Mười lăm năm sau......

-"Quốc Điền...cậu làm gì vậy thả ra"

Quốc Điền vừa vô phòng thấy Minh Khôi đứng đó..liền tiện tay khoá trái cửa...lao đến ôm trầm lấy Minh Khôi..

-"Cậu đang không hiểu hay cố tình không hiểu..cậu biết rất rõ là tớ yêu cậu..mà tại sao cậu cứ né tránh thế..."

-"Quốc Điền cậu nói vớ vẩn gì vậy..cậu say rồi"

Minh Khôi cố gắng thoát khỏi vòng tay rộng lớn đầy sức lực kia..nhưng với thân hình nhỏ bé của cậu..thì có thoát bằng trời -.-

-"Tớ đang hoàn toàn tỉnh táo..bao nhiêu năm qua.tớ làm mọi cách để sứng đáng đứng bên cạnh cậu.nhẫn nhịn mọi thứ chỉ vì muốn bên cạnh cậu..nhưng cậu xem cậu đã làm gì..hết lần này đến lần khác né tránh tớ..còn nữa..nụ hôn và lần đầu của cậu..tại sao không trao cho tớ.mà cậu lại đi trao cho con đàn bà không sứng đáng..vì tiền mà bán rẻ cậu kia..cậu có biết tớ đau như thế nào không.những ngày bên đó không có cậu với tớ nó như địa ngục vậy.. Suốt ngày trông chờ đến ngày thành đạt để trở về đón cậu..tớ luôn nghĩ chỉ có thành đạt mới có thể sứng với cậu. Cho nên tớ đã học..đâm đầu vào như điên..cậu có biết đến ngày được trở về tớ vui mừng đến mức nào cậu có biết không...hớn ha hớn hở trở về để thấy cậu..nhưng rồi trên đường về thấy cậu đang ôm ấp một cô gái đứng trước cổng khách sạn...nhưng thôi chuyện đó không quan trọng nữa..quan trọng là cậu...làm ơn hãy chấp nhận tớ"

Quốc Điền nói tới bắn cả nước miếng...cậu gần như khóc đến nơi nhưng đến câu cuối cậu lại nói một cách dịu dàng.. Khiến Minh Khôi cũng hơi giật mình..

Cậu im lặng hướng cặp mắt trông trờ đang ửng đỏ về phía Minh Khôi..nhưng Minh Khôi chỉ cúi đầu..im lặng không nói gì cả.

Quốc Điền liền buông đôi bàn tay trên vai Minh Khôi xuống..cười nhẹ một cái.

-"Tớ hiểu rồi..một người như cậu thì làm sao lại đi yêu một tên gay như tớ cơ chứ..có lẽ tớ đã quá ảo tưởng rồi..xin lỗi cậu"

Dứt câu thì hai giọt nước mắt đọng trên mi cũng thi nhau rơi xuống.Cậu nhẹ nhàng bước qua Minh Khôi..

-"Điền à.."

Nhưng tiếng gọi của Minh Khôi làm cậu bất giác ngừng lại....

-"Tất cả không như cậu nghĩ đâu.thật ra cô gái đó là bạn học cũ của chúng ta..cô ấy bị bỏ thuốc rồi bị người ta đuổi ra ngoài đường..tình cờ tớ đi ngang..do là thuốc liều nhẹ..nên chỉ một lúc là hết tác dụng..cô ấy chỉ ôm tớ..thật ra thì.."

-"Hm cậu đang biện minh..tớ không cần cậu biện minh..hết rồi..hết rồi"

Quốc Điền khổ sở tiến về phía cửa.

Nhưng một thanh âm khác vang lên khiến cậu gần như ngã quỵ..180° cậu quay ngoắt lại..lao đến ôm trầm lấy Minh Khôi...cậu khóc.khóc như một đứa trẻ..

-"Điền à..tớ yêu cậu"

"Cạch"

Cánh cửa bật mở..bóng dáng quen thuộc không ai khác chính là Thiên Di.khiến Minh Khôi giật mình.Điền vẫn điềm tĩnh nhìn ra.cặp mắt trông trờ hướng tới mẹ của cậu..cô mất vài giây đứng hình.nhưng cô rất nhanh chóng nở nụ cười trên môi..

