lại tò mò hỏi: " Khi nó biến lớn lên, tôi có thể ngồi trong đó như những cơ giáp bình thường không khác? "
Không biết vì lý do nào đó, Halls đột nhiên nói có chút lắp: " Nó cùng tôi tr-rói định rồi. "
Tần Ý:?
Tần Ý: " Ừm, tôi biết là nó trói định với anh mà. "
Halls: "... "
Những suy nghĩ trong đầu hắn bị rối loạn vài giây.
——Có lẽ, "cô gái" trước mặt này chưa bao giờ học lớp cơ giáp và lớp giới tính.
Tần Ý:?
Tại sao hắn ta lại không nói gì hết vậy?
Tần Ý: " Nếu đã không ngồi vào được, thì còn có cách nào khác để chơi không? "
Halls hoàn hồn trở lại: "...Có. " Hắn dừng lại, sau đó nói tiếp: " Sinh vật cơ giáp không cần phải vào phòng điều khiển, cô có thể trực tiếp dùng tinh thần lực để kết nối nó từ bên ngoài, sau đó chỉ đạo nó để chiến đấu. "
Tần Ý thấp giọng đáp: " Nghĩa là, tôi suy nghĩ cái gì thì nó sẽ có thể làm theo cái đó à. "
Halls: " Ừm. "
Đây là phần hấp dẫn mê người nhất của sinh vật cơ giáp.
Trước đó, Halls chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một Beta nào đó thảo luận với hắn về những vấn đề này.
Tần Ý: " Thật là thú vị a. "
Lúc này, phía bên kia có một người hét lên: " Gladstone tiên sinh! "
Halls cất con rồng đi, nhanh chóng xoay người đi tới.
Vị thuyền trưởng đang canh cửa phi thuyền khẽ thở dài.
Thật là có ý tứ đâu.
Vấn đề chính là do cái sinh vật cơ giáp này. Cú cắn đầu tiên của nó đã lấy đi 2/3 năng lượng dự trữ của phi thuyền, sau đó nó thậm chí nó còn muốn cắn thêm nên ông đã phải ngăn cản nó ngững cắn nữa.
Khổ quá mà ô ô ô.
Halls đã tiến lên hỏi: " Làm sao vậy? "
"Ngài nhìn thứ này xem, đây có phải là rắn không... "
Halls liếc nhìn anh ta rồi lại nhìn xuống: "... " " Chỉ là một nhánh cây. "
Hắn đã rất nhẫn nhịn mới không đem hai từ "ngu xuẩn" nói ra.
Đám người này thật sự rất ngu ngốc và không trung thực, khiến người ta vừa nhìn không thuận mắt lại vừa cảm thấy không kiên nhẫn.
Halls quay đầu nhìn về phía sau, mới phát hiện ra rằng hắn đã đi rất xa.
" Gladstone tiên sinh... " Đối phương xấu hổ lên nói: " Vậy giờ chúng ta vẫn tiếp tục đi về phía trước tìm xem sao? "
Rõ ràng, đối phương muốn ở cùng nhóm với hắn, vì nghĩ rằng nó an toàn hơn.
Halls cứ dừng lại quay đầu trong khoảng nửa phút.
Trước mắt hắn không có xuất hiện những mạt màu trắng nào.
Kỳ Lợi Á không có theo kịp.
Có lẽ là do cô ấy không muốn đi theo hắn đi...
Halls quay đầu lại, rũ mắt xuống, mất kiên nhẫn nói: " Tự mình đi đi. "
Người kia bất giác run rẩy khi bắt gặp khuôn mặt của Halls, nên đành phải miễn cưỡng bỏ đi.
Tần Ý đã rời đi theo hướng khác.
Hầu hết mọi người trong đoàn phim đều biết nhau, sau khi được giao nhiệm vụ, bọn họ lập tức thành lập những tổ đội của riêng mình. Kết quả là có rất nhiều người cùng đi vào một số hướng nhất định, còn ở một vài hướng trông có vẻ không an toàn thì hầu như không có ai đi đến đó.
