Sao? Hắn có thể làm sao chứ?
Bùi Diệp nhẫn nhịn, căn bản là hắn không đánh lại cô, ngay cả súng cũng không làm gì được, chẳng lẽ phải dùng bom nguyên tử ư?
Thời Sênh nhảy từ trên bàn đấu giá xuống, người xung quanh đều cầm súng lùi lại phía sau.
Cô chậm rãi đi về phía Bùi Diệp, sau lưng Bùi Diệp là sân khấu kịch, không thể lùi lại nữa, chỉ có thể trừng mắt với cô, “Ôn Bắc, cô muốn làm gì?”
A! Không phải tích chữ như vàng sao?
Sao lúc này có thể nói dài dòng vậy?
“Thế vừa rồi anh muốn làm gì?” Thời Sênh hỏi lại.
Bùi Diệp không đáp.
Thời Sênh nghiêng đầu, giọng nói tùy ý như đang hỏi hắn hôm nay thời tiết thế nào, “Hơn nữa, gồm cả chuyện lần trước, anh nói xem tôi có nên gϊếŧ chết anh hay không?”
Ánh mắt Bùi Diệp đảo qua về phía cửa lớn, nhưng hắn còn chưa thấy rõ thì ánh sáng lạnh đã thoáng hiện lên trong mắt, mũi kiếm sắc bén lia tới.
Đáy lòng Bùi Diệp kinh ngạc, nhanh chóng xoay người, né tránh thiết kiếm, lăn một vòng trên mặt đất.
Thiết kiếm chém vào sân khấu, sân khấu xa hoa liền đổ sập xuống.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị tiếp tục chém Bùi Diệp, không biết tên ngu xuẩn nào ở bên lại nã một phát súng, tiếng súng này như là tảng đá ném vào mặt hồ đang yên tĩnh, nháy mắt làm nổi lên tầng tầng gợn sóng, sau đó biến thành gió lớn mưa rào.
“Mẹ kiếp!”
Thời Sênh chửi thề một tiếng, thực lực không đủ, vận may quá thấp, tên khốn tác giả cũng thật quá thể!
Không thể ngẫu nhiên chiếu cố cô, chẳng lẽ để cô một mình trở thành vật hy sinh chiến đấu hăng hái đấy chứ?
[…] Chiếu cố cô một chút thì chẳng phải nam nữ chính sẽ không sống nổi nữa sao?
Thời Sênh vươn kiếm chặn người xông tới, vốn định gϊếŧ chết nam chính, nhưng cô tìm một vòng trong đám người cũng không thấy người đâu nữa.
Cảnh sát tiến vào để bắt người, nhưng bây giờ cảnh sát lại bắt tay với những kẻ đó để đối phó với cô.
Thời Sênh tức giận tới đau dạ dày, đều là vì cứu cái tên bại não nam chính kia.
Cô gϊếŧ ra một đường máu, bạo lực bổ bức tường bên cạnh, rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đám cảnh sát và nhóm lão đại đều mặt mũi đờ đẫn, chuyện xảy ra hôm nay có chút huyền ảo, không thể tiếp thu nổi.
Thời Sênh rời khỏi Hoa Cẩm Viên, trở về biệt thự, thu dọn đồ đạc của nguyên chủ rồi lập tức chạy trốn.
Cô đã cướp lấy thứ này, những người đó không kết liên minh đuổi gϊếŧ cô mới là lạ.
Ừm…
Ngẫm lại vẫn thấy kích động.
…
Lúc này, không chỉ những người trong giới tìm cô mà cảnh sát cùng tìm cô.
Kim Long Ấn Giám vốn được đặt trong bảo tàng, trước đó không lâu bị trộm đi.
Bọn họ luôn tìm kiếm tung tích của nó, cuối cùng mất mấy tháng mới tra được tới Hoa Cẩm Viên.
Nếu không phải Thời Sênh đột nhiên nhảy ra, bọn họ đã lấy lại được Kim Long Ấn Giám rồi.
Toàn bộ Hoa Cẩm Viên đều bị niêm phong, nhóm tai to mặt lớn không bắt được người nào, mà cho dù bắt được thì cuối cùng cũng bị bên trên tạo áp lực mà thả người.
Mà người giật dây tất cả lại biến mất, không có một chút tin tức nào của cô.
Lúc này, Thời Sênh đang đứng ở trên sa mạc lớn, bão cát mang theo sóng nhiệt vô tình quét qua mặt cô.
Thời Sênh lau mặt, mẹ nó, tức giận nha!
Đây là nơi quỷ quái nào chứ?
Thành phố Triêu Dương đã đóng băng dày tới 3 thước, thế mà nơi này vẫn là mặt trời chói chang, vô cùng chói chang…
Cô tìm được từ trong đống tài liệu của nguyên chủ được một chút manh mối, lấy ra mấy thứ cô ấy gửi ở những nơi khác, cuối cùng tìm được một phần bản đồ.
Trên bản đồ đánh dấu mộ cổ ở núi Long Hành và nơi phát hiện những tấm bia đá, trên bản đồ vẽ thành một hình vuông.
Mà nơi cô đang đứng lúc này…
Là trung tâm của hình vuông đó.
Đừng hỏi vì sao cô tới nơi này, cô cũng không biết, cái manh mối này được Hệ thống tiết lộ sau khi cô lấy được Kim Long Ấn Giám.
