Paris buổi đêm mang cái đẹp đầy cám dỗ và mê hoặc của một nàng công chúa kiêu kỳ. Ai đó đã nói nếu một người may mắn được sống ở Paris cả một thời tuổi trẻ, thì mai này cho dù người đó đi đâu, Paris sẽ theo họ trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Thế nhưng Song Ngư lại không hề có cái cảm giác này.
Cô là cháu gái của Nữ Hoàng Elizabeth II và cũng là con gái của Công chúa Anne. Từ nhỏ đã được sống trong nhung gấm lụa là, chưa bao giờ phải làm bất cứ một việc gì, ngay cả uống nước cũng có kẻ hầu người hạ.
Vậy mà chỉ vừa mới đặt chân đến đất nước được mệnh danh là kinh đô ánh sáng này chưa tới một ngày, Song Ngư đã có thể cảm nhận được đầy đủ tư vị "hỉ - nộ - ái - ố"
Tất cả còn không phải là do tên con trai đáng ghét kia sao. Nếu như Công chúa Anne biết được con gái vì cái hiệp ước chính trị to lớn của bà mà phải đứng tại sân bay hai tiếng đồng hồ, bị người trêu chọc thì không biết bà sẽ làm ra cái bản mặt gì.
Hừ, bất quá, Song Ngư chính là không quan tâm. Cô đã đủ lớn để biết mình nên làm gì, trong cái lồng vàng mang tên Hoàng Gia kia âm hiểm tới mức nào cô không phải không biết, cũng không phải chưa từng trải qua những biến cố tranh đoạt quyền lực.
Một chút nhỏ nhoi này có là gì.
Bảo Bình sao? Đôi môi nhẹ cong lên, Song Ngư vươn tay khoác lên vai chiếc áo lụa màu trắng trong suốt, cứ thế từng lớp lại từng lớp váy màu trắng thuần khiến bao lấy cơ thể cô tựa như đóa bạch hồng huyền bí xinh đẹp.
Những gì ngươi làm với ta ngày hôm nay.
Ta tuyệt đối không bao giờ quên.
Sải từng bước tiến ra khỏi phòng, vị công nương diễm lệ lạnh lùng gật nhẹ đầu với cô hầu gái, sau đó rũ mắt hướng phòng ăn đi tới.
Trong phòng ăn.
Bảy con người như bước ra từ bức tranh hoạt họa cổ xưa đang ngồi thành một vòng trên chiếc bàn tròn, chỉ có một cái ghế đối diện vị chủ nhân ngôi biệt thự này là đang trống.
Có thể thấy rằng, bọn họ đang chờ một người rất đặc biệt. Trông thì có vẻ thật trang trọng nhưng sự thực thì...
" Thiếu gia, xi..n người giữ lễ " Cô hầu gái mặt đỏ tới tận tai hiện đang cúi đầu cầu xin vị thiếu gia xinh đẹp nọ đừng có tiếp tục trêu chọc cô nữa. Trong phòng cũng không phải chỉ có mình bọn họ a.
Thiên Bình một tay sờ sờ, một tay nhéo nhéo, khuôn mặt tà mị cười đến thật là vô lại " Thế nào là giữ lễ? là thế này, hay là thế này? "
" THIẾU GIA " sớm đã không chịu nổi, cho đến khi mông cũng bị Thiên Bình vỗ một cái, cô hầu gái lập tức phát hỏa hét lớn.
Đối với loại sự tình quen thuộc này, sáu con người ngồi trên bàn cũng tỏ vẻ xem như không thấy.
" Nếu như không thích thì chỉ cần nói ta là không thích, việc gì phải hét lớn như vậy " Thiên Bình da mặt không đỏ còn bĩu môi nhẹ giọng, cũng rút hai tay về, ngồi lại ngay ngắn, cô hầu gái đứng bên cạnh sớm đã muốn khóc.
Thiếu gia là đồ cầm thú.
Ông quản gia Ted đứng đằng sau khuôn mặt cũng vặn vẹo không ít. Có phải thiếu gia đã hết thuốc chữa rồi không? Đến cả cái hành động vô sỉ như thế mà cũng làm ra được, quả đúng là vô phép tắc.
" Quản gia Ted, tôi biết là ông đang chửi tôi "
Rùng mình một cái, ông quản gia cúi đầu không nói gì. Aiz, đúng là yêu thành tinh, ngay cả đầu cũng không quay thế mà biết được trong lòng lão nghĩ cái gì. Thiếu gia a thiếu gia, đến bao giờ ngài mới nghiêm túc được một chút đây.
