Mấy hôm trước, tranh thủ lúc ngồi trong phòng Saseko đợi cánh đàn ông đi lặn biển, tôi đã xem bộ phim cuối cùng của Marilyn Monroe. Đó là một bộ phim hài còn dang dở, được quay ngay trước khi cô ấy chết, hay nói đúng hơn là một chuỗi những thước phim quay hỏng. Những đoạn phim đó vui nhộn tới mức, bất kỳ ai cũng khó mà tin đươc rằng người con gái xinh xắn nhường ấy, tươi tắn nhường ấy, quyến rũ nhường ấy, với tiếng cười sảng khoái nhường ấy lại sắp từ giã cuộc đời. Để nguyên cả bộ quần áo khô ráo mà ôm chầm lấy lũ trẻ ướt lướt thướt vừa từ dưới bể bơi bước lên, cái điệu cười phá lên thật hồn nhiên khi thấy một chú chó diễn hỏng, say sưa bơi trong bể với tấm thân trần, toàn bộ con người cô ấy phát ra những tia sáng thật tự nhiên khiến không ai có thể nghĩ rằng cô ấy đang ngập trong rượu, ma túy và vật vã với những cơn sốt. Nhưng chung quy, đâu đó vẫn ẩn chứa một thông điệp, đâu đó vẫn toát lên một tia sáng trắng kỳ lạ, trong suốt, yếu ớt như sắp tắt lụi, một thứ ánh sáng quá đẹp, quá hoàn hảo, thu hút đến đáng sợ nhưng cũng thật mong manh. Xem xong, tôi có cảm giá bứt rứt và đầu óc cứ suy nghĩ miên man. Thế rồi, đến mãi trước khi ngủ, tôi mới vỡ lẽ. Đó là Mayu. Chính Mayu cũng đã hệt như thế. Trước khi chết, nó cũng hoàn toàn không còn chút sinh khí và tưởng như sắp tan vào trời xanh, vào không khí, vào ánh mặt trời, vậy mà vẫn có một cái gì đó thật đắm say, từng động tác như hòa quyện vào ngoại cảnh, khiến ai cũng phải ngắm nhìn như một viên bảo ngọc. Ra là thế, tôi nghĩ thầm, dù vẫn không thể hiểu được sự giống nhau đó là do ma túy, do cái chết đang đến gần, hay doca3 hai.
Chẳng lẽ không nơi nào có em nữa sao? Chẳng lẽ không nơi nào có em nữa sao, Mayu? Trời vẫn xanh thế kia, nắng vẫn ngọt thế kia, chỉ cần mở hồn ra, sẽ thấy vạn vật vẫn diệu kỳ đến thế, vậy mà em đã không thể cảm nhận được tất cả những thứ đó nữa rồi, Mayu.
- Chị đây rối!
Trông thấy tôi, em trai tôi chạy ào tới như một con cún nhỏ. Rồi nó hỏi khẽ:
- Chỉ có riêng hai người, anh chị đã nói chuyện nghiêm túc chưa?
- Chưa! Có gì mà nghiêm với túc chứ! Chỉ dăm ba chuyện thế sự và những khó khăn trong các chuyến đi thôi. Tôi đáp.
- Thì ít ra cũng giống hò hẹn một tí chứ? Thằng bé vẫn chưa chịu thôi.
- Em sao thế hả?! Đang ghen đấy à? Hay là đang quan tâm đến chị?! Tôi phì cười.
- Đang quan tâm đến chị đấy! Em tôi đáp.
Chúng tôi cùng ngồi xuống một chiếc bàn phía ngoài hiệu bánh sandwich. Ngay trước mặt chúng tôi là biển. Vừa mới bơi xong, nước vẫn nhỏ từng giọt từ tóc em tôi. Từ trong quầy, Saseko mang ra cho chúng tôi một đĩa dưa hấu đầy ụ. Tôi nghĩ thầm "Tại sao những lúc như thế này, cô ấy luôn mỉm cười nhỉ?! Đĩa dưa hấu trên tay trông ngon hẳn lên. Có cảm giác thật dịu ngọt, như thể mình đang xem một bộ phim cũ nào đó về phương Nam. Mình yêu con người này, yêu tài năng này, yêu đến tha thiết, đến nhớ mong."
