Tại biệt thự Hoàng Gia.

Bên trong sảnh chính, quản gia Ted đang cặm cụi sắp xếp lại hộp thuốc bôi bị vứt cho lăn lóc trên bàn, bên cạnh là một bát cháo trắng đang bốc hơi nghi ngút. Thật là đau đầu, thiếu gia Sư Tử của ông đúng là nóng tính mà. Nếu muốn lên phòng xem qua tiểu Dương thì cũng có sao đâu a, vì cái gì mà lại không cho phép ông lên chăm sóc con bé chớ.

Nhẹ bưng bát cháo đưa cho cô hầu ra hiệu cô đưa lên tầng hai sau rồi ông bưng hộp thuốc theo sau, nhưng chân chưa kịp bước lên được bậc thang đầu tiên thì quản gia Ted cảm giác như vai mình bị người nào đó bắt lấy. Còn ai vào đây nữa chứ, nhẹ mỉm cười. Quản gia Ted khẽ quay đầu liền chạm phải khuôn mặt không được tự nhiên của vị tiểu thiếu gia nóng nảy.

Sư Tử tổng cảm thấy ánh nhìn của lão quản gia già này như là đã thấu được hết thảy suy nghĩ của cậu. Thật đáng ghét, hơi rút tay về, Sư Tử khó chịu cất giọng " Bạch Dương thế nào rồi ?"


" Thiếu gia " Quản gia Ted hiền hậu cười, ông thừa hiểu cái tính tự phụ của thiếu gia a, rõ ràng là rất quan tâm nhưng lại ương bướng không chịu xin lỗi thôi, vươn tay khẽ đưa hộp thuốc cho Sư Tử, ông từ tốn " Nếu cậu muốn biết thì hãy thay tôi lên chăm sóc con bé "

Hừ một tiếng, khuôn mặt Sư Tử tuy tỏ ra không hài lòng nhưng ánh mắt đã nhu hòa đi rất nhiều, hơi thở ra một hơi, cậu nhẹ bước.

Ông quản gia cười thầm đang tính quay đi thì giọng nói của Sư Tử khẽ khàng vang lên.

" Có thể không ? "

Nhẹ xoay người lại, ông quản gia nhìn đến cái bóng lưng đang lẻ loi giữa bậc thang của cậu chủ mà khẽ kêu lên một tiếng " Thiếu gia "

Tựa như dòng chảy vô vọng của tâm hồn, Sư Tử nhìn đến bàn tay mình, chỉ mới vài tiếng trước chính nó đã làm tổn thương người con gái mà cậu yêu nhất. Thế đấy, trớ trêu làm sao. Cậu thậm chí chẳng còn hiểu nổi mình muốn cái gì nữa


Bật cười một tiếng, cậu giơ tay lên cao " Bỏ đi "

" Thiếu gia, nếu như cậu thật lòng thì già tin là Tiểu Dương sẽ tha thứ cho cậu " Ông quản gia mạnh giọng nói to. thế nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng cười nhạt nhòa của ai đó mà thôi.

Trông đến bóng dáng thiếu gia mất hút sau khúc hành lang, quản gia Ted thở dài xoay người bước đi. Ông không muốn một trong các thiếu gia mà ông chăm sóc từ lúc bé cho tới giờ phải chịu đau khổ gì, đừng nói là buồn mà ngay cả lo lắng, ông cũng không hề muốn họ phải trải qua. Thiên Bình thiếu gia ông có thể an tâm, Thiên Yết thiếu gia ông có thể không cần quản nhưng hai vị thiếu gia còn lại thì..

" Bảo Bình thiếu gia "

Bên ngoài sảnh, dưới tán cây anh đào chưa nở hoa. Vị tam đại thiếu gia tao nhã đang một mình ngồi nhấm nháp ly rượu vang đỏ đầy sang trọng. Có vẻ như cậu đang tập trung suy nghĩ cái vấn đề khó nhằn gì đó, đột nhiên lại bị thanh âm nghiêm cẩn của ông quản gia từ đâu đó vang lên phá vỡ.