Bỏ qua cái hành động bỡn cợt thành thói của thiếu gia ra thì hôm nay quả đúng là một ngày tuyệt vời nhỉ. Trước mặt ông giờ đây chính là những con người cao quý hiếm có, cùng nhau quy tụ về một chỗ thế này quả thật làm người ta thèm muốn a.
Ông cảm thấy nếu như lũ phóng viên hiện tại có mặt ở đây, có khi nào, cảnh tượng này ngày mai sẽ được đăng lên trang nhất của tờ Nhật báo thời thượng hay không.
Bên cạnh Thiên Bình thiếu gia quả đúng là siêu mẫu nha, không phải siêu mẫu bình thường mà chính là người đại diện độc quyền cho hãng thời trang Giorgio Armani. Tên gì nhỉ? đúng rồi, Kim Ngưu.Tuy cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản nhưng lại che không được khuôn ngực rắn chắc cùng cơ bắp cân đối thấp thoáng dưới lớp vải kia, ống tay áo tùy ý săn lên tận khuỷu lộ ra cánh tay cường tráng mạnh mẽ, còn có đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây tối màu.
Thiết nghĩ, không biết cô gái nào sẽ có được diễm phúc ôm lấy chàng trai này nhỉ?
Ông quản gia tấm tắc khen, đang định tiếp tục nhìn sang người bên cạnh Kim Ngưu thì lại bị thanh âm ngả ngớn quen thuộc nào đó làm cho tức hộc máu.
" Nhìn Kim Ngưu đến chảy cả nước miếng như vậy, tôi có thể đoán được trong đầu ông đang tưởng tượng ra cái gì nha, nhưng bất quá " - Không quan tâm ông quản gia có bị đột quỵ vì lời mình nói hay không, Thiên Bình chính là híp mắt tiếp tục trêu - " Ông không phải là gu của cậu ấy ".
Lần này không chỉ có ông quản gia chết sững mà Kim Ngưu ngồi bên cạnh cũng suýt chút nữa ngã ngửa.
Này, hơi quá.
Trong phòng thoáng cái vang lên vài trận hít khí.
Ngoại trừ Thiên Yết diện vô biểu tình hờ hững nhìn đồng hồ cùng Bảo Bình đang thư thái tựa lưng vào ghế suy nghĩ gì đó ra, thì những người còn lại đều cứng miệng, ai cũng cầu mong cho người tiếp theo bị Thiên Bình chọc ghẹo không phải là mình.
Thiên Bình thì ngược lại, hắn híp mắt nhìn chiếc ghế trống phía đối diện, cũng không còn tâm tình tiếp tục chọc người nữa, thanh âm trầm thấp chợt vang lên " Hiện tại là mấy giờ ? "
" Đã tám giờ mười phút, thưa thiếu gia " cô hầu gái bên cạnh cúi đầu kính cẩn trả lời.
Sư Tử hậm hực hừ lạnh " Cô công nương này là đang chơi anh em bọn mình sao? "
Bạch Dương ngồi đối diện theo quán tính nghe lời nói mà vô thức ngẩng đầu, lại vô tình chạm phải tròng mắt đỏ rực tựa như lửa của cậu, ngay lập tức cúi gằm xuống.
Mắt dù mù cũng có thể nhận ra được đôi con ngươi ấy đang chứa đựng một cỗ tức giận khó kiềm nén xoáy thẳng vào cô, mà mắt Bạch Dương vốn không phải mù.
Cho nên, cách duy nhất là cô phải tránh ánh mắt đó đi, không được tự nhiên mà dịch lại gần Thiên Yết.
Rắc rắc, âm thanh tiếng xương sụn vang lên rất nhỏ, Sư Tử bởi vì cái hành động của cô gái phía đối diện mà càng thêm bực mình. Em đây là cố tình chọc tôi phát điên phải không?
Bởi vì cúi đầu nên Bạch Dương không hề phát giác được vài tia nguy hiểm ánh lên trong mắt cậu.
Hơi cúi đầu, trông thấy cái đầu nhỏ nâu nâu của Bạch Dương đang cố rúc vào cánh tay mình, Thiên Yết thần tình hơi ngưng lại một chút, cũng không có đẩy ra. Chỉ đơn giản nhìn một cái rồi quay lên, mặc kệ cô.
