Thời Sênh ngoài miệng thì nói không muốn đánh nhau với Diệp Dao, nhưng thân thể cô lại rất thành thực.
Tốc độ ra tay còn nhanh hơn cả phản ứng của những người khác.
Làm cho mọi người kinh ngạc là Diệp Dao trước đó còn mảnh mai, yếu ớt, không có chút sức chiến gì, lúc này lại có thể đánh nhau với Thời Sênh, mà lại có thể không lập tức một giây quỳ.
“Ngươi đã gϊếŧ hắn, ngươi đã gϊếŧ hắn, ta muốn gϊếŧ ngươi.” Miệng Diệp Dao lặp đi lặp lại mấy câu này.
“Tôi gϊếŧ ai?” Nam chính đại nhân còn đứng ở bên kia, ông đây đâu có động vào hắn đâu.
“Ngươi đã gϊếŧ hắn, ta muốn gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi…”
Thời Sênh nổi điên, ông đây đã gϊếŧ ai hả? Lật bàn! Có bản lĩnh thì cô nói thẳng ra đi.
Mẹ kiếp, Diệp Dao bị người chiếm xác à? Sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như thế?
Thời Sênh tìm đúng cơ hội, một cước đá vào bụng Diệp Dao, cô ta lùi về sau mấy bước, đại khái đang muốn tiếp tục xông lên, nhưng vừa đứng thẳng thì sắc mặt lại lập tức thay đổi, cúi người ôm bụng, mặt trắng bệch.
“A!” Thân mình Diệp Dao lung lay sắp đổ.
Cơ hội tốt, lại bổ thêm một kiếm.
Thời Sênh đứng rất gần Diệp Dao, thiết kiếm vừa vung, lập tức đâm thẳng xuống đầu vai Diệp Dao.
Thời Sênh: “…”
Cái này không phải do tay bản cô nương quá linh động, ai bảo Diệp Dao đột nhiên xoay người, vị trí của thiết kiếm cũng thay đổi chứ.
Đều là lỗi của tác giả.
Lại đâm thử một lần nữa vậy.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, chuẩn bị chém Diệp Dao một lần nữa, nhưng trước mặt có bóng người nhoáng qua.
Bùi Diệp đột nhiên xông lên, dùng súng chĩa vào cô, “Không được động đậy.”
“Bại não.” Thời Sênh không hề do dự đâm kiếm vào trong cơ thể Diệp Dao.
Bùi Diệp cũng lập tức nổ súng, viên đạn bắn ra khỏi nòng tạo nên một tia lửa điện, không gian yên lặng trong nháy mắt, đường bay của viên đạn như một pha quay chậm.
Ngay sau đó, không khí khôi phục tốc độ chảy, viên đạn đã tới sát trước mặt Thời Sênh.
Nhưng một màn quỷ dị xảy ra, viên đạn như bán vào một tấm màn đàn hồi, đột nhiên bắn ngược trở lại, xuyên qua cánh tay Bùi Diệp.
Bùi Diệp lảo đảo thân mình, che cánh tay lại, ánh mắt nhìn Thời Sênh đầy mờ mịt.
Thời Sênh có chút kích động, hình như lực cản khi gϊếŧ nam nữ chính đã trở nên rất yếu ớt…
[…] Ký chủ, phiền cô hãy bình tĩnh một chút, gϊếŧ chết nam nữ chính chẳng làm cho cô trở nên ưu việt hơn chút nào cả.
Thời Sênh: “…” Ta vui.
[…] Trăm câu ngàn chữ cũng không so được với một câu “Ta vui”… Cái rắm ấy…
Dù cô có là mẹ kế cũng không thể bất công như vậy được.
Nam nữ chính đã làm gì cô chứ? Có bệnh à?
Nam nữ chính nào đụng phải Ký chủ đều thật đáng thương.
Lặng lẽ thắp nến cho nhóm nam nữ chính đụng phải Ký chủ năm nay.
Thời Sênh chưa kịp gϊếŧ hai người này vì bụng của Diệp Dao đã xảy ra biến hóa.
Cái bụng vừa rồi vẫn còn bằng phẳng hiện tại phình lớn lên, đảo mắt đã chẳng khác nào phụ nữ có thai năm tháng.
“A!” Diệp Dao ôm bụng, “Đau quá!”
Bụng của cô ta phập phồng như có cái gì đó đang thúc ở bên trong vậy.
“Đau quá…” Gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay Diệp Dao, “Đau quá, cứu tôi với, đau quá, a…”
Dọc đường vào đây, bọn họ đã không ít lần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhưng nghe thấy Diệp Dao gào thét, da đầu của mọi người đều không khỏi run lên.
Bùi Diệp không để ý vết thương trên cánh tay, đỡ lấy Diệp Dao, sau đó vươn tay sờ bụng cô ta.
Lúc này bụng của cô ta nóng rẫy, nhiệt độ này con người sao có thể thừa nhận nổi.
“Trong bụng cô ấy có gì đó thì phải? Mẹ kiếp, rốt cuộc là bị làm sao thế?”
“Trời ạ, rốt cuộc là bị sao thế? Tôi không muốn tiếp tục ở nơi đáng sợ này nữa.”
“…”
Trong lúc những người này đang thấp thỏm sợ sệt, biếи ŧɦái Tô Niệm Chi lại cầm lấy dao giải phẫu tiến lên, tư thế rõ ràng là chờ Diệp Dao lăn ra chết là sẽ tiến lên mổ xẻ ngay.
