6. Thực sự nghỉ ngơi
Mùa xuân đã đến.
Không khí ấm dần lên, nhanh như tốc độ giảm số lần phải mặc áo khoác vậy. Anh đào ngoài sân nở dần từng ít một. Hàng ngày, chỉ cần nhìn qua cửa sổ tầng hai, ngắm sắc hồng loang dần trong đám lá xanh cũng đủ thành một niềm vui. Có thư của Ryuichiro. Thư đến vào một buổi trưa buồn ngắt.
"Sakumi,
Em khỏe không?
Anh đang Chẳng hiểu sao Thượng Hải (tên một bộ phim khá nổi tiếng - ND) đây.
Trung quốc là một nơi rất hay.
Tuy hơi đông người một chút.
Anh sắp (trong năm nay) về Nhật.
Nghe nói họ lại sắp ra sách.
Anh lo không biết em có muốn gặp nữa không.
Dù sao, anh vẫn mong đến lúc được gặp em.
Đôi khi, nhìn thấy một khung cảnh thật kỳ vĩ, anh lại muốn được nhìn ngắm cùng em, cộng với nỗi nhớ Nhật Bản, anh lại càng nhớ em hơn.
Ở đây, cái gì cũng to, tượng Phật lớn đến mức nhìn thấy phải bật cười.
Tạm thế nhé!
Hẹn gặp lại."
Câu chữ rất ngẫu hứng khiến tôi nghĩ thầm, quả đúng là một nhà văn, nhưng vẫn có thể cảm nhận trong đó một nỗi nhớ. Giống như bộ nhớ của một người máy hay nhận thức đầu tiên của một chú vịt con, khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, ký ức đầu tiên của tôi chính là anh. Đúng vào lúc tôi đứng một mình giữa thế giới xa lạ mà đối với tôi vẫn rất mơ hồ, với cái nhìn ngơ ngác như vừa được tái sinh, thứ đầu tiên khắc vào một tôi hoàn toàn mới, đầy bất an trong trạng thái không biết chắc điều gì và đang dò dẫm lần tìm, không gì khác chính là làn da ấm nóng của anh. Tôi yêu cái ký ức mới đó của mình. Chắc chắn là nếu gặp nhau sẽ vui mừng đến chảy nước mắt ra mất. Xa nhau thế này, khi chợt nhớ về những ưu điểm của anh, tôi cảm thấy ngộp thở. Cái tài văn chương, sự lịch thiệp đúng mực, sự táo bạo trong hành động, sự phóng khoáng, hình dáng bàn tay, âm vang giọng nói... Rồi khi nghĩ đến những nhược điểm hay sự láu cá của anh, tôi cũng ngộp thở vì căm tức. Sự yếu đuối khi rủ tôi đi du lịch cùng, sự lạnh lùng theo một cách nào đó trước cái chết của em gái tôi, sự láu cá chẳng mấy khi về nước, nhưng mỗi lần về lại muốn gặp tôi... Từng sợi cảm xúc mà tôi không hề cảm nhận thấy nơi ai khác, với anh, đều trở nên sống động. Biên độ của từng cung bậc đó lớn đúng bằng từng véc-tơ trong khối tình cảm của tôi khi nghĩ về con người ấy.
Con người quả là đau khổ. Khi một người không hoàn thiện nghĩ về một người không hoàn thiện, cố gắng để chấp nhận trọn vẹn con người này thì ở một nơi nào đó trong lòng mình, người đó tạo ra một hình bóng sống động đến kỳ lạ. Ý nghĩa để con người gắng gượng sống qua mỗi ngày. Nguồn năng lượng thật đẹp và dịu dàng, hoành tráng và lộng lẫy như cả một dãy phố nở ngập hoa Anh đào. Từng cánh hoa rơi giăng mắc, ánh dương soi rọi, làn gió thổi, cả một rừng cây bạt ngàn cùng xao động, choáng ngợp trước những dịu ngọt của sắc hồng như nhảy múa, cùng những mảnh trời xanh qua kẽ lá. Tôi đứng chết lặng. Tôi biết. Chỉ có một lần, và sẽ mất đi trong chớp mắt. Nhưng một phần của anh ta sẽ vĩnh viễn tan vào khoảnh khắc ấy, Wonderful, bravo (tác giả cũng sử dụng phiên âm tiếng Anh trong nguyên bản tiếng Nhật - ND)! Dù phải khổ đau, con người sẽ vẫn kiếm tìm khoảnh khắc ấy.