Và Tần Ý đã chọn đi vào hướng trông có vẻ không an toàn đó.
Cậu không muốn một ai đi cùng mình hết.
Nếu như vậy, thì chỉ cần cậu mệt giữa chừng, cậu có thể sử dụng cơ giáp để thay thế. Thay thế khoảng năm phút cũng tốt.
Cỏ ở đây rậm rạp hơn hẳn.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm lúc trước, Tần Ý bước đi cũng tương đối nhẹ nhàng.
Đi bộ ước chừng được nửa giờ.
Đúng lúc Tần Ý tưởng rằng lối đi đầy cỏ này sẽ không có điểm cuối, thì ngay sau bước chân của cậu, hoàn toàn bước vào một thế giới khác.
Trước mặt là núi non hùng vĩ, ngước mắt lên cũng khó có thể nhìn thấy đỉnh. Quay đầu nhìn lại, núi non trải dài vô tận, hầu như không có điểm cuối. Những ngọn núi chắn ngang bầu trời và chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đường viền nhấp nhô của những đồi núi cao, cùng những ánh đen trên chính những ngọn núi đó.
Trong mắt của đại đa số mọi người, cảnh tượng này sẽ vô cùng áp bách.
Đại khái sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi và tù túng.
Nhưng không hiểu sao cậu lại thấy đây là một cảnh sắc rất mới mẻ.
Tần Ý thầm nghĩ.
Sắc mặt của cậu vẫn không có một chút biến hóa.
Cậu lấy cơ giáp của mình ra, ngồi vào trong, sau đó cố gắng nhấc cánh tay máy móc lên và để lên vách núi.
Ầm.
Hm?
Vách núi dường như chấn động một chút.
Tần Ý lại thử.
Ầm ầm!
Lần này tiếng động có vẻ lớn hơn.
Ngọn núi này...còn sống?! ( còn sống ở đây ý chỉ là bên trong ngọn núi vẫn còn hoạt động á, giống như núi lửa vậy đó.)
Sau đó vẻ mặt của Tần Ý mới dần thay đổi.
Nhưng cậu vẫn không có quá khẩn trương, cậu muốn rút cánh tay máy móc ra, định sẽ làm ra tư thế phòng thủ... Nhưng giây tiếp theo cậu liền phát hiện ra rằng, cánh tay máy móc không thể rút ra được.
Tần Ý cố gắng thêm ba lần nữa, nhưng cánh tay cơ giáp vẫn không rút ra được, giống như bị vật gì đó cắn giữ lại.
Thậm chí, cậu còn mơ hồ nghe thấy tiếng "cạch", "bốp", cứ như đang cắn, nhai.
Tần Ý lập tức nhảy xuống khỏi cơ giáp.
Cậu muốn xem thứ kia rốt cuộc là gì.
Có phải là nó đang có cắn cơ giáp của cậu không?
Không.
Chính xác hơn là nó đang cắn tiền (số tiền đã bỏ ra để mua cơ giáp) của cậu!
Cùng với tiểu bảo bối tâm can (cơ giáp) của cậu a!
Tần Ý vừa đi liền phát giác cánh tay máy móc đã dần rút ra.
Lúc này, trong ánh sáng mờ ảo, hai quả cầu lơ lửng giữa không trung, trực diện đối mặt với cậu.
Bên trong "quả cầu", có một đốm vàng dọc được bao bọc trong một mảng màu xanh lá cây.
Màu sắc lạnh băng.
Đó là một đôi mắt.
Đôi mắt thuộc về một loài quái thú.
Bởi vì nó có con ngươi dài hẹp thẳng đứng.
Một cơn gió tạt vào mặt Tần Ý, cái đầu to lớn mà đôi mắt đó thuộc về đột nhiên hướng về phía cậu.