Thời Sênh: “…” Không thể nói chuyện với biếи ŧɦái được, trong đầu hắn, ngoại trừ phẫu thuật và mấy thứ đồ chơi cổ quái, sợ là sẽ chẳng có thứ gì khác nữa.
Thiên tài đều luôn điên cuồng.
May mắn bản cô nương đây không phải là thiên tài bị điên.
Haizz, có thiên tài như cô quá đúng là nhân gian khó tìm.
[…] Ký chủ bại não lại tự kỷ, cô mà còn không điên à? Nếu cô không điên, chắc thế giới này chẳng còn ai điên nữa?
“Diệp Dao… Lão đại, có chuyện gì thế này?” Vẻ mặt Bàng Kha cũng nhìn Diệp Dao đầy khẩn trương.
Bùi Diệp làm sao mà biết sao lại thế này chứ.
“Dao… Cho em dao.” Diệp Dao đầu đầy mồ hôi, cầm lấy tay của Bùi Diệp, rít qua kẽ răng mấy từ này.
Tô Niệm Chi im lặng đưa dao qua, nhìn cô ta đầy chờ mong.
“Anh làm gì hả?” Bàng Kha giữ tay Tô Niệm Chi, mắt đỏ bừng trừng lại hắn.
“Không phải cô ta muốn dao sao, tôi đưa dao cho cô ta còn gì.” Tô Niệm Chi tức giận trừng mắt lại, hắn làm gì sai chứ.
Bàng Kha: “…”
Thời Sênh ở bên xem tới rớt tròng mắt, người khác tự sát anh liền đưa dao, đúng là biếи ŧɦái, không đỡ nổi.
Thời Sênh đã xác định mình không phải đang ở trong tiểu thuyết trộm mộ mà là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng dị hình, còn là sản phẩm trong nước nữa chứ.
…
Diệp Dao kêu rất thảm, cuối cùng bị Bùi Diệp đánh ngất.
Diệp Dao ngất xỉu, thứ trong bụng cô ta cũng an tĩnh lại.
Bọn họ vây quanh Diệp Dao, nhìn bụng cô ta, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì mới đúng.
Thời Sênh ngồi ngắm dạ minh châu, ánh sáng theo tay của cô lúc mờ lúc tỏ.
“Cô có thể đừng động vào nó hay không?” Bàng Kha hổn hển quát lên với Thời Sênh, nơi này đèn pin không có cách nào dùng được, chỉ có dạ minh châu có thể chiếu sáng, thế mà cô ta còn nghịch.
Thời Sênh nhanh chóng dúi dạ minh châu vào trong lòng, toàn bộ không gian lập tức tối lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng của dạ minh châu ở trong lòng Thời Sênh.
Bàng Kha tức giận tới mức gương mặt cũng méo mó, “Ôn Bắc.”
Giọng của Thời Sênh thanh thúy, nghe trong bóng đêm càng thấy hay, “Làm sao?”
“Lấy dạ minh châu ra.”
“Không phải anh bảo tôi đừng động vào nó còn gì?” Giọng Thời Sênh đột nhiên tăng lên, hung hăng hét lại, “Ông đây không động thì anh lại bảo ông lấy ra, mặt mũi to lắm nhỉ?”
Bàng Kha: “…” Ý của hắn là cô không nên động vào dạ minh châu, ai bảo cô cất đi chứ?
Đứa con gái này rõ ràng cố ý.
Thời Sênh tiếp tục kiêu ngạo nói: “Tôi cố ý đấy, anh cắn tôi đi.”
Đồ của người ta, người ta thích thì người ta lấy ra, không thích thì không lấy, bọn họ còn muốn yêu cầu cái lọ cái chai, quả thực đúng là có bệnh.
“Ôn Bắc, lúc này cô không nên ích kỷ như thế, mọi người đều bị vây ở đây, giúp đỡ nhau một chút đi.” Đại biểu đoàn khảo cổ đứng ra nói chuyện.
“Anh muốn giúp thì anh đi mà giúp, tôi có ngăn anh đâu.” Thời Sênh hừ một tiếng.
Đại biểu đoàn khảo cổ muốn nói chuyện tử tế với Thời Sênh, nhưng Thời Sênh mở miệng nói câu nào là đâm chọc câu đó, làm sao hắn có thể chịu được, giọng nói cũng khó nghe hơn, “Chẳng lẽ cô không muốn ra ngoài? Cô cho rằng một mình cô là có thể rời khỏi đây sao?”
“Chẳng lẽ còn phải dựa vào các người chắc?”
“Nhiều người thì lực lượng nhiều, chúng ta đoàn kết hợp tác, chắc chắn có thể ra ngoài.” Lại có người chen chân vào nói, “Lúc trước có người từ nơi này ra ngoài nên mới có thể mang những tư liệu kia ra, người trước có thể đi ra, chúng ta cũng có thể đi ra.”
“Đúng thế, chúng ta nhất định có thể ra ngoài.
Ôn Bắc, cô đừng ích kỷ như thế nữa, mọi người đoàn kết một chút, có ân oán gì thì ra ngoài rồi giải quyết.”
Thời Sênh ngoáy ngoáy lỗ tai: “Đi ra ngoài giải quyết cái rắm ấy, chết ở chỗ này không phải tốt hơn sao, ngay cả thi thể cũng chẳng cần xử lý.”
Mọi người: “…” Thật sự không thể nào chống đỡ.