" Quản gia Ted? có chuyện gì sao?" Bảo Bình trông đến cái ánh nhìn khó hiểu của ông quản gia phía đối diện thì không khỏi bật cười. Cái lão quản gia suốt ngày bị anh Thiên Bình trêu chọc, cũng thật lâu rồi không thấy ông ấy trưng ra cái bản mặt nghiêm túc như vậy a.

" Không phải cậu đi cùng nhị vị thiếu gia sao? Thế nào lại còn ngồi ở đây?" Quản gia Ted nhẹ tiến đến, nghi hoặc đặt câu hỏi.

Thật là, Bảo Bình nhẹ lắc lắc ly rượu đỏ. Cậu đúng là có đi theo Thiên Yết thật nhưng mà lại bị cái thái độ của cô công nương kia một hai giữ lại. Sau khi kết thúc nụ hôn lúc ban chiều, cô công nương nọ nhất quyết một mực khóa chặt cửa không chịu gặp ai, nhất là cậu a.

Thế cho nên cậu không còn biết phải làm gì ngoài việc ngồi ở đây, suy nghĩ xem biện pháp đối phó với cô gái nọ ra sao. Hết ngày mai thì cô ấy cũng trở về London rồi. Cậu cũng nên làm gì đi chứ nhỉ

Ông quản gia chờ mãi nhưng người con trai mỹ mạo trước mặt một câu cũng không nói, lại còn nở nụ cười nửa miệng kinh khủng ấy nữa chứ, làm ông nhịn không được mà vươn tay ho nhẹ " Thiếu gia "

" Chuyện của Sư Tử sao rồi?" Chẳng đúng trọng tâm tí nào, lão là đang hỏi vì sao cậu không đi cùng nhị vị thiếu gia a. Lại thở dài, ông quản gia mặt thoáng trầm ngâm khi nghe Bảo Bình nhắc đến Sư Tử.

Thật lâu không nói gì, ông đơn giản chỉ là nhẹ nhàng bước đi " Làm sao mà già biết được "

Chuyện của Sư Tử, chuyện của Bảo Bình. Nếu như có thể được, quản gia Ted thật sự muốn họ quên đi cái gọi là cảm xúc. ích kỷ, thật đúng là ích kỷ.

Tại tầng hai. Sư Tử mang trên tay hộp thuốc thật lâu không có đẩy cửa bước vào, cậu không biết khi Bạch Dương trông thấy mình thì sẽ trưng ra cái thái độ gì.

Thất vọng.

Sợ hãi hay..

Chán ghét.

Sao cũng được, chẳng phải bình thường cô ấy cũng dùng những khuôn mặt đó nhìn cậu sao. Giống nhau cả thôi, Khẽ khàng nhắm chặt mắt ngay sau đó liền mở ra. Sư Tử hít mạnh một hơi đẩy cửa bước vào.

Những tưởng rằng có thể chịu đựng được nhưng lúc cánh cửa vừa mở ra, lúc cô ấy trông thấy cậu. Ánh mắt tuyệt nhiên không hề chứa một tia cảm xúc nào ngoài sợ hãi cùng run rẩy.

Tại sao lại sợ cậu? Tại sao?

Bạch Dương thật không ngờ rằng ngay tại lúc này lại có thể nhìn thấy thiếu gia, cánh vai đột nhiên nhói lên một cái khiến cô nhớ đến hình ảnh hung dữ hồi sáng. Thật đáng sợ, thiếu gia cậu ấy thật sự muốn cưỡng hiếp cô. Lý do là cái gì chứ, cô đã làm gì nên tội sao. Bạch Dương khẩn trương lui về một góc giường, đôi mắt bạc ngập nước đảo quanh như muốn xua đuổi kẻ trước mặt mau biến ra khỏi nơi này.

" Bạch Dương " Sư Tử nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại, thong dong bước về phía chiếc bàn cạnh giường đặt hộp thuốc xuống. Mỗi một bước chân cậu tiến đến là mỗi lần Bạch Dương dịch người cách ra xa, cô không hề biết rằng hành động này lại vô tình phá vỡ đi bức tường kiên nhẫn của Sư Tử.