Tần Ý thuận tay rút kiếm năng lượng ra.
Cái đầu to kia cắn nuốt lấy mũi kiếm một phát, trong cổ họng bị thanh kiếm chọt vào. Nhưng con quái thú kia vẫn như là không cảm thấy được gì, nó cứ vụng về tiến về phía trước, điều này càng khiến cho kiếm năng lượng đâm sâu hơn.
Tần Ý:???
Thanh kiếm này có vẻ như đã hơi bị mắc kẹt trong cổ họng của nó rồi.
Chuôi kiếm thì bị kẹt ngay ở miệng nó. ( Hình ảnh minh họa nằm bên dưới.)
Sau đó Tần Ý cảm thấy mu bàn tay có chút lành lạnh... "Đầu to" liếm liếm tay cậu. Rồi nó nhanh chóng rút lưỡi lại, khè khè một tiếng, sau đó lại thè lưỡi ra.
Tần Ý từ từ thích nghi với nơi tối tăm này.
Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rõ chiếc lưỡi của "Đầu to", dài và mỏng, đằng trước lưỡi còn được phân nhánh.
Đây là lưỡi của một con rắn.
Tần Ý lập tức liên tưởng đến con cự mãng khổng lồ đã chiến đấu với con rồng lúc trước.
A...lại nhặt thêm được một con rắn à?
Cự mãng kiên trì liếm liếm mu bàn tay của Tần Ý, ngoại trừ việc đó ra thì không có động tĩnh gì thêm.
Tần Ý xác định là nó không có gây thương tổn gì nữa thì mới chậm rãi vươn tay, đỡ lấy cái đầu to của nó, sau đó là sờ sờ cằm, rồi chuyển qua sờ đỉnh đầu...
Cùng lúc đó.
Một thân hình mặc quần tây đen, áo sơ mi tay lỡ để lộ những phần cơ bắp được phân bổ đều. Nhưng nam nhân trẻ tuổi trông rất ưu nhã, bĩnh tĩnh và tỉ mỉ đó lại đột nhiên bị ngã khi đang đi giữa đám cỏ.
"... " Nam nhân nhẹ lắc đầu, chống tay đè xuống đất trước khi chậm rãi ngồi dậy.
Là ai đã động vào cơ giáp của hắn?
Halls sao?
Làm thế nào mà Halls lại tìm thấy hắn nhanh như vậy được, hơn nữa lại còn có thể hồi phục hoàn toàn?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nam nhân liền bị hắn gắt gao đè xuống. Sau đó lại truyền đến một hương vị vừa kỳ lạ vừa rung động mà từ trước đến nay hắn chưa từng nếm qua.
Cơn đau nhói kịch liệt nháy mắt liền lướt qua đầu hắn.
Đồng thời, kèm theo đó là một cỗ vui sướng cùng hưng phấn tột độ như được trỗi dậy từ sâu thẳm trong linh hồn hắn...
Cứ như thể một người đang khao khát có nước thì cuối cùng cũng có được nước. Những người đang trong cơn thèm dopamine (*) cuối cùng cũng được ăn chiếc bánh yêu thích. Những người khao khát ánh mặt trời thì cuối cùng cũng được bước ra khỏi phòng giam tăm tối...
Đau đớn và hạnh phúc đều có.
Cảm giác bây giờ thật không hợp thói thường.
Kể từ khi được sinh ra, hắn chưa từng trải qua loại cảm giác kỳ quái này.
Cứ như thể thiên thần và ác quỷ cùng lúc hạ phép vào đầu hắn.
Rốt cuộc...Halls đã làm cái quái gì vậy...
Nam nhân lộ rõ vẻ chật vật.
Hắn dùng hết sức để đứng dậy và nhanh chóng đi lại theo dọc đường để trở về.
Hắn sẽ giết chết Halls.
Mắt của nam nhân nổi lên những tia máu, sau đó hoàn toàn chuyển sang màu đỏ ngầu.