Tình trạng của em tôi dường như đã khá lên nhiều. Tuy những lúc một mình, thi thoảng khuôn mặt nó vẫn đờ ra trong chốc lát nhưng kể từ cái đêm xuất hiện UFO ấy, không biết có phải vì tôi đã cùng chứng kiến và xác nhận chuyện của nó không phải là do ảo giác, hay vì đã tìm được người để giãi bày, trông thằng bé có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Đôi khi, tôi cũng nhận thấy trên nét mặt nó một cái gì đó như sự tự giác hay quyết tâm không suốt ngày bắt chị nghe chuyện hoặc ỷ lại vào chị. Điều đó khiến tôi thầm cảm phục thằng bé. Một thằng bé ngoan.
Tôi rất muốn em tôi trở thành một người đàn ông tốt. Dù nó có là kẻ cắp, là kẻ lập dị, là gã háu gái, là gì cũng được. Miễn cứ là người đàn ông tốt. Nhưng chuyện xảy ra với nó chắc chắc không phải là dấu hiệu lạc quan. Trông nó có vẻ dễ chịu hơn, nhưng như thế không có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết. Tình trạng tồi tệ có thể lại đến bất kỳ lúc nào, và rất có thể dấu hiệu lúc này khả quan bao nhiêu thì tình trạng khi đó sẽ tồi tệ bấy nhiêu.
Tôi có thể làm được gì đây? Những lúc một mình, tôi thường nghĩ về điều đó. Tại sao con người lại hay nghĩ như thế với người khác nhỉ? Dù chẳng làm được gì cho nhau! Tôi chỉ muốn sống làm một người bình thường, giống như biển mãi chỉ là biển, với những con sóng đến và đi, đôi khi cáu giận, cứ mãi ở đó với nhịp thở đều đặn của mình mà cũng đủ khơi gợi bao nỗi niềm của con người, khi làm cho thất vọng, lúc khiến phải sợ hãi, để rồi lại an ủi. Nhưng tôi lại muốn làm gì đó hơn thế. Tôi không tài nào từ bỏ được ý nghĩ đó. Tôi đã mất em gái, tôi đã không thể làm được gì khi nhìn thấy nó dần rời bỏ cuộc sống ngay trước mắt mình. Nếu một ai đó đã tự quyết định rằng mình sẽ chết thì không một ai có thể ngăn chặn nổi việc đó nữa. Tôi biết rõ điều đó. Có lẽ chính vì thế mà tôi thoát khỏi chuyện đó.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc mẹ tôi nói bà sẽ đi Bali với một người bạn trai.
- Mẹ sẽ đi Bali khoảng hai tuần! Mẹ tôi đột nhiên nói vậy trong một bữa cơm chiều Chủ nhật mà hiếm hoi lắm mới có đủ cả năm người.
- Đúng là "quý tộc độc thân" tôi nhận xét.
Cô Junko thì bắt đầu hỏi, nào không biết đồ ăn ra sao, rồi hình như bên đó đang giữa mùa mưa. Nghe thế, mẹ tôi nói, có vẻ nhấn mạnh hơn mức cần thiết:
- Được rồi! được rồi! muốn ra sao cũng được! tôi cứ đi nghỉ mát cái đã, nghỉ ngơi hoàn toàn, cả thể xác lẫn đầu óc.
Bạn trai của mẹ tôi là người cùng làm ở một công ty du lịch nhỏ mà mẹ tôi vẫn đến làm thêm, ít tuổi hơn mẹ tôi nhưng hình như cũng rất bận rộn. Khi công ty nhiều việc, đương nhiên là mẹ tôi cũng bận theo. Quả là gần đây mẹ tôi cũng có vẻ mệt mỏi thật. Có lẽ vì thế chăng?
- Bác thích thật đấy! Mikiko nói, rồi bắt đầu kể chuyện về một đứa bạn mới sang Bali gần đây. Nghe nói đám tang bên đó náo nhiệt lắm. Đứa bạn cháu lúc đầu tưởng là lễ hội gì đó, cứ thế đi theo mất một lúc...
Em tôi không nói gì cả. Không một lời nào. Đang bàn tán về chuyến đi Bali trong không khí hòa bình, tất cả đều phải chú ý đến vẻ làm thinh rất không bình thường của thằng bé.
- Yoshio thấy thế nào?
Cô Junko hỏi nhưng nó vẫn im bặt. bầu không khí bỗng trở nên rất khó chịu.
- Sẽ mua quà cho cả con nữa đấy. Mẹ tôi cười.