Khẽ xoay người lại đối diện với cô, Sư Tử khuôn mặt đã đen tới cực độ, điều này biểu thị cho Bạch Dương biết được rằng. Thiếu gia hiện tại sắp tức giận. Đánh cô cũng được nhưng tuyệt đối đừng hành động như hồi sáng, đừng a.

Bạch Dương nhắm mắt cầu nguyện.

" Cho tôi xem tay của em "

Cái gì? Bạch Dương ngơ ngác ngẩng đầu lên, trông thấy Sư Tử sớm đã ngồi xuống giường, trên tay là một lọ thuốc bôi chống sưng " Không muốn " cô lí nhí nói

" Đừng bao giờ nói không với tôi, Bạch Dương " Sư Tử nghiến răng gằn nói " Mau cho tôi xem tay của em "

" Không muốn, không muốn " Bạch Dương run giọng gào lên bật người đứng dậy lao xuống giường, ý đồ muốn lao ra khỏi phòng lại bị hành động cùng lời nói tiếp theo đây của Sư Tử dọa cho chết điếng.

Hất đổ chiếc bàn bên cạnh, Sư Tử lạnh giọng hướng Bạch Dương đang tính đẩy cửa bước ra đe dọa " Nếu em dám bước chân ra khỏi căn phòng này một bước " hộp thuốc trên tay thoáng cái đã bị cậu bóp chặt đến độ không còn nhìn ra hình dạng " Tôi thề là sẽ bẻ gãy chân em "

Bạch Dương ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ là sợ hãi nhìn trân trân vào Sư Tử đang chầm chậm từng bước đi về phía mình, ánh mắt rực đỏ như muốn thiêu cháy toàn thân cô.

Thụt lùi từng bước ra sau cho đến khi tấm lưng chạm phải bờ tường lạnh lẽo, Bạch Dương lúc này thật sự biết rằng mình chẳng thể trốn được nữa. Nhìn đến Sư Tử càng ngày càng tới gần, cô bất lực trượt người ngồi xuống vùi mặt vào trong đầu gối mà gào lên " Tôi ghét cậu, tôi ghét cậu đến phát điên đi được "

Đứng trước một Bạch Dương đã bị mình bức ép đến đường cùng, lửa giận của Sư Tử trong nháy mắt sớm đã chẳng còn lấy một chút nào nữa.

Chỉ vì cô ấy nói ghét cậu. Ghét sao? ha ha, bật cười một tiếng chua xót. Sư Tử vươn hai tay chạm vào bức tường phía trước trượt một đường thẳng xuống chỗ Bạch Dương đang vùi mặt khóc, nhẹ nhàng mà ôm lấy cô.

Bạch Dương cả người đột nhiên cứng còng lại, động một chút thôi cũng chẳng dám. Chỉ là kháng cự trong đầu mà thôi, cảm nhận được vòng tay của Sư Tử mỗi lúc một siết chặt, Bạch Dương vô thức cuộn tròn người lại thêm chút nữa.

Nhưng rồi, cô cảm giác như cổ áo trên vai mình bị một cánh tay kéo mạnh xuống, hoảng hốt tính choàng người dậy nhưng đã quá muộn.

Vai cô chính thức bị ai đó cắn mạnh một cái, kinh hãi hét lên , Bạch Dương vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cái ôm đầy mùi chiếm đoạt ấy của Sư Tử nhưng tất cả chỉ là vô ích. Nhìn đến cánh vai sưng tím cùng vệt cắn tứa cả máu cậu vừa mới tạo ra, trong mắt Sư Tử hiện tại chỉ còn lại toàn một màu thâm trầm của bóng tối, gợn lên từng đợt nguy hiểm cùng tàn ngược, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

" Nếu như không yêu vậy thì cứ việc chán ghét tôi " Khẽ rời ra một chút, nâng lên khuôn mặt ngây ngốc lấm lem nước của Bạch Dương, Sư Tử lạnh giọng " Còn nhớ tôi từng nói gì không? Tôi sẽ không bao giờ buông tha em, suốt cuộc đời này Bạch Dương à. Em cứ việc chạy nếu em muốn nhưng tuyệt đối không thể trốn khỏi tôi đâu "

Tuyệt đối không!!!