Bên này, Tần Ý đã buông lỏng tay cầm chuôi kiếm.
Chiếc lưỡi rắn dừng lại ngay giữa không trung, cái đầu to lắc nguầy nguậy hai lần, như thể đã mất đi lý tưởng.
( Mô tả: Thanh kiếm đâm vào dô miệng của bé rắn, mà bàn tay của Tần Ý thì lại nắm lấy cái chuôi kiếm nên bé rắn mới có thể lè lưỡi ra liếm được. Nếu Tần Ý buông tay xuống thì bé rắn không còn liếm được nữa.)
Ngay cả khi cậu biết rằng con rắn kia chỉ đang cư xử như một con vật bình thường, nhưng bản chất của nó vẫn là một cơ giáp.
Tần Ý nghiêng đầu nhẹ giọng nói: " Không thể liếm nữa, sẽ trầy da. "
Lưỡi của con rắn kia rất lạnh.
Omega da thịt mỏng manh, thật sự không thể chịu được khi nó cứ liếm hết lần này tới lần khác.
" Ai? " Tần Ý đột nhiên quay đầu lại.
Cậu nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ.
Dưới ánh sáng mờ ảo, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân trưởng thành, cao khoảng 1,9 mét, thân hình cao gầy đĩnh bạc đứng ở đó.
Lúc này, nam nhân cũng đang đáng giá Tần Ý.
Dù không nhìn rõ mặt người bên kia, nhưng hắn vẫn mơ hồ nhận ra được đối phương đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, dáng người hơi mảnh khảnh.
Còn có...trên người nồng đậm mùi pheromone.
Kia là một Omega.
Không phải Halls.
Người đó đang trong kỳ phát tình sao?
Nam nhân nghĩ thầm.
Nếu không, làm sao lại có thể để cho một lượng pheromone dày đặc như vậy thoát ra ngoài? Mà hương vị kia lại quá ngọt ngào...ngọt đến nỗi khiến cho khoái cảm từ sâu thẳm trong tâm hồn lại rất nhanh liền bộc phát và nó còn mạnh mẽ hơn trước.
Tần Ý hơi nheo mắt lại.
Nam nhân bên kia không cử động, như thể hắn đang cố phải chịu đựng thứ gì đó.
Thật tệ. Nhìn qua đối phương cứ như là một tên điên có thực lực (?)
Tần Ý chủ động lên tiếng trước: " Xin chào, tôi tên là Kỳ Lợi Á. Phi thuyền của tôi bị hỏng nên đành phải dừng chân tại đây. Anh là cư dân sống ở đây sao? "
Cổ họng của nam nhân khẽ chuyển động: "...Không phải. " Hắn đảo mắt thì nhìn thấy cơ giáp của mình đang bị một thanh kiếm năng lượng cắm ngay ở vào họng.
Nam nhân:"... "
Omega mà sao mạnh phết vậy?
Lúc này, con rắn khổng lồ cũng quay đầu lại.
Nó cũng thè thè cái lưỡi ra, nhưng vì đang bị thanh kiếm năng lượng đâm nên nó không thể khép miệng lại được.
Miệng của nó mấp ma mấp máy.
Cuối cùng, chỉ có âm thanh "Aba Aba" được phát ra do sự va chạm cứng ngắc giữa thanh kiếm và cái miệng bằng kim loại của con rắn.
Nam nhân: "... "
Hắn hiện tại cảm thấy, thanh kiếm không phải là bị Omega đâm vào. Ngược lại càng giống như là do cái con cơ giáp của hắn tự dưng bị trục trặc, tự mình há to mồm, vui vẻ đem thanh kiếm kia nuốt vào. ( Đúng rồi đó anh)
Nam nhân có điểm đau đầu.
Chẳng lẽ thứ này bị bỏ ở trong nhà kho của liên minh quá lâu, nên liền hỏng rồi?
