Sau hai ngày căn cứ chính phủ trước chọn ra Phùng Thiên làm lãnh đạo tạm thời của căn cứ.

Ông trước kia là cấp dưới của Chu Tường Minh nhưng do tính tình thẳng thắng, cương trực lại không thèm a dua theo Chu Tường Minh mà lại hết lòng sùng bái và lấy Bạch Thiên Quang làm gương để noi theo, nên luôn bị Chu Tường Minh chèn ép khắp nơi.

Nay Chu Tường Minh hạ bệ Phùng Thiên là người thích hợp nhất để lãnh đạo đất nước.

Khi lên lấy lại quyền lãnh đạo, Phùng Thiên cùng với các vị lãnh đạo khác nhanh chóng an bài nơi ăn chốn ở cho người dân trong căn cứ.

Tiếp đó lại cho kiểm tra toàn bộ vật tư, binh lính và quân đội hiện có trên danh nghĩ của chính phủ, khi biết được số lượng liền an bài Lục Chiêu một lần nữa thành lập lại đoàn đội để chia ra canh gác, đi thu gom vật tư..
Sau khi xử lý xong việc công họ lại bắt đầu chuyển sang xử lý ba nhà Chu - Cao - Trần.
Hai ngày nay Chu gia vẫn im hơi lặng tiếng, Cao - Trần lại buông tay nhận sai.
Sở dĩ chuyện đơn giản là bởi sau khi nghe chuyện của Chu Tường Minh ai cũng cảm thấy qua hoang đường.

Cao - Trần hai nhà chỉ là thương nhân, gia tộc họ đời đời kinh doanh buông bán, muốn năng cao thế lực để bảo vệ gia tộc hay là đánh chiếm một vài gia tộc nhỏ khác để quy về mình là chuyện quá đỗi bình thường không ai có ý kiến hay dị nghị gì cả.

Trong quá trình làm việc họ có thể hy sinh vài mạng người hay nhiều hơn thế, họ có thể thâu tóm vào gia tộc khác, có thể dùng thủ đoạn để nâng cao thế lực..

Nhưng đó không có nghĩ là họ sẽ lấy con người ra làm vật thí nghiệm mà thí nghiệm đó lại chỉ phục vụ cho một ảo tưởng quá sức hoang tưởng.

Họ cũng không dám nghĩ đến chuyện sẽ quay ngược lại quá khứ, sống theo kiểu một người nắm toàn bộ mạng sống của đất nước, và quan trọng hơn hết họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ BÁN NƯỚC.

Bán Nước là hành vi cực kỳ nhục nhã không có một lý do hay nguyên nhân nào để biện giải cho điều đó cả.
Bởi vì lẽ đó, họ cảm thấy tuy là bản thân không biết ngọn nguồn sự việc, nhưng lại góp sức để Chu Tường Minh thực hiện điều đó.

Nên sau khi thương lượng lại với người nhà..

Gia chủ hai nhà Cao - Trần quyết định nhường ra chỗ ở cho người dân, về phân vật tư họ hoàn toàn bất lực.

Khi nhận được tin tức của hai nhà Phùng Thiên cũng không làm khó, chính phủ nhanh chóng tiếp nhận chỗ ở rồi an bài cho người dân.

Về phần Chu gia..

Cho đến hiện tạ Chu Tường Minh vẫn chưa được trả về, Chu gia hiện tại loạn thành một đoàn.

Chu Phấn Đình tuy là người nắm quyền hiện tại nhưng lại không có năng lực ổn định lại mọi người.

Bởi theo gia huấn của Chu gia, con cháu đời đời không được làm điều trái với đạo đức.

Buôn bán cũng được, học hành cũng được, chính trị cũng được..

Nhưng quan trọng mọi việc đều phải lấy nhân đức làm gốc để làm việc.

Nay Gia chủ đương nhiệm của Chu gia, người đại diện Chính phủ, đại diện một Quốc gia lại vì những mưu lợi cá nhân, những ham muốn không thực tế mà biến con người trở thành quái vật, không chỉ ảnh hưởng đến một vài người mà ảnh hưởng đến toàn bộ đất nước, thậm chí là các nước lân cận.