Sau cùng, dưới con mắt kinh hoàng của cô, Sư Tử cúi thấp đầu chạm vào môi cô. Chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn nước, thế nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, không một chút cảm xúc nào.

Cứ như vậy, lại một lần nữa Sư Tử bỏ đi, Bạch Dương bần thần ngồi đó, mặc cho vai áo bị xả xuống lộ ra vệt cắn đỏ tươi hệt như ấn ký đánh dấu cô là của một mình hắn, không một ai được quyền chạm tới , không một ai.

" Tôi hận cậu, thiếu gia. từ nhỏ cho tới lớn, luôn luôn cưỡng ép tôi làm theo cậu. Thiên Yết thiếu gia mới là người cứu tôi, không phải cậu. Thế cho nên, đừng ép tôi phải yêu cậu. " Bạch Dương vô lực nằm vật xuống sàn nhà khóc thét. Tiếng khóc nức nở cùng lời thì thầm trong lúc mất kiểm soát đó đã từng chút một làm tổn thương Sư Tử đứng ở bên ngoài, siết chặt nắm tay, lần này cậu chính thức rời đi.

Trên đoạn hành lang, các cô hầu nghe đến tiếng khóc phát ra từ phòng Bạch Dương liền chạy nhanh tới, nhưng lại không một ai dám đi qua vị thiếu gia đang hùng hổ tức giận bỏ đi này, họ thầm cầu nguyện cho cậu ấy xuống cầu thang thật nhanh a.

Sư Tử trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đi cũng chẳng thèm nhìn xem có cần phải tránh ai không, hừ, có tránh thì kẻ tránh mới là các ngươi. Trợn mắt lên với những cô hầu xung quanh, Sư Tử không để ý được rằng phía trước sau khúc ngoặt xuống đại sảnh, cũng có một người con gái xinh đẹp đang đi tới.

Cứ như vậy mà hai người ngay tại lúc rẽ ngang mà đụng phải nhau. Mấy cô hầu trông đến một màn như vậy thì không khỏi hoảng hốt, khẽ đẩy nhau đi gọi lão quản gia đang không biết ở chỗ nào.

Thiếu gia nóng tính đụng ai không đụng, lại đi đụng phải cô công nương Hoàng Gia lạnh lùng người Anh a. Nhìn xem, nhìn xem. Họ đích xác là đang đấu mắt với nhau mà.

Song Ngư sau khi xác định tên Bảo Bình khó ưa nọ đã rời khỏi nhà, liền chân trước chân sau chạy xuống nhà ăn tìm cái gì đó lót dạ nhưng thật không ngờ, lúc trở về lại đụng phải tên thiếu gia thô lỗ này. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

" Tránh ra " Sư Tử nghiến răng nhẹ nói, trong mắt hoàn toàn là lửa giận ngút trời.

Tuy không biết vì nguyên nhân gì làm tên nhóc trước mặt này bạo nộ như vậy, nhưng bảo cô Tránh ra thì quả thật là quá quắt. Song Ngư mặt không đổi sắc, chân cũng không hề dịch chuyển, chỉ là lạnh lùng đứng đó nhìn Sư Tử. Một câu cũng không nói.

Sư Tử hiện tại đang rất là tức giận, mọi người trong biệt thự không ai là không biết mỗi lần cậu nóng máu, sẽ toàn gây ra những chuyện chỉ có trời mới biết. Nếu như Thiên Bình thiếu gia ở đây thì tốt rồi, có thể ngài ấy sẽ ngăn được cậu nhưng thật không may.