- Dưa hấu khuyến mãi đây! Saseko nói.
- Cứ ngồi đây nhé! Tớ còn bận chút việc trong này!
Để đĩa dưa hấu xuống, cô ấy quay trở lại phía trong quầy.
- Anh Ryu đâu ạ? Em tôi hỏi.
- Đang lái xe đi mua xăng. Chắc sắp về rồi đấy! Tôi đáp. Không cần pải chu đáo đến thế đâu, đồ ngốc của chị ạ!
- Nhưng... nếu không có em, anh chị chắc cũng chưa về, phải không?!
Bằng một khả năng đặc biệt, nó đã thấu hiểu tâm tư của tôi.
- Chị biết tự định liệu việc của mình mà, đâu cần em phải lo hộ chị. Em là em của chị kia mà! Tôi vừa cười, vừa nói. Còn em, em muốn thế nào?
- Em không muốn về! Em tôi đáp. Em muốn được ở đây mãi cơ! Có được không? Em muốn làm việc ở hiệu bánh này và sống ở đây!
Lời đề nghị chân thành khiến tôi rung động.
- Nhưng chắc chính em cũng biết là không thể được, đúng không?
Nghe tôi nói, em tôi gật đầu:
- Vâng! Em biết!
- Cả chị, cả em, rồi đây chúng ta sẽ còn đi đến nhiều nơi, thấy nhiều thứ, gặp nhiều người. Em không được phép trốn chạy điều đó. Vả lại, một lúc nào đó, mình sẽ còn quay lại đây cơ mà! Tôi nói.
- Vâng! Em hiểu rồi! Dù em có suy nghĩ nhiều đến mấy, xuất hiện nhiều đến mấy thì em vẫn là trẻ con, và có lẽ nhiều chuyện em không nên can dự vào. Dù sao thì đến một lúc nào đó, biết đâu mẹ lại chẳng kết hôn lần nữa. Không thể nào có chuyện tất cả chúng ta cứ sống mãi trong ngôi nhà đó được, đúng không?! Em tôi nói, điềm đạm như một ông già.
- Em sẽ thành một thiếu niên ngoan đấy, Yoshio của chị ạ! Tôi nói. Và sẽ rất hấp dẫn vì dày dạn.
Nếu được thế, tôi sẽ thật rất hãnh diện mà dẫn nó đi khoe khắp mọi nơi, như mong ước ngày nào.
- Chị này! Trên đời này có nhiều kiểu người thật đấy nhỉ! Lần đầu tiên em gặp những người như anh Kozumi và chị Saseko đấy! Em tôi nói, khuôn mặt rám nắng hơi nghiêng về phía tôi.
Cánh mũi nhỏ vẫn còn là của một đứa trẻ, tay chân vẫn yếu ớt. Duy chỉ có đôi mắt có ánh nhìn sâu thẳm già trước tuổi. Ở nó ẩn chứa một năng lực khiến người ta cảm thấy nếu diễn tả bằng những từ như "tương lai" hay "cơ hội" thì có lẽ sẽ nhiều vô tận như lũ hải sâm dưới đáy cát kia.
- Em và Yoshio sẽ về Nhật. Còn anh định thế nào? Anh sẽ ở lại thêm ít ngày chứ?
Tối đó, nhân sự kiện hai chị em tôi về nước, Saseko quyết định tổ chức một buổi diễn nhỏ tại quá bar ven biển gần đó. Khác với lần chia tay trước, lần này tôi không còn cảm thấy lo lắng nữa nên đã hỏi câu đó. Yoshio đang tắm, còn tôi đang thay quần áo. Phục trang cho buổi tối cuối cùng ở Saipan hẳn phải là màu trắng, chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ như thế và quyết định mặc một bộ váy liền áo trắng muốt. Tôi cũng đã bắt nắng và đen phát khiếp nên màu trắng chắc trông sẽ rất nổi.