Kim Ngưu lúc này mới để ý đến, thì ra cô gái kia chính là người đặc biệt trong lòng Sư Tử. Nhìn qua thì chẳng có gì nổi bật lắm, cô gái này ngoài làn da có chút trắng quá mức ra thì cũng chẳng có gì hơn người, một khuôn mặt phổ thông dễ nhìn. Nếu để nó lẫn vào đám đông chắc chắn sẽ dễ dàng bị quên mất.
Vậy mà lại làm cho tên bạn cuồng vọng của hắn điên cuồng như thế, quả thực làm cho người ta sinh hứng thú.
Hắn vốn nghĩ cô gái này chắc hẳn phải là quốc sắc thiên hương, mĩ lệ tuyệt luân.
Giống như, giống như...
Tiểu hồ ly nọ. Khóe môi vô tri vô giác hơi cong lên, Kim Ngưu mị mắt che đi tình tự khó hiểu trong lòng.
Nhìn mọi người hết một lượt, Cự Giải cảm thấy giống như thời gian của mình trôi qua một cánh lãng phí, cậu thật sự muốn đứng dậy, quay qua châm chọc Bảo Bình một cái nhưng là cậu rất lười.
Đành thôi vậy.
" Bảo Bình, đừng nói là em đã làm gì khiến người ta giận dỗi đấy nha " Thiên Bình vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc nơi ngón út, nheo mắt nhìn tên con trai biếng nhác đang thư thả kia.
Đối với lời buộc tội không căn cứ này của anh trai, Bảo Bình cũng chỉ tựa đầu ra sau ghế, nhắm lại đôi mắt, nở nụ cười " Anh nói xem ".
Này chính là thú nhận rồi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Bảo Bình lúc này mới khẽ mở mắt nhìn về phía đồng hồ, ngón trỏ tao nhã gõ từng nhịp vào thành ghế. Hít hà một hơi như cảm nhận được gì đó, trước con mắt khó hiểu của mọi người, cậu chậm rãi đứng dậy tiến bước ra phía cửa.
" Đến rồi "
Em có, mùi hương của một đóa hoa
Ngọt ngào, nhưng đầy rẫy nguy hiểm.
Đâu đó trong cơn gió kia, vầng trăng màu bạc vẽ lên người con gái ấy.
Người con gái Hoàng Gia xinh đẹp.
Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, khoảnh khắc tà váy trắng phất phơ lay động nhịp theo bước chân, mái tóc màu vàng kim được xõa tung mơn trớn trên cánh vai mảnh mai thanh thuần.
Cô gái cao quý tựa như ánh mặt trời xuất hiện lại bởi vì ai đó mà dừng chân ngay trước cửa.
Song Ngư không ngĩ người đầu tiên cô chạm mặt lại là hắn.
Tại sao luôn là hắn.
Từ giây phút đầu tiên cho đến hiện tại, người con trai ngạo nghễ luôn toát ra thứ cảm giác ám ách mê hoặc tâm trí người khác này cứ từng chút, từng chút một thu hút tầm mắt cô, khiến cô không thể không chú ý, khiến cô không thể không đặt người ta vào trong suy nghĩ.
Phải chăng đây là mục đích của hắn.
" Vừa tròn hai tiếng, không nghĩ công nương lại thù dai đến vậy " Giọng nói ấm áp đột nhiên lọt vào trong tai, Song Ngư lúc này mới ngơ ngác.
Từ khi nào thì Bảo Bình lại cúi đầu xuống kề sát vào vành tai cô thì thầm, hơi thở nóng bỏng như có như không phảng phất quanh viền tai khiến Song Ngư rùng mình một cái, thụt người lại.
" Ngươi cũng biết? Đó bất quá cũng chỉ là một chút thành ý ta muốn quý quốc các ngươi nhận. So với những hành động vô lễ của ngươi thì có là gì". Dứt lời, Song Ngư khó chịu tránh qua một bên tiến lại phía bàn ăn, bàn tay không biết vì sao lại toát đầy mồ hôi.
Bảo Bình vẫn giữ trạng thái cúi người, cậu không vì lời nói vừa nãy mà cảm thấy mình có lỗi, ngược lại còn nham nhở cười nhẹ.
Trông đến cái tai đỏ lựng của ai đó, cậu suýt chút nữa đã nhịn không được mà cắn một cái. Thật là, Bảo Bình ơi Bảo Bình, từ khi nào thì ngươi lại không thể khống chế được bản thân mình như vậy.