Nhưng nam nhân cũng rất nhanh lấy lại vẻ lịch sự của mình, thấp giọng nói: " Xin lỗi, cơ giáp của tôi đã làm cô hoảng sợ rồi phải không? "
Tần Ý nhẹ gật đầu, mặt không chút biến sắc: " Ừm, phải. "
Cho nên anh sẽ bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đúng không?
" Vậy thanh kiếm năng lượng kia có phải là của cô không? " Nam nhân hỏi.
Tần Ý: " Đúng vậy. "
Nam nhân bước tới định rút thanh kiếm ra, nhưng hắn lại bất ngờ bị lảo đảo một phen, suýt nữa thì ngã xuống dưới chân đối phương.
Nam nhân:"... "
Hắn nghĩ rằng có thể là do pheromone của Omega đã làm ảnh hưởng đến hắn.
May mắn thay, định lực của hắn luôn rất mạnh.
Nam nhân nổ lực đứng dậy, sau đó đưa tay lên nắm lấy chuôi kiếm và kéo nhanh ra.
Cái miệng lớn của con rắn co giật một chút, sau đó nhanh chóng khép lại, nửa thân trên của nó liền ngã ào xuống đất.
Màu sắc của cơ thể nó gần như hòa vào màu sắc của tảng núi.
Tần Ý liếc mắt nhìn, chẳng trách lúc đầu cậu nhìn không ra rằng có một con rắng khổng lồ đang nằm ở đây.
Nam nhân quay đầu, đưa thanh kiếm năng lượng lại cho Tần Ý, nói: " Tôi xin lỗi. Tôi sẽ đền bù mọi tổn thất cho cô. "
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: " Phi thuyền của cô nằm ở đâu? Thuận tiện, cô có thể chia sẻ một ít thức ăn và nước uống cho tôi được không? "
Vừa rồi hắn đi trên đường, chính là đang tìm kiếm thức ăn và nước uống.
Nhưng kết quả là không tìm thấy, hơn nữa còn bị ảnh hưởng từ sự đụng chạm cơ giáp nên hắn buộc phải dừng lại việc tìm kiếm và quay trở về.
" Tôi sẽ trả phí cho cô. " Nam nhân ngừng lại, nhớ tới việc đối phương chỉ là một Omega: " Nếu cô không tiện mang đến cho tôi, thì tôi có thể cùng cô trở về phi thuyền, sau khi lấy đồ ăn thức uống xong thì tôi sẽ rời đi ngay. "
Nói đến đây.
Nam nhân không tránh khỏi bị phân tâm.
Phải rồi. Làm sao mà một Omega có thể đến nơi này một mình được?
Trừ khi, có những Alpha khác đi theo xung quanh?
Nam nhân che giấu tia đề phóng trong ánh mắt của mình.
Tần Ý không nhanh không chậm mà túm lấy cánh tay cơ giáp của mình, đưa ra cho hắn xem thảm trạng của nó.
Tần Ý: " Vậy xin anh hãy bù đắp tổn thất trước đi. "
Lúc này, con mãng xà đang nằm trên mặt đất bỗng nhích người về phía trước, cứ cà lết cà lết tới bên chân Tần Ý.
Tần Ý:?
Con rắn lại thè lưỡi ra.
Liếm lên chân Tần Ý.
Tần Ý vén gấu váy lên, nói: " Nhìn xem, cơ giáp của anh lại cắn vào đôi tất chân của tôi. "
Cậu vô tư vén váy mà mặt lại không hề đỏ chút nào.
Nam nhân dừng lại.
Hắn dùng ánh mắt gần như kinh ngạc để nhìn Tần Ý, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía con rắn.
Một suy nghĩ tồi tệ đến khó tin đột nhiên nảy ra trong đầu hắn.
Vốn dĩ mà cơ giáp của hắn bị đâm là do nó tiếp nhận đối phương, nên mới liều mạng bò về phía trước chỉ để được liếm mu bàn tay của Omega à?