- À há... Ryuichiro cất tiếng thở dài thật lớn.
Tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Anh đang không biết tính sao nếu đến ngày cuối cùng em vẫn không hỏi câu đó! Ryuichiro cười.
- Không hỏi là thế nào! Anh nói lạ! Tôi cũng bật cười. Đàn ông các anh lắm lúc cũng nhạy cảm một cách kỳ quặc thật!
- Thì em tính, bọn mình vẫn là người ngoài mà. Nếu chia tay nhau ở sân bay rồi không bao giờ gặp lại nữa cũng chẳng có gì là lạ cả! Ryuichiro nói với nét mặt nghiêm trang.
Quả đúng thế thật, tôi nhủ thầm và nghĩ tiếp về điều đó. Nếu vậy thì thật quá đau buồn...
- Vậy anh tính sao? Em thấy anh có định đặt vé đâu! Anh không về à? Tôi hỏi.
- Về chứ! Khoảng một tuần nữa. Và sau đó anh sẽ sống trong nước một thời gian. Ryuichiro đáp.
- Ở đâu?
- Anh sẽ thuê một chỗ nào đó ở gần nhà em.
- Thật à?! Ôi... Tuyệt quá! Tôi thốt lên.
Vậy là dù có về nước, tôi cũng sẽ không còn thấy nhàm chán. Bình an. Vui vẻ. Tất cả chỉ có thế. Chỉ thế là đủ. Không còn gì đáng phải vội vã.
- Đúng vậy! Anh sẽ cho in một cuốn sách, rồi sau đó sẽ lại tính tiếp.
- Vậy là anh sẽ ở đó khoảng một, hai năm? Tôi cười.
- Ừ! Bọn mình sẽ đi du lịch trong nước nhé!
Bản tính đa sầu nên luôn muốn có người bên cạnh, hay đã thực sự yêu rồi? Thú thực là tôi vẫn chưa hiểu hết con người anh. Có lẽ rồi đây, hai chúng tôi sẽ cùng tìm hiểu điều đó.
- Yoshio chắc lần đầu được nghe Saseko hát hả? Ryuichiro hỏi.
- Vâng! Chắc cu cậu sẽ ngạc nhiên lắm đây! Tôi nói.
Tuyệt vời! Saipan thật tuyệt vời! Đó là khúc dạo đầu của một buổi tối mà mọi thứ đều khiến ta cảm thấy sẽ mãi tuyệt vời như thế. Hương đêm và gió bển lặng lẽ tràn vào phòng qua khung cửa sổ. Tiếng xào xạc của những vòm lá xanh. Thật tuyệt vời.
Mới đầu giờ tối, quán bar còn thưa khách. Tiếng sóng biển như khúc dạo đầu ột buổi hòa nhạc, càng làm sự chờ mong thêm phần háo hức. Hương biển thấm vào da, vào tóc tôi, nồng nàn. Ánh trăng chiếu rọi khắp không gian đến xao xuyến lòng người. Dàn nhạc đệm chỉ có duy nhất một cây ghita của Kozumi, lúc này đang so dây trên sân khấu. Lần đầu tiên tôi nghe Kozumi chơi đàn. Đừng có hard-rock quá là được, tôi nghĩ thầm. Trong bộ váy đã được Saipan hóa sặc sỡ sắc màu, Saseko - một người Nhật bị bỏ rơi - lặng lẽ bước lên sân khấu.
- Em cảm thấy có cái gì đó thật là lạ, chị Saku à! Có lẽ giọng hát của chị ấy phải tuyệt vời lắm. Em hồi hộp quá! Ngồi bên cạnh, em tôi khẽ nói.
- Được rồi! Em cứ đợi rồi sẽ thấy! Ryuichiro nói và vỗ nhẹ vào vai thằng bé.
Thế rồi, Saseko bắt đầu hát.