Tôi rất yêu cái cười khi muốn thuyết phục người khác của mẹ như lúc này, thật hoàn hảo và khiến người ta không thể phản đối. Nhưng có lẽ với thằng bé thì khác. Bỗng nhiên nó khóc rống lên, như bị lửa đốt. Tất cả đều im lặng, trong kinh ngạc. Một kiểu khóc không b́nh thường. Nó giống như của một người lớn đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với cuộc đời này. Thậm chí ngay cả một người đàn ông bốn mươi tuổi, đã thất nghiệp, lại thêm mới phát hiện ra vợ ngoại tình, có lẽ cũng không khóc một cách thống thiết đến thế. Thằng bé vò đầu, gục mặt xuống bàn, khóc hu hu như thể muốn tống hết cảm xúc ra ngoài. Để trấn tĩnh trở lại, đầu tiên tôi nhìn chằm chặp vào cái xoáy trên đầu thằng bé. Mẹ tôi hấp tấp đặt tay lên vai nó và nói:
- Không sao đâu. Chỉ hai tuần là mẹ về ngay thôi. Mà chú ấy cũng là chỗ quen biết đã lâu, à, mà con cũng gặp rồi đấy. Thế thì có gì đáng lo đâu? Có phải mẹ bỏ con đi mất đâu mà sợ!
- Không phải thế! Em tôi hét lên.
- Chuyện gì không phải chứ? Mẹ tôi hỏi.
- Máy bay, máy bay sẽ rơi! Nó nói, giọng lạc đi, vai rung lên từng đợt, người co rúm lại như thể bị lạnh. Mẹ không được đi!
...Có thể thế lắm, nhớ lại chuyện hôm trước, tôi nghĩ vậy.
- Chị Saku! Nói gì đi chứ! Hãy ngăn mẹ lại!
- ...Hay mẹ hoãn chuyến này đi. Có lẽ đây là một điềm xấu! Tôi nói. Em con linh cảm đúng lắm. Có thể thế thật đấy... Yoshi! Em nghĩ là chiều đi hay về?
- Chiều đi! Chắc chắn! Thằng bé nói.
Giọng nó đầy tự tin, như thể đang hãnh diện vì đã đoán trúng một điều gì đó thật trọng đại. Tôi không thích điều đó lắm.
- Coi nào! Nếu là chiều về có nghĩa là sau khi đã thưởng ngoạn ở Bali, như vậy còn có thể chấp nhận được, đằng này lại là chiều đi... Tôi nói.
- Hay lùi lại một ngày? Mikiko nói. Thế là mọi người cũng thoải mái tâm lý, lại không còn nguy hiểm nữa, chẳng tốt sao! Thế là được phải không Yoshio?
- Không biết! Anh chỉ biết chuyến bay chiều đi của mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Thế thôi! Em tôi đáp.
- Như vậy có nghĩa là... đổi chuyến bay cũng không được sao? Cô Junko nói với vẻ lo lắng.
Lời thằng bé đã có ít nhiều ảnh hưởng, tự nhiên thái độ mọi người có vẻ đã ngả theo nó. Mikiko pha một ấm trà nóng. Mọi người cùng uống trong im lặng. Thật khó để bàn về một chuyện chưa xảy ra.
- Không đổi ngày xuất phát được hay sao? Sang hẳn tháng sau chẳng hạn? vốn rất mê tín, cô Junko đề xuất.
Thằng bé liền gật đầu. Thấy nó gật đầu, tôi nhẹ cả người. thật không khác gì một tiểu vương. Nhưng mẹ tôi bỗng đập bàn đánh rầm một cái, quát lên:
- Sao? Mội người nói sao chứ? Tôi đi nghỉ dịp này vì không thể nghỉ vào lúc nào khác. Anh ấy lúc nào cũng bận! nếu tôi không đi, rồi cũng chẳng có cái máy bay nào rơi cả thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Sự thật quá hiển nhiên khiến mọi người như sực tỉnh.
- Vé cũng đã lấy rồi. Thế nào? Được chưa? Quyết rồi! Tôi sẽ đi! Dù máy bay có rơi chăng nữa!
- Thật hả mẹ? Chết mẹ cũng đi sao? Tôi hỏi.
- Ừ! Chết cũng được. Quyết rồi! Mẹ tôi đáp. Nếu chết thì đó cũng là số rồi. Nói thật đấy! Nghĩa là số tôi chỉ đến thế thôi. Xin lỗi mọi người trước nhé, nếu tôi có chết thật. Hãy cứ cười kẻ ngu ngốc không chịu nghe lời khuyên chí tình này!