Thiên Bình thiếu gia hiện tại đang bận rộn cho một việc bí mật nào đó cùng Thiên Yết thiếu gia a. Sư Tử sẽ không vì cô gái trước mặt này là người của Hoàng Gia Anh mà nể mặt đâu. Đối với cậu, ngoài Bạch Dương ra, thì bất cứ một đứa con gái nào cũng giống như nhau thôi.

Song Ngư thật không dám tin Sư Tử sẽ giơ lên nắm tay, muốn đánh cô ư? Thật sao?

Nhưng cánh tay cậu chỉ vừa mới hạ xuống một nửa liền bị một bàn tay mạnh mẽ khác dữ dằn tóm lấy, mọi thứ diễn biến nhanh tới mức khuôn mặt Sư Tử ngay trước mặt Song Ngư chớp nhoáng đã được thay thế bởi một tấm lưng quen thuộc.

Ngây ra như phỗng, Song Ngư thật sự không ngờ được rằng Bảo Bình sẽ xuất hiện. Chẳng phải hắn đã đi rồi sao? Thế nào mà lại...

" Đủ rồi đấy, Sư Tử " Bảo Bình nhíu mày nhẹ nói, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu trai trước mặt mạnh bạo siết chặt như muốn bẻ gãy.

Khó chịu hất phăng bàn tay của Bảo Bình, Sư Tử hậm hực hừ lạnh " Đã thân thiết đến mức này rồi sao? "

Bảo Bình hiểu được nó là đang ám chỉ cái gì, thằng em này...

" Lần này anh hứng thú hơi lâu rồi đấy, anh trai " Hai từ cuối cùng, Sư Tử chính là nghiến chặt răng khẽ nói, không hề nể mặt một chút nào, Sư Tử cứ như vậy xông thẳng qua người Bảo Bình cùng mọi người mà chạy ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đổ vỡ bên ngoài sảnh cùng tiếng rú ga như muốn phá nát cả mặt đường kia, Bảo Bình trước sau cũng chỉ biết thở dài, nhẹ cúi đầu nhìn đến lòng bàn tay đỏ tấy của mình, cậu chợt trầm mặt.

Các cô hầu đúng là bị dọa cho sợ điếng người, thiếu gia, cậu ấy quả nhiên hung dữ nha!!!

Nhẹ xoay người, Bảo Bình trông đến khuôn mặt ngơ ngẩn của cô công nương cả đêm trốn cậu, sống chết không chịu mở cửa này thì liền bật cười một tiếng, khẽ thấp đầu xuống một chút, Bảo Bình với âm giọng ấm áp cất tiếng " Đừng nói là cô đã bị dọa cho sợ run rồi nha "

Đối diện với ánh đèn sáng trắng một mảng trên trần nhà, sườn mặt một bên má của Bảo Bình đột nhiên long lanh tới mức khiến các cô hầu khe khẽ đỏ mặt vì xấu hổ, thiếu gia Bảo Bình quả đúng là rất đẹp a, so với Thiên Bình yêu mị thật sự là có hơn nhau chút đỉnh.

Nói thật, đây mới chỉ là suy nghĩ bị che giấu trong đầu thôi. Nếu như vị thiếu gia yêu tinh nọ biết được bọn họ nghĩ như vậy, không biết sẽ dùng cái chiêu trò gì để chỉnh cả lũ nữa. Ôi trời, mới nghĩ đến cái bộ mặt xinh đẹp như con gái kia nham nhở cười thôi cũng rợn cả người rồi.

Không chỉ có các cô hầu thoáng ngượng trước vẻ đẹp chết người đó của vị thiếu gia mang vẻ đẹp lai này, mà hình như cô công nương lạnh lùng người Anh kia cũng bị mê hoặc luôn rồi. Phải không, cô mà bị tên khốn này mê hoặc á.

Chắc có gì nhầm lẫn rồi. Ha ha, cười thầm trong lòng. Song Ngư lạnh mặt không thèm trả lời Bảo Bình, hừ một tiếng quay lưng bỏ đi. Nhưng chỉ được vài bước cô liền khựng lại vì Bảo Bình đã bước lên chặn ngay trước mặt cô. Khó chịu lách qua một bên tiếp tục bước, Bảo Bình lại cứ ngoan cố tiếp tục tiến lên chắn ngang cô.