Tâm trí của nam nhân theo bản năng mà phác họa cảnh tượng kia.
Chân tay hắn cứng đờ trong giây lát, cả người hắn như nóng lên vì quá sốc và xấu hổ.
Hắn xưa nay chưa bao giờ làm ra một điều đáng xấu hổ như vậy.
Vậy mà cơ giáp của hắn lại thay mặt hắn làm...
Nó thậm chí còn cắn vào tất chân của đối phương...
Mí mắt của nam nhân giật giật.
Một lần nữa, hắn lại theo bản năng mà phác họa ra hình ảnh kế tiếp trong đầu - dưới lớp váy kia, là một làn da trắng nõn mịn màng.
Tần Ý đưa tay lên: " Còn mu bàn tay nữa, hơi đau một chút. "
Omega mỏng manh như thế nào, nam nhân đều biết rất rõ.
Như vậy có thể nói, Omega quả thực là đã bị cơ giáp của hắn "tra tấn".
Nam nhân nói với giọng hơi ngượng ngùng: " Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho cô những tổn thất này. 100 triệu thông dụng tệ, cô xem như vậy được không? "
Tần Ý nhanh chóng thu tay về, khẽ cười: " Ừm, tôi tiếp nhận. "
Cậu xoay người dẫn đường: " Vậy bây giờ, anh có thể cùng tôi trở về phi thuyền. "
Sau đó vẻ mặt của nam nhân mới dần bình tĩnh trở lại, hắn trầm giọng đáp lại, sau đó đi theo Tần Ý.
Cơ giáp cũng đã bị hắn thu lại.
Nam nhân này hiển nhiên so với Halls còn muốn thân sĩ hơn nhiều, không cần Tần Ý phải mở miệng, hắn vẫn chủ động gạt cỏ hai bên đường ra để tạo điều kiện cho Tần Ý bước đi.
Đi từng bước một, cuối cùng họ cũng thoát ra khỏi cái bóng đen khổng lồ của ngọn núi.
Ánh mặt trời đã sáng lên được một chút.
Chúng từng chút một chiếu rọi xuống người Tần Ý, như thể đã khoác lên người cậu thêm một chiếc áo mộng mơ huyền ảo.
Vào lúc này, nam nhân rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được Omega trước mặt này trông như thế nào.
Đối phương dáng người thon gầy.
Cao khoảng 1m82 hay 83 gì đó.
Mái tóc dài sau đầu khẽ đung đưa, khi cử động mạnh sẽ làm lộ ra một số hoa văn trên cổ.
Hoa văn là thánh khiết lại xinh đẹp.
Nhưng nam nhân lại cảm thấy người này không giống với một Omega nữ.
Mà càng giống với một Omega nam hơn.
Đầu năm nay, nam giả nữ trang hay nữ giả nam trang cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Huống chi còn có rất nhiều Omega nam, trời sinh thích mặc mấy loại váy công chúa bồng bồng kia. Hắn ở liên minh thấy cũng khá nhiều.
- -------Ở trong phi thuyền--------
" Kiểm tra nhân số xong chưa? "
" Ngoài những vệ sĩ đã không bao giờ trở lại kia ra thì còn thiếu hai người. " Đạo diễn khẩn trương nói.
Mấy người bên cạnh liền hỏi: " Ai vậy? "
Halls cảm thấy rằng việc này không cần thiết để hỏi.
...Thiếu một Kỳ Lợi Á.
Halls bước tới trước cửa phi thuyền.
Người bên cạnh lập tức căng thẳng hỏi: " Gladstone tiên sinh! Ngài muốn đi tìm bọn họ sao? "
Halls nhìn xuống.
Hắn nhìn thấy đám cỏ từ từ tách ra hai bên, cảnh tượng này thật giống với...lúc hắn đi phía sau Kỳ Lợi Á, họ cũng từ từ tiến đến phi thuyền như thế này.