Mặc dù hiện tại những gì Quân Thừa Ân nói đều được xác minh là thật nhưng họ vẫn muốn nghe một lời từ Chu Tường Minh.

Vì Chu gia chỉ là một thương nhân, nhưng tới Chu Tường Minh ông ta lại làm việc thiện đến mức đưa được Chu gia đi vào vòng chính trị thì không phải chuyện người thường có thể làm được.

Căn cơ của Chu Tường Minh qua sâu, hình tượng nhân nghĩa đã in đậm trong mỗi người nên cho đến hiện tại vẫn có người hy vọng những chuyện đó đều là hiểu nhằm, họ vẫn cho ông một cơ hội giải thích.

Qua hai ngày Chính phủ vẫn chưa nhận được câu trả lời của Chu gia nhưng vẫn mặc kệ bọn họ, vì hiện tại mọi người còn chuyện quan trọng hơn phải làm đó là đi thu gom vật tư để điều phối ra thuốc giải.

Trong khi mọi người đang khẩn trương làm việc thì Chu Tường Minh đã " TRỐN" khỏi căn cứ đến khi mọi người phát hiện thì đã là một tuần sau khi ông bị tạm giam.

Người canh gác giải thích.
"Trong lúc tạm giam ông ta dù gì của là gia chủ một nhà với lại đang trong lúc cả người vô lực nên đã lơ là cảnh giác.."
Phùng Thiên nhanh chóng cho người đến Chu gia đòi người nhưng Chu gia phủ nhận việc này, hai bên giằng co quyết liệt.

Sau hai ngày tìm kiếm khắp căn cứ vẫn không thấy bóng dáng Chu Tường Minh nên Chính phủ tuyên bố Chu Tường Minh dưới sự giúp đỡ của Chu gia đã trốn khỏi căn cứ, nay sẽ ra lệnh truy nã toàn quốc.

Chu gia những ai có liên quan hoặc không đưa ra được chứng cứ không liên quan đều bị chính phủ phát vật tư dùng trong một tuần rồi trục xuất khỏi căn cứ.

Còn một cách giải quyết nữa là từ nay Chu gia sẽ không còn tồn tại, tài sản, vật tư đều bị Chính phủ thu làm của công để dùng cho toàn bộ căn cứ.

Mỗi cá nhân trong Chu gia trừ người già, trẻ con và phụ nữ đang mang thai ra ai cũng phải đúng hạn ra ngoài làm nhiệm vụ, thu gom vật tư sau đó một phần sẽ nộp cho căn cứ, một phần được giữ lại giống như người dân.

Thông báo được đưa ra, Chu gia lần nữa hỗn loạn, với tình hình thời buổi hiện tại, muốn chứng minh bản thân không liên quan là không có khả năng, nhưng nếu chọn đi ra khỏi căn cứ thì chỉ có con đường chết.
Trước đó, Chu Tường Minh cưỡng chế một số dị năng vào bên trong mà không cho mang theo người thân, kèm theo Từ Anh đã thổi lửa bên tai không ít chuyện, nên cũng có khá nhiều người nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

Cho nên khi Phùng Thiên cho ra thông báo kia người dân náo loạn không ngừng, yêu cầu Chu gia mau đưa ra lự chọn.

Bên trong Chu gia mắt thấy tình hình này cũng liên tục gây sức ép cho Chu Phấn Đình.

Trên dưới Chu gia tuy có người liên quan, nhưng họ chỉ là góp vốn để sinh lời chứ hoàn toàn không hề biết cụ thể, những người còn lại thì hoàn toàn vô can.

Huống chi với những chuyện Chu Tường Minh làm họ không thể nào chấp nhận nổi.
Vì sao nói Cao - Trần và người nhà Chu gia nhanh chóng thỏa hiệp với chính phủ..

Vì trong cả ba nhà có nhà nào mà không có người thân bị biến thành tang thi, thậm chí họ còn tận mắt nhìn thấy người thân của mình biến thành tang thi rồi lại cắn xé một người thân tiếp theo.

Trước đây ai cũng nghĩ là do thiên tai, nhưng giờ đây sự thật được phơi bày không ai mà không phẫn nộ.

