Giới thiệu về Kris xíu nha..
Các cậu còn nhớ cậu lớp trưởng tặng socola cho Tú Anh hơm.là lớp trưởng Lâm Quốc Khánh chứ ai ^^
Hôm đó sau khi Tú Anh ra khỏi lớp Nhật Thiên đến và đưa cho Kris tờ giấy..cụ thể bố của Kris đã vay nợ bên Nhật Thiên một khoản tiền lớn..và đã. viết đơn rồi không ai khác chính Kris là người trả số tiền lên đến 10tỷ đồng đó..không phải uy hiếp đâu nha.. Sau đó thì Nhật Thiên đã cho người tìm Kris đến và nói chuyện.
-''số tiền đó tôi sẽ làm trả dần.."
-"tôi có bảo cậu trả tiền cho tôi"
-"...."
-"một nhân tài như cậu chỉ để làm nhân viên văn phòng thì tiếc quá! "
-"ý cậu là gì? "
-"đơn giản..chỉ cần cậu đầu quân cho bên tôi số tiền đó có thể miễn trả và có lẽ phí viện mẹ cậu tôi sẽ thay mặt cậu trả"
Tớ:Kris trông ngây ngốc vậy thôi chứ không đùa được đâu nha*đá lông nheo*
-"đầu quân cho cậu.. Chả lẽ cậu không sợ tôi phản bội cậu sao"
-"còn xem cậu có khả năng phản bội tôi không đã chứ"
-"..."
-"tôi sẽ cho cậu hai ngày để suy nghĩ..cái này quyết định cuộc đời cậu cho nên hãy nghĩ cho kĩ"
Nhấp li trà *ngầu quá nha><"
-"..."
Kris im lặng quay đi.
-"Còn nữa..Tú Anh... "
-" Tôi biết rồi" cắt lời Nhật Thiên
*máu nhây -.-*
Kris đường đường là một đại thiếu gia đấy.. Mà do bố cậu cờ bạc đánh đề.mẹ cậu đã làm một trận lôi đình với ông rồi bị ông chọc tức cơn đau tim tái phát nhập viện trong tình trạng nguy kịch phải phẫu thuật mà giờ số tiền nợ khủng do bố cậu tao ra còn chưa giải quyết song thì lấy đâu ra tiền mà đóng viện phí cho mẹ cho nên lâm vào cảnh lầm than thế này.
Hai ngày sau đó Kris từ tìm đến Nhật Thiên..và sau hai năm làm việc cùng Nhật Thiên..chứng kiến độ thông minh nhạy bén..sử lí tình huống nhanh gọn..sớm nể phục đầu hàng tới bây giờ.
-------------------
Cuối cùng thì tuần lễ ở Hawail đã kết thúc.chúng tôi bắt đầu thu dọn đồ về.mặc dù vẫn muốn ở lại nhưng còn công việc. Thiên Di phải về vì bố cậu ấy về nước.
Suốt chặng đường tôi ngủ như chết vậy.không biết trời đất đâu luôn.ai bảo Nhật Thiên anh ấy ác quá làm gì.T_T
Tại sân bay
-"Tiểu Thư không được.để tôi đẩy không cậu chủ mắng chết"
-"không sao không sao.còn nhiều mà sao cậu sách hết"
Quản Gia của Nhật Thiên khá trẻ hình như bé tuổi hơn tôi.nghe bảo theo Nhật Thiên lâu rồi.cụ thể lí do gì cũng chả có ai nói cho tôi.
-"Mà chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao.lúc nào cũng Tiểu Thư Tiểu Thư"
-"em sợ cậu chủ biết?"
-"không sao đâu.Khi chỉ có tôi với cậu thôi"
-"Vâng"
-"ừ.lại đây tôi sách phụ"
-"...."
Đột nhiên im lặng mặt hơi tái
-"Việc của em?"
Bỗng chốc tim tôi đập loạn xạ.dọng Nhật Thiên không bình thường chút nào.
-"Nhật Thiên.. Anh thấy đấy đồ quá trời mà...."
-"Tôi cho em đụng vào?còn cậu."
Gắt. -.-
-"cậu chủ em xin lỗi."
Quản gia nhỏ tuổi ríu lên mặt tái nhợt
-"cậu không có lỗi gì cả.Nhật Thiên anh không thấy rất nhiều đồ mà có mình em ấy kéo..anh không thấy quá đáng sao"
-"Tiểu Thư!!! "
-"cậu im lặng"
-"Không quá đáng tí nào.đây là công việc của cậu ta.còn em tốt nhất nên an phận của mình đi"
Nhật Thiên gắt dọng rồi quay mặt bỏ đi.
-"Tiểu Thư! Cậu chủ? "
-"gọi tôi là chị.cậu không nghe sao"
-"Chuyện gì vậy? "
Thiên Di chạy đến
-"Không có gì. Về thôi"
Tôi buông một câu nhẹ như bông rồi ra xe.
-------------
-"Tú Anh. Càng lúc en càng quá đáng.vì một tên quản gia mà em dám chống lại cả tôi"
Nhật Thiên nghiến răng.
Kiddssss
Đụng phải người.mới đầu cậu cũng hơi giật mình nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi xuống xe.
Một dáng người nhỏ gọn nằm ngay đầu xe.mặc một chiếc đầm đỏ.hình như cô ta ngất xỉu rồi.trên chán còn có vết máu.Nhật Thiên không nhanh không chậm đưa cô gái đó lên xe rồi đi thẳng tới bệnh viện.
Sau khi được băng bó. Cô gái đó dần tỉnh. Mở mắt ra đập vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp như tượng trạc đang nhìn chăm chăm vào cô.
-"đây là đâu? "
-"bệnh viện"
-"???"
-"vừa rồi không may đâm phải cô.tiền bồi thường tôi để trên bàn"
Nhật Thiên quay đi
-"À..dừng chân đã"
-"Cô có quyền gì mà tôi phải dừng lại"
Nhật Thiên tiếp tục.. Ra gần đến cửa
-"tôi có thể biết anh là ai và mình có thể gặp lại không? "
Nhật Thiên dừng chân đứng im một lúc.
-"có thể sẽ gặp lại"
Nhật Thiên khẽ hất dọng một cái rồi mất bóng..tóm lại vẫn không tiết lộ danh tính. ^^
Cô gái đó hơi ngẩn người. Rồi cô quay sang bàn. Miệng khẽ nhếch.
-"chỉ bị thương có tí mà bồi thường những đó đủ biết là người như thế nào rồi.Hm. tương lai làm bà chủ không còn xa"
--------------
Cô gái mặc chiếc đầm đỏ
Tên Trương Nguyệt Cát 21tuổi.lớn lên ở cô nhi viện.ngoại hình hoàn mĩ.công việc được giữ bí mật.
Cám ơn mấy anh mấy chị mấy cô mấy cậu đã ủng hộ.do lần đầu viết nên có chỗ hơi bị vấp mong bỏ qua. Nếu thấy hay có thể bình chọn cho truyện của em ^^
Mọi người có thể Fl em để biết thêm một số truyện mới ^^
Thank you. 💖💖