Xoay người tiến về chỗ của mình, lúc này các cô hầu cũng bắt đầu dọn món ăn lên.
Cự Giải nâng ly rượu vang nhẹ đong đưa một hồi rồi chợt đứng dậy nghiêng người về phía Song Ngư, một tay chống lấy bàn, một tay đưa rượu đến trước mặt cô.
Song Ngư không biểu tình nhìn chằm chằm người con trai mỹ mạo trước mắt. Chỉ thấy hắn nở nụ cười nửa miệng, cất giọng
" Mời "
Đàn ông nước Pháp đều bất lịch sự như vậy sao? Tuy rằng bộ dáng thật đẹp nhưng lại chẳng bù cho tính cách của bọn họ tí nào, chính vì vậy mà cô ghét đất nước này.
Không phải người không hiểu lễ, Song Ngư dù bất mãn nhưng chỉ dấu trong lòng, vươn bàn tay thon mảnh nhận lấy ly rượu nhưng tay còn chưa chạm đến đã bị người nọ nhanh nhẹn nắm lấy đặt lên môi hôn một cái. " Công nương, cô thật đẹp "
" Cự Giải, hình như hôm nay cậu nói nhiều hơn thường ngày nhỉ " Người cất tiếng chính là Bảo Bình, cánh môi cười như không cười hướng Cự Giải trừng mắt.
Nhận thấy ánh mắt ẩn ẩn tia lửa. Cự Giải chỉ nhún vai một cái, buông tay Song Ngư ra ngồi trở lại ghế.
Sư Tử trông thấy thế thì cười lạnh một tiếng " Người đẹp không có nghĩa tâm hồn cũng đẹp, bắt người trong cả một gia tộc lớn chờ đợi mình suốt hai tiếng đồng hồ. Công nương đây là do vô ý chậm trễ hay là không được giáo dục tốt "
" Sư Tử, không được vô lễ " Thiên Bình đến nước này đã không thể im lặng được nữa. Dù sự thật có giống như Sư Tử nói, mỹ nhân trước mắt này cũng chính là do thằng nhóc Bảo Bình đùa cợt mới cố tình làm ra loại hành động như vậy.
" Cảm ơn công nương đã cất công tới thăm gia đình ta, vốn rằng hiệp định chính trị giữa hai nước vẫn chưa được ký kết nhưng sự có mặt của cô hôm nay lại giống như câu trả lời đồng ý gián tiếp của Công chúa Anne. Thật sự rất lấy làm vui a. "
Ít ra vẫn còn một người đàn ông nước Pháp lịch thiệp như người con trai tuyệt mỹ trước mắt này.
Đáng để cô mỉm cười. Song Ngư gật nhẹ đầu " Vốn dĩ là vậy, thế cho nên ta cũng chỉ tá túc lại đây hai ngày thôi. Cảm phiền rồi "
Nhấm nháp thứ chất lỏng đặc quánh trên tay lại bởi vì câu nói của Song Ngư mà cười thầm. Hai ngày? Cô muốn đi nhanh như vậy sao.
Đâu có dễ.
Như nhìn ra được suy nghĩ của Bảo Bình, Thiên Bình cười mỉa phất tay cất giọng " Dùng bữa "
***
"Nụ hôn đầu a..."
"Tiểu hồ ly..."
"Tiểu hồ ly..."
"Tiểu hồ ly..."
" A a a a a a câm miệng lại cho ta " Trong căn phòng tối chợt vang lên tiếng thét man rợ, sau đó là vài tiếng đồ vật đổ vỡ loảng xoảng đinh tai nhức óc.
Tách
Căn phòng bỗng chốc sáng rực, soi rọi tất thảy mọi thứ trong đây một cách rõ rệt.
" Xử Nữ, chị bị sao vậy ? " Nhân Mã mắt nhắm mắt mở nhìn cô gái xinh đẹp đang vò đầu bứt tai ở chiếc giường bên cạnh, mái tóc xoăn màu trà cứ thế mà bị cô ấy bứt cho rối tinh rối mù, rồi còn cả giấc ngủ quý báu của cô nữa chứ. Oa oa mai cô còn phải đi học nha, vì cái gì lại bắt cô chung phòng với Xử Nữ chớ.