Lách qua, bỏ đi.

Tiến lên, chặn lại. trông hai người giống như là đang nhảy một điệu tango vậy.

Cứ như thế cho đến khi sắp hết cả đoạn hành lang, Song Ngư lúc này sớm đã chịu không nổi, trừng mắt gắt gỏng " Rốt cuộc thì ngươi muốn cái gì ? "

" Tôi sẽ không đụng vào cô "

" Cái gì? " Song Ngư thật sự là không hiểu hắn đang nói về vấn đề gì.

Nhẹ mỉm cười, Bảo Bình đột nhiên tiến lên một bước kéo gần khoảng cách với Song Ngư, vươn bàn tay chống tại bên tường, cậu nghiêng người xuống " Tôi sẽ không đụng vào cô, thế cho nên " Lại tiến thêm chút nữa, Song Ngư mở to mắt nhìn mặt hắn ngày một sát gần, nhưng cô chung quy không có tránh ra.

Không phải, là không muốn tránh ra? vô thức nhớ đến nụ hôn khó quên lúc ban chiều kia, tim Song Ngư chợt nảy lên bịch bịch. Cô đang trông chờ cái khỉ gì vậy.

Cứ ngỡ rằng Bảo Bình sẽ làm ra cái hành động vô lễ đáng khinh nào đó nhưng rốt cuộc lại chỉ là ngắm nhìn cô. Khuôn mặt cách nhau đúng một gang tay, Bảo Bình thầm nói. " Hãy cho tôi một ngày, một ngày được ở cùng cô. Tại đây, ngay Paris "

Cái gì? Hắn đang nói cái gì vậy. Song Ngư ngây ngẩn mà nhìn Bảo Bình đứng thẳng người dậy, trông đến khuôn mặt càng lúc càng rời xa, Song Ngư có xúc động muốn vươn tay giữ chặt lấy.

" Đồng ý rồi đấy " Nhẹ cười, Bảo Bình với biểu tình vui vẻ lướt nhanh qua người cô công nương đang ngơ ngẩn nọ mà tao nhã bước đi.

Lần đầu tiên bỏ mặc cô gái nọ giữa đống suy nghĩ hỗn tạp do chính mình tạo ra. Vừa đi vừa nở một nụ cười nguy hiểm, Bảo Bình nheo nheo mắt.

Cái biểu tình của cô lúc cậu cúi người xuống kia, cứ hệt như là

Đang cầu xin một cái hôn vậy . ( = )) )

" Thiếu gia "

" Quản gia Ted ? " Bảo Bình ngạc nhiên ngay khi vừa ngẩng đầu liền chạm ngay khuôn mặt tràn ngập bất an của ông quản gia già " Sao vậy ? "

Thở gấp một hồi, quản gia Ted níu chặt lấy tay Bảo Bình " Thiếu gia, Sư Tử nó rốt cuộc đi đâu rồi ?" biểu tình trên mặt là cực độ lo lắng.

Vội đỡ lấy cánh tay của ông quản gia, Bảo Bình nhíu mày " Tôi sẽ gọi cho Thiên Bình, quản gia Ted, ông không cần lo lắng "

Phải rồi, đối phó với Sư Tử e là chỉ còn lại người ấy thôi

Thiên Bình quả đúng là một con tướng trong toàn bộ ván cờ, nếu như không có Tướng thì ván cờ này rốt cuộc sẽ chẳng còn lại cái gì ngoài đống tàn tích. Bất kể cái gì, cho dù có khó nhằn tới bao nhiêu, khi đi vào bộ não của hắn cũng sẽ trở thành vô cùng đơn giản.

Trăng sớm đã lên cao tới tận đỉnh trời, các vì tinh tú giống như những con mắt xinh đẹp đang hiếu kỳ nhìn chòng chọc xuống trái đất như thể tìm kiếm cái gì đó mới lạ.