-"Mẹ làm phiền hai đứa rồi.. Mẹ xin lỗi"

Rồi Thiên Di quay ra..nhưng đến cửa cô lại quay lại..

-"Điền à..nhớ nhẹ nhàng với Minh Khôi nhé..để mẹ kêu ba đưa bao cho con"

Câu nói của Thiên Di khiến Điền ngớ người..cậu không ngờ là mẹ cậu như vậy..không những chấp nhận mà lại còn ủng hộ chuyện lên giường...

Còn Khôi thì đứng hình..mặt đỏ ửng.

Đúng thật.Từ đầu đến giờ tôi thấy Thiên Di là bá đạo nhất.ưm..chỉ sau Nhật Thiên thôi ^^

-----------

Gia Bảo lớn rồi..máu bá đạo lây từ bố sang..lại còn được huấn luyện từ bé. Cho nên có lẽ cậu ghê ghớm hơn bố cậu nhiều.

Nhật Thiên: →_→ có mới nới cũ nha con kia.

Đẹp người đẹp mặt từ nhỏ.. Con gái cứ xem hàng.đời con lắm người theo thế..sao đời bố lại hông có ai nhỉ...

Nhật Thiên:ai bảo hông có ai...hông có ai thì làm sao có Gia Bảo. 

Cái người này trật từ cho tôi viết. →_→

Khổ nỗi Minh Tuệ nhà Lạc Lạc và Vũ Minh lại va vào vết xe đổ của Tú Anh...

Gia Bảo: cô ơi..sắp hết truyện rồi..cô có thể viết về con hay hay hông..mà sao lại va vào vết xe đổ của mẹ Tú Anh...chả nhẽ..bố..vậy giữa hai người là cuộc tình ngang trái à??

Nhật Thiên:Ngang trái có..ngọt ngào có.biết vì sao ta yêu mẹ con không.?

Gia Bảo: làm sao con biết được..

Nhật Thiên: Vì mẹ con rất nồng nhiệt

Mặt Tú Anh đỏ lên. 

Nhật Thiên đưa cặp mắt gian sảo nhìn Tú Anh...

Gia Bảo: Nồng Nhiệt ở đây là gì hả bố?

Nhật Thiên: là đên xuống mẹ con....

Nài nài..mấy người có trật tự không?  →_→

Đồng Thanh: rồi rồi kể tiếp đi..

Đám cưới của Minh Khôi&Quốc Điền.  Minh Tuệ&Gia Bảo.. Được tổ chức cùng một ngày cùng một thời điểm..

Một thời gian rất lâu về sau...

Khi hai hai người nằm trên giường bệnh..hai bàn tay ốm yếu gầy gò nhẹ nhàng bao phủ lấy nhau.

Ông Nhật Thiên khẽ thều thào.

-"Bà à..tôi có điều muốn nói với bà"

-"Có gì ông cứ nói đi.."

Bà Tú Anh chăm chú chuẩn bị nghe những gì ông nói...

-"nếu còn kiếp sau..bà vẫn cứ là Tiểu Nha Đầu của tôi nhé..tôi hứa sẽ không để bà thoát đâu..kiếp này kiếp sau kiếp sau nữa.cho dù thế nào bà cũng không thoát được tôi đâu nhé "

-"Vâng"

Bà yếu ớt nắm chặt lấy tay ông..
Miệng nở nụ cười..

-"Bà khoan hãy ngủ Tôi còn một chuyện muốn nói với bà"

-"Ông cứ nói đi. Tôi vẫn đang nghe đây"

-"Tôi yêu bà"

-"Tôi cũng yêu ông"

Rồi họ chìm vào giấc ngủ..có lẽ sẽ là giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.

-----------------

Kidssssssss

RẦM

-"Này cô đi không nhìn đường à?"

-"Anh làm gì mà gắt lên thế...xin lỗi là được chứ gì"

Nam chạy ôtô  nữ chạy xe máy..hai đầu xe đâm thẳng vào nhau..

Có lẽ là định mệnh...chuyện tình cảm của họ bắt đầu...

-"Tiểu Nha Đầu! Em chạy đâu cho thoát"

Nếu muốn thoát thì hãy chạy vào tim tôi..nơi đó rất an toàn...

End ngoại truyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play