Thở dài một tiếng, Xử Nữ lắc đầu bước xuống giường " Không sao, em ngủ tiếp đi "
" Chị định đi đâu thế? " Trông thấy cô gái này cứ thế mà mặc váy ngủ ra khỏi phòng, Nhân Mã không khỏi giật mình.
Vuốt ngược mái tóc ra phía sau đầu, Xử Nữ miễn cưỡng cười gượng " Dạo một chút thôi mà ".
Dạo? Mặc như vậy đi dạo á. Có mà đi làm hại trai nhà lành thì có. Cánh cửa bị đóng sầm một cái. Nhân Mã đơ mặt, ngủ cũng không thể tiếp tục được nữa.
Kiểu này chắc cô phải nhai thuốc an thần mất. Nhân Mã đúng là khóc không ra nước mắt.
***
Rõ ràng trên bàn ăn đều đầy đủ mỹ vị hảo hạng, ấy thế mà Bạch Dương một miếng cũng nuốt không nổi. Cô trước sau chỉ một mực cúi gằm mặt nhai cơm trắng.
Ngay cả ngẩng mặt gắp thức ăn cô cũng chẳng dám, chỉ hơi vô tình một chút thôi sẽ chạm phải đôi mắt như viên đạn kia.
Tại sao lại nhìn cô chằm chằm thế chứ, da đầu Bạch Dương cứ run lên từng trận, mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt vầng trán. Cô chính là muốn bay ra khỏi đây ngay lập tức, nếu cứ tiếp tục thế này, cô trước sau cũng sẽ bị nhìn cho tới chết.
Nói là làm, Bạch Dương sau khi gắng gượng lùa hết cơm trắng vào miệng, liền một hơi đứng dậy.
" Em xin phép mọi người đi trước, ngoài kia còn có nhiều việc " Bởi vì chưa kịp nuốt hết cơm cho nên hai má cô cứ phồng lên hồng hồng như bánh táo, cánh môi cũng bởi vì vậy mà chúm lại một chỗ.
Nhìn thế nào cũng thấy thật khả ái, dễ thương.
Cười nhẹ, Bạch Dương cứ vậy mà một đường lao như tên bắn ra ngoài. Lúc này cô đã không thể câu nệ chuyện vô lễ hay không nữa rồi. Chính là muốn tránh khỏi tầm mắt của ai kia càng nhanh càng tốt.
Ngay khi mọi người đang ngơ ngác thì bàn cũng bị "rầm" một tiếng, Sư Tử giống như Tu La dưới địa ngục bò dậy gằn rít " Em cũng xin phép ".
Ngay sau đó giận dữ đuổi theo sau Bạch Dương.
Cả phòng hết ngơ rồi lại ngẩn. Ông quản gia Ted cũng chỉ biết nín lòng thở dài, bà nó, giá mà lão gia còn ở nhà.
Thiên Bình đang lúc định nói gì đó thì bên cạnh cũng có thêm một người đứng dậy.
" Cảm ơn bữa ăn, em hiện tại cũng phải đi rồi " Kim Ngưu từ tốn nói, nụ cười không nhanh không chậm nở rộ trên khuôn mặt đẹp trai kia lại làm cho chút ý tứ vô thố này như không có gì.
Con mẹ nó các ngươi chính là không để cho ta mặt mũi chứ gì, trong lòng đích xác là gào lên như vậy nhưng ngoài mặt Thiên Bình lại cười đến mị hoặc nhân tâm " Không sao a ".
Kim Ngưu mị mắt cười hai tiếng, trước khi đi còn không quên hướng vị công nương nọ cúi đầu một cái. Đối với hành động lễ độ nọ, Song Ngư cũng chỉ cong nhẹ khóe môi.
Bảo Bình ngồi cách đó không xa lại thu hết tất thảy vào đôi con ngươi xanh bạc.
Thiên Bình sau khi lấy lại bình tĩnh, lại hướng Thiên Yết ngồi sát bên lên tiếng " Này nhóc, giọng em so với nữ ca sĩ nhạc đồng quê Taylor Swift còn muốn êm tai hơn, vì sao lại không nói gì a ".
Câu nói tựa như đánh dấu một trận cuồng phong vũ bão sắp sửa sẽ nổ ra ngay tại đây, Cự Giải bởi vì thế mà đang uống rượu cũng bị sặc. Ông quản gia và cô hầu gái sớm đã hóa đá từ khi câu nói nọ vừa dứt.
Lạy chúa linh thiêng, mau mau tống cổ con cầm thú này ra khỏi nhà a...