Nhưng lần này.
Đứng phía sau "cô gái" lại là một người khác.
Kia là một Alpha trẻ tuổi.
Không biết xấu hổ khi khỏa thân trên - để ngực trần và đeo một cặp kính gọng vàng. Ở thời đại này, Alpha mà vẫn đeo kính thì chỉ có hai trường hợp. Một rất nghèo, hai là rất phế, là một Alpha không có bất kỳ năng lực nào.
Halls nghĩ rằng tên kia nhất định phải là một tên phế vật nghèo nàn.
Hai người ngày càng tiến gần đến phi thuyền hơn.
Lúc này, những người trên phi thuyền cũng có thể nhìn thấy rõ hai người.
Bọn họ cảm thán kinh hô.
" Trời ạ! "
" Kỳ Lợi Á lại đưa ai đó trở về nữa kìa! "
" Cô ta là trạm thu hồi phế phẩm sao? "
Hội trường:?
Halls lạnh lùng quay đầu lại.
Người đang nói sợ hãi đến mức cắn trúng lưỡi, sau đó nhanh chóng lắp bắp biện giải: " Thực xin lỗi, thực xin lỗi Gladstone tiên sinh, tôi vừa rồi chỉ nói bậy bạ thôi. Tôi nói chuyện đều không có đầu óc suy nghĩ... "
Đúng lúc này, thuyền trưởng phát ra một tiếng kinh hô vang dội.
" Trời ạ! Ta-ta không có hoa mắt đúng không? Đó là...đó...đó là Trịnh Nhất An! "
Không một ai cảm thấy xa lạ với cái tên này.
Nhưng vẻ mặt của bọn họ đều là sửng sốt cùng khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được: " Trịnh Nhất An? Nhà ngoại giao của liên minh, Trịnh Nhất An tiên sinh sao? Làm sao có thể? Trịnh Nhất An tiên sinh làm sao có thể lưu lạc đến đây được chứ? "
" Ách, ngay cả Gladstone tiên sinh cũng đã xuất hiện ở đây rồi, giờ có thêm một nhà ngoại giao từ Liên minh xuất hiện ở đây nữa chắc cũng không có gì lạ đâu ha... "
Halls không nói gì.
Hắn đối mắt với nam nhân phía sau Tần Ý.
Khi hai ánh mắt bắt gặp nhau.
Bọn hắn đều nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo trong mắt của đối phương.
- -------------------
Ở Beiman tinh.
Cả nhóm người đang ngồi nói chuyện điện thoại với quận trưởng lcủa Beiman tinh.
Lúc này, Chu Dịch Kình đang ngồi trong biệt thự của quận trưởng, hắn mặt vô biểu tình nghe âm thanh truyền tới từ đầu bên kia.
《 Chúng tôi không thể bắt được hắn ta. 》
《 Alpha này thực lực cường hãn một cách đáng kinh ngạc... 》
" Vậy phải làm sao đây, quận trưởng? "
Vị trưởng quan tối cao của Beiman lúc này mới khó xử mà quay đầu nhìn về phía Chu Dịch Kình.
Theo lý mà nói, các tướng lĩnh của các quốc gia khác không thể động thủ trên đất nước của mình được. Một khi họ đã động thủ, nó sẽ được coi là một sự khiêu khích. Mà Chu Thượng tướng cũng phối hợp rất tốt với bọn họ, cho dù hắn muốn bắt người nhưng cũng không tùy tiện làm càn trên đường phố ở quốc gia của bọn họ.
Nhưng bây giờ thì thật đáng xấu hổ...
Không ai trong số những binh lính và tướng lĩnh ở Beiman có thể bắt được Alpha đó!
Ông ta cũng chỉ có thể suy yếu mà cúi đầu nói: " Chu Thượng tướng, ngài đích thân tới đi... "
Sau đó Chu Dịch Kình mới chậm rãi đứng dậy bước lên phi thuyền.