Cuối cùng, trước sức ép của mọi người Chu Phấn Đình không còn cách nào khác đành lựa chọn ở lại.

Lục Chiêu được lệnh đến Chu gia thu vật tư, Chu phấn Đình thấy hắn thì mới sực nhớ ra người này.

Không để cô ta chờ lâu, Lục Chiêu nhìn cô ta rồi bình tĩnh..
" Thật có lỗi, Chu tiểu thư.

Nhưng tôi không thể nhắm mình nhìn bao nhiêu sinh mạng ngoài kia chết trên tay thủ trưởng..." Hắn nói xong thì ủ rũ nhìn Chu Phấn Đình.
Nghe đến đây mà còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thì Chu Phân Đình đã là một con ngốc rồi.

Cô ta cũng không biết phải nói gì trong lúc này bây giờ.

Nghĩ lại những chuyện cha mình làm, cô ta cũng khó mà chấp nhận được huống chi là người ngoài.
Người phía sau nhanh chóng kiểm tra nhà kho rồi quay lại báo cáo cho Lục Chiêu, cầm danh sách trên tay hắn nhìn qua thấy đã đầy đủ liền cho người ở lại canh gác rồi dẫn đội đi về.

Sau gần hai tuần chỉnh đốn lại mọi chuyện lớn nhỏ, hiện nay căn cứ đã có thể an toàn tạm thời.

Lương thực nếu dùng tiết kiệm có thể duy trì trong vòng một năm, trước kia Phùng Thiên ở căn cứ Thiên Hạo nên biết được phương pháp gieo trồng hiện tại, cùng dưới sự cho phép của Bạch Thiên Tuấn và hạt giống Từ Anh cho.

Ông ta nhanh chóng cho dị năng thổ và dị năng mộc lựa đất trồng rau.
Tuy là dị năng lủa có thể giúp đở đung nấu, nhưng dù sao cũng tiêu hao thể lực, bên cạnh lại có rừng mà Từ Anh cũng đã hướng dẫn cách phân biệt tang thi động vật với động vật biến dị.

Phùng Thiên đưa lệnh xuống cho Lục Chiêu để hắn tổ chức đội nhóm chặt cây lấy củi, nhân tiện thì bắt động vật biến dị lấy thịt làm đồ ăn tạm thời cho căn cứ.

Cứ như thế, vấn đề lương thực tạm thời được giải quyết.
Lãnh đạo của những thành phố khác tranh thủ đi về thu gom vật tư để mang đến Bạch gia hy vọng có thể tìm ra cách giải độc tang thi, bên cạch đó cũng kêu gọi bác sĩ, nhà nghiêng cứu khắp nơi đến Bạch gia hỗ trợ.

Chu Tường Minh kia hiện tạ đang được Lâm Tường và Đào Tính mang về Bạch gia.
Quân Thừa Ân một lần nữa bị xem nhẹ, nhưng dù thế ông vẫn rất tự tin và không hề nóng nảy, ông ta cứ để cho nhóm Từ Anh muốn làm gì thì làm, ông không tin một đám con nít mà có thể làn nên chuyện.

Cho dù có nắm được công thức thì sao chứ, đó là thành quả cả đời của ông, muốn ông dâng lên dâng lên đâu có dễ như thế.

Sở dĩ ông tự tin là vì ông đã giữ lại điều quan trọng nhất là tinh lọc Thiên thạch..

Từ nguyên liệu, thành phần, liều lượng, quá trình ông đều ghi chép đúng sự thật hết.

Nhưng cũng không quang trọng bằng việc tinh lọc.

Tuy nói là khó khăn, nhưng không phải là không có cách, ông là muốn thấy vẻ mặt cầu xin của Từ Anh, vẻ nhượng bộ của Bạch gia.

Và quan trọng hơn đây chính là lá bài cuối cùng ông muốn trao đổi để Bạch gia tha cho ông một con đường sống.

Nhưng Quân Thừa Ân thật không ngờ, chỉ với sự ít kỷ này của ông ta đã làm cho trên dưới Bạch gia phẩn nộ, sau khi người dân biết được thì càng muốn xô ông ta vào giữa bầy tang thi cho hả dạ (Đây là chuyện của sau này..)..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play