Bên trong khu nhà mua sắm lớn nhất Paris, sâu tận bên dưới tầng hầm. Bữa tiệc dành cho Hoàng Gia chính thức được khai mạc. Tiếng đàn violon du dương vang lên. Các ông trùm, bà hoàng bắt đầu nhảy múa, thoạt nhìn thì có vẻ như là bọn họ đang tham gia một bữa tiệc xa xỉ bình thường của giới thượng lưu, nhưng thực chất chỉ là giả tạo.

Ma Kết đi sát bên cạnh Thiên Bình, ánh mắt đảo quanh từng con người đang múa hát, trò chuyện bên cạnh thì lại vô cùng chán ghét. Cái lũ chỉ biết kiếm tiền trên xương máu kẻ khác này, một chút cũng không đáng nhìn. Nhưng mà..

Đó đâu phải điều cô quan tâm a!!!

Điều mà Ma Kết để ý nhất trong lúc này chính là cái con người đáng sợ ở đằng sau lưng cô kìa, tuy không có quay đầu lại thế nhưng Ma Kết có thể cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc như muốn lột phăng cô ra của y.

" Đừng có mà nhìn ta như thế chứ cái đồ khốn kiếp, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, là Diêm Vương người người khiếp sợ sao, hờ nực cười. Đem cái bộ mặt chết chóc đó của ngươi đi mà dọa lũ con nít mũi thò lò ấy "

Ma Kết thật sự là muốn xoay người ra sau, chỉ thẳng vào mặt người nọ mà mắng to như vậy, cơ mà..

Cô không có can đảm a!!!

Tại sao lại thế chứ, trước giờ đâu có như vậy đâu. Cô là ai chớ, là kẻ thù truyền kiếp của mấy lão trùm buôn lậu. Ấy thế mà bây giờ bị lép vế như vậy đây. Tất cả là do Nhân Mã, con nhóc đó.

Ma Kết như tìm được nơi mà trút lên, mặt gằn lên giận dữ " Nhân Mã " cô lẩm bẩm.

Thiên Bình đi bên cạnh thật sự là không biết dùng từ gì để nói chuyện với cái cô Đa cảm xúc này a. Từ sợ hãi liền biến thành trầm ngâm, trầm ngâm rất nhanh biến sang méo mó, sau cùng lại giận dữ gầm gừ. Hệt như một con tắc kè hoa có thể biến đổi màu sắc của mình bất cứ lúc nào a.

Đúng là quá mức đáng yêu.

Lại hơi liếc mắt ra phía sau, Thiên Bình trông đến Thiên Yết diện vô biểu tình chằm chằm nhìn bóng lưng của cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn mãi không rời mắt thì khóe miệng đột nhiên nhả ra một điệu cười đầy mưu mẹo. Nhẹ nhàng vươn tay lên, bất chợt ôm chầm lấy Ma Kết đang thơ thẩn đi bên cạnh, nhanh nhất có thể, trước khi Ma Kết tức giận thì hắn đã kịp ghé vào tai cô thầm thì " Nếu không muốn bị cưỡиɠ ɠiαи bằng mắt thì tốt nhất cô nên để yên a "

Ma Kết không hiểu vì sao tên con trai yêu mị này lại động tay động chân với cô, nhưng cô có thể hiểu được điều mà hắn vừa nói đây đang tính ám chỉ cái gì. Cô cũng không có muốn như vậy a, thế nên mặc kệ vậy đi.

Cảm giác như cô gái trong lòng đã bằng lòng, Thiên Bình ngạo mạn nở một nụ cười thập phần đáng ghét hướng Thiên Yết mặt đã đen như than ở đằng sau mà chế nhạo " Tiểu Yết à, nhìn như vậy ? em cũng muốn anh ôm sao? " Chậc chậc lắc lắc đầu, Thiên Bình cố tình ôm chặt Ma Kết thêm chút nữa, cảm thấy như vẫn chưa đủ hắn còn to gan hạ đầu xuống hít hà mái tóc đen như dải mực của cô " Không được đâu nha, anh không hứng thú với đàn ông nhé "

Thật là hết nói.