Con phố kia đã bị càn quét hoàn toàn.
Khi Chu Dịch Kình bước xuống phi thuyền, hơn phân nửa Alpha ở Beiman tinh đều đã ngã gục xuống đất.
Ở phạm vi ngoài cùng, một số binh lính Alpha được trang bị kỹ càng đã đứng tạo thành một vòng tròn với vẻ mặt trang nghiêm.
Chính giữa vòng tròn là một Alpha nam cao lớn, thân hình thẳng tắp với làn da ngăm đen.
Một số Beta đứng bên ngoài còn hướng hắn cố vũ: " Lão đại, cố lên! "
" Lão đại, một mình ngài có thể làm được mà! Xông lên a! Đem lão bà cướp về!! "
Alpha không kiên nhẫn nhấc lên mí mắt, sau đó nâng mắt lên nhìn Chu Dịch Kình.
" Rốt cuộc cũng chịu tới. " Hắn cười lạnh một tiếng.
Chu Dịch Kình: " Tần Ý đâu? "
Lục Tế: " Chu Nghệ đâu? "
Hai người cùng lúc nói ra.
Bọn họ liền trố mắt nhìn nhau trong giây lát.
Sau đó, lại cùng lúc mở miệng.
" Chu Nghệ là ai? "
" Tần Ý là ai? "
Biểu hiện của bọn họ bỗng trở nên kỳ lạ.
Lục Tế lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Dịch Kình: " Ngài đây là đang giả bộ cái gì? "
" Lục Tế, ngươi lại giả bộ cái gì? "
Nghe đến đây, Lục Tế sững sờ một lúc.
Chu Dịch Kình nhận ra hắn.
Chu Nghệ đã đề cập đến hắn với Chu Dịch Kình sao?
Vẻ mặt của Lục Tế trông dễ chịu hơn một chút, hắn lấy hết toàn bộ sự lễ phép từ khi bỏ nhà ra của mình trong nhiều năm ra, hô một tiếng: " Bố vợ... "
==================================
(*) Dopamine: Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh, nó hoạt động như một chất truyền tin hóa học giữa các tế bào thần kinh.
Dopamine được giải phóng khi não bộ ở trạng thái phấn khích.
Khi bạn liên kết một hoạt động nào đó với niềm vui, chỉ cần bạn có suy nghĩ như vậy là đủ để nâng cao mức dopamine. Đó có thể là một món ăn mà bạn yêu thích hay việc thỏa thích mua sắm.
Ví dụ: Bạn rất thích ăn những chiếc bánh quy socola. Bộ não của bạn có thể tăng dopamine khi bạn ngửi thấy mùi chúng được nướng hoặc nhìn thấy chúng ra khỏi lò. Khi bạn ăn, lượng dopamine có tác dụng củng cố cảm giác thèm ăn này và tập trung vào việc thỏa mãn trong tương lai. Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng bạn đã khao khát những chiếc bánh quy đó cả ngày, nhưng đồng nghiệp của bạn đã bỏ chúng đi vì một số lý do nào đó. Sự thất vọng của bạn có thể làm giảm mức dopamine và khiến tâm trạng của bạn giảm sút. Điều này cũng có thể làm tăng ham muốn của bạn đối với bánh quy sôcôla gấp đôi. Bây giờ bạn có cảm giác thèm chúng hơn bao giờ hết.
Ngoài chức năng giúp chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn, dopamine còn tham gia vào nhiều chức năng khác của cơ thể.
Hình ảnh minh họa
Tại vì ngôn từ miêu tả của mình hơi hạn hẹp, có thể sẽ hơi khó tưởng tượng được nên mình đã phác họa ra cho mọi người nhìn dễ hiểu hơn.
Truyện vẫn chưa được beta nên nếu có lỗi sai ở đâu thì mọi người hãy góp ý cho mình nhé<33
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~