Đánh rắm, ông đây không thèm làm nữa.
Ông phải về cắn hạt dưa xem phim, đào hố.
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, nhảy lên thiết kiếm định rời đi.
[Ký chủ!] Cô đừng tùy hứng như thế có được không, mệt lòng quá đi mất, [Cô không làm thì nhiệm vụ phụ tuyến này sẽ thất bại, điểm tích lũy của cô sẽ bị trừ hết.]
Trở về ta sẽ lấy hết quyền sở hữu của mi, có giỏi thì mi cứ trừ hết đi.
[…] Ký chủ tự nhiên tức giận lên thật đáng sợ.
Thời Sênh vượt qua bão cát, đi tới sa mạc bên cạnh.
Cô vừa đặt chân xuống, con đường nhỏ phía trước liền xuất hiện mấy cái xe việt dã, nhìn xe xóc nảy cô liền có cảm giác người ở bên trong cũng bị đảo thành bại não luôn.
Xe nhanh chóng dừng ở trước mặt Thời Sênh, người ở trên bước xuống.
Cô nhìn thấy Tô Niệm Chi đầu tiên…
Tô Niệm Chi!
Sao lại là tên biếи ŧɦái chết tiệt này?
“Tiểu Bắc!” Tô Niệm Chi kích động vẫy vẫy tay với Thời Sênh.
A Ngộ đi xuống ngay phía sau, nâng tay đánh ngất hắn rồi nhét vào trong xe.
Thiếu gia vừa thấy người này liền kích động, để ngài ấy bình tĩnh lại thì tốt hơn.
Thời Sênh: “…” Ngay thẳng trước sau như một, mình thích.
A Ngộ đóng cửa xe, đi tới trước mặt Thời Sênh: “Cô Ôn, sao cô lại ở đây?”
Tuy rằng hắn và Tô Niệm Chi không tới Hoa Cẩm Viên nhưng bọn họ có nghe nói, cô gái này một mình cướp đi Kim Long Ấn Giám từ nơi đó, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Thời Sênh thuận miệng đáp: “Giải sầu.”
A Ngộ: “…” Cô xác định là giải sầu mà không phải chạy nạn chứ?
“Anh mang cái tên biếи ŧɦái kia tới đây làm gì? Còn mang theo nhiều người như thế…” Nhìn đoàn xe dừng ở phía sau, ước tính cũng phải có tới cả trăm người.
Cô Ôn, chú ý lời nói của cô chút được không? Thiếu gia nhà hắn sao có thể là biếи ŧɦái chứ?
A Ngộ hít sâu một hơi, “Phía sau là đoàn khảo cổ, bọn họ đọc được từ bức tượng trong suốt kia một ít thông tin, cảm thấy nơi này sẽ có đáp án mà họ muốn tìm.
Thiếu gia thích tới mấy địa phương kỳ quái…”
Hắn cũng chẳng có cách nào hết!
“Chúc các anh may mắn, đừng chết ở trong.” Thời Sênh bước sang bên cạnh, nhường đường cho họ.
A Ngộ khẽ nhíu mày, “Cô Ôn, cô biết gì sao?”
Cô xuất hiện ở đây thì không phải là trùng hợp.
Thời Sênh xua tay: “Không biết, biết cũng không nói cho anh.”
A Ngộ: “…”
Phía trước chính là sa mạc, đội ngũ cũng không lập tức tiến vào.
Cho nên lúc A Ngộ và Thời Sênh nói chuyện với nhau, những người khác đã xuống dựng lều trại.
Cũng có người tò mò nhìn về phía họ, nhưng đại đa số đều là vùi đầu vào làm việc của mình.
Những người này đều đắm chìm trong thế giới của mình, chỉ khi gặp được thứ làm cho họ hứng thú, họ mới có thể lộ ra những cảm xúc khác.
“Cô Ôn chuẩn bị rời khỏi đây sao?”
“Bằng không chờ bão cát tới thổi bay đi à?”
A Ngộ: “…” Nói chuyện bình thường sẽ chết người chắc?
Không có gì để tán gẫu, A Ngộ cũng không nhiều lời với Thời Sênh nữa, nói thêm đôi ba câu khách sáo với Thời Sênh rồi lại quay về xe.
Thời Sênh vượt qua đoàn xe của bọn họ, những người này đều được trang bị những thứ tốt nhất, có người vô cùng hưng phấn, có người rầu rĩ không thôi.
Lúc Thời Sênh đi tới đuôi đoàn xe, cửa một chiếc xe vừa vặn mở ra, một người đàn ông nhảy xuống.
Lúc nhìn thấy cô, biểu tình của hắn hơi biến đổi, sau đó chỉ cảnh giác nhìn cô nhưng cũng không lấy súng ra.
Chuyện hắn trà trộn vào đội ngũ này không thể để bại lộ được.
“A, nghiệp vụ của anh đã khai phá tới tận vùng hoang vu dã ngoại này rồi à?” Thời Sênh cười đến xinh đẹp.
Da đầu Tương Thanh run lên, hắn nhìn xung quanh rất nhanh, may mắn là không có ai ở đây, “Sao cô lại ở đây?”
Vô số người đang tìm cô, vậy mà cô lại khen ngược, một mình chạy tới tận đây.
“Giải sầu.” Thời Sênh trả lời y như lúc trước.