Thiên Bình có thể đùa bỡn người mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi kẻ đó có đáng sợ đến cách mấy, hắn cũng sẽ dùng cái bộ mặt nham nhở cợt nhả kia đi trêu tức bọn họ. Nếu như không muốn bị chỉnh cho tới chết thì Đừng bao giờ nói chuyện với hắn, thật lòng đấy.

Thiên Yết sớm đã dừng lại bước chân, chuyển tia nhìn của mình sang bóng dáng của Thiên Bình, khuôn mặt cho đến giờ phút này vẫn không hề có lấy một tia cảm xúc, nhưng nếu như để ý thật kỹ thì có thể nhận thấy một chút ít những xung động gợn lên tàn bạo trong đôi con ngươi tinh mỹ ấy.

Một ít xung động rất nhỏ, rất hiếm khi xuất hiện trên người y.

Xử Nữ trông thấy Thiên Yết dừng lại thì cũng bất giác dừng theo, ngây ngô mà nhìn y " Sao không đi tiếp, bọn họ sắp biến mất rồi kìa " Đúng là đã không thấy Ma Kết đâu nữa a. Đi cũng nhanh quá nhỉ

" Cô muốn gặp Kim Ngưu không ? "

" Cái gì? Trâu thối " Khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái biến sắc, Xử Nữ kinh ngạc, sao lại có tên trâu thối ở đây, có điên mới muốn gặp hắn. Không không, cô phải gặp, gặp để gϊếŧ chết hắn. Mà tại sao phải gϊếŧ hắn? Xử Nữ thầm nghĩ, là vì hắn cưỡng hôn cô ư. Không đời nào, nếu như để mọi người biết được chuyện này. Cô thà chết còn hơn.

Tự biên tự diễn, tự hành hạ chính đầu óc mình. Xử Nữ không hề biết rằng Thiên Yết đứng bên cạnh sớm đã không còn đủ kiên nhẫn. " Có hay Không ? "

Thiên Yết lạnh nhạt cất tiếng, lại bị Xử Nữ chưa nghe lọt cái gì vội vàng cầm lấy tay " Các ngươi quen nhau sao? thế có nghĩa rằng bọn ta đang đi đến chỗ hắn. Sao mà thế được chứ, chuyện này là sao a.. Ngư..ơ..i.. sao.. lại.." Cứng ngắc gỡ bỏ tay mình ra khỏi y, Xử Nữ nuốt nước bọt cái ực. Tên này tự dưng nhìn cô đáng sợ quá vậy a. Xử Nữ thậm chí còn không dám nói tiếp.

Thiên Yết thần tình hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình vừa mới bị Xử Nữ nắm kia, mày khẽ nhíu " Đáng ghét " nhạt nhẽo phun ra từng chữ khiến cho Xử Nữ đứng đằng trước muốn hộc cả máu mồm.

Ghét sao? Tên khốn này. Xử Nữ tức giận trừng mắt , gào lớn " Thằng ranh chết tiệt, muốn chết sao ?"

Thật sự mà nói, Xử Nữ rất là muốn như vậy nhưng sự thật thì.

" Tôi... xin, lỗi " Hai mắt hoang mang tràn ngập khiếp đảm.

Thiên Yết không có tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ là lạnh lùng nhắc lại " Muốn hay không ? "

Hả? Muốn hay không cái gì cơ, Xử Nữ thộn mặt ra lại bắt gặp phải tia nhìn chết chóc của y thì vội lắp bắp " Không... không muốn "

Trời ạ, sau đêm nay cô nhất định sẽ đi nhà thờ cầu nguyện, cô thề sẽ không bao giờ nghe lời Ma Kết cùng Nhân Mã nữa. Cô sẽ chỉ chăm chỉ siêng năng với bản thân mình thôi. Cái gì mà mua với sắm, sao đi đâu cô cũng nghe phải cái tên Ngưu thối tha kia.

Nếu nói đây là Duyên thì Xử Nữ chính xác là phải liệt nó vào danh sách Nghiệt Duyên mất thôi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play