Thời Sênh cẩn thận đi vào, cô tiến lên phía trước một đoạn nhưng không nhìn thấy bức tường hay chướng ngại vật nào.
Chỗ này rộng quá mức.
Đây là nơi nào?
Thời Sênh tiếp tục tiến lên, đi thêm một đoạn nữa, ánh đèn như chiếu tới thứ gì đó, hình dáng màu đen dần dần xuất hiện trong tầm mắt cô.
Chờ đến lúc tới gần, Thời Sênh liền bị thứ màu đen to lớn kia làm cho rung động.
Là một pho tượng cực kỳ lớn… Tượng đá?
Tạm thời có thể nói như thế, bởi vì tài liệu làm ra nó và quan tài giống hệ nhau, đều trong suốt.
Pho tượng đá này cực kỳ lớn, Thời Sênh đứng ở trước mặt nó mà cảm thấy mình chẳng khác nào con kiến.
Cái gì thế này…
Thời Sênh cưỡi kiếm bay lên, phi vòng quanh pho tượng này một vòng, đến lúc nhìn thấy mặt của bức tượng, quả thực cả người đều cảm thấy không ổn lắm.
Cái này sao lại…
Cái quỷ gì vậy???
Mặt của tượng đá là một con bạch tuộc, râu bạch tuộc đâm tua tủa sang hai bên, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Biến dị à?
Đây là tiểu thuyết trộm mộ cơ mà! Tại sao lại có thể loại như trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thế này?
Chuyển kênh cũng chuyển rất quỷ dị.
Người ngoài hành tinh? Sinh vật kỳ quái? Thế giới tiền sử? Virus?
Lúc này, trong đầu Thời Sênh chỉ có mấy từ ấy mà thôi.
Có lẽ cô lọt nhầm vào tiểu thuyết giả trộm mộ rồi.
Không được, bình tĩnh, bình tĩnh!
Thời Sênh thu tượng đá vào không gian, lập tức quay lại.
[…] Ký chủ, cô mang tượng đá của người ta đi làm gì?
“Dù có ích hay không thì cứ lấy đã rồi tính sau, có vấn đề gì không?” Trong tình huống không xác định được thứ này có nguy hiểm hay không thì đương nhiên phải có phương án dự phòng rồi.
[…] Không có vấn đề gì à? Cô lấy đạo cụ qua ải của người ta đi, làm sao người ta vượt ải được?
Được rồi, khả năng bản Hệ thống đã lo lắng dư thừa, nơi nào có mặt Ký chủ thì ai còn có thể vượt ải chứ?
Thời Sênh rời khỏi không gian trống rỗng quái dị kia, nhanh chóng ghé thăm tất cả các mộ thất còn lại một lần, kết quả tất cả các mộ thất, chỗ cần sập đều sập, chỗ không cần sập cũng sập hết.
[…] May là trong mộ chỉ có hai quả trứng, nếu không với cách làm này của cô, chủ nhân của mộ thế nào cũng tức giận mà sống lại.
Thời Sênh cứ cảm thấy có thứ gì đó đi theo mình, nhưng lần nào quay đầu nhìn cô cũng không thấy gì hết.
Thời Sênh nhìn cánh cửa đá trước mặt, nói thầm một câu: “Nơi này chưa tới lần nào.”
Trên cửa đá điêu khắc không phải là hoa văn kỳ quái mà là hình rồng đang bay lên.
Giữa hai cánh cửa có một vòng tròn lõm xuống, hoàn toàn không có gì.
Hình dáng đó hoàn toàn khớp với cái mặt dây chuyền của Diệp Dao.
Thời Sênh lấy cái vòng ra, đặt nó ở giữa, hoàn toàn vừa khít, nhưng sau khi đặt nó lên cửa đá thì chẳng có động tĩnh gì hết.
Thời Sênh: “…” Tình huống gì đây? Vì sao cửa không mở ra? Còn thiếu điều kiện gì ư?
Chẳng lẽ vì cô không phải nữ chính nên cửa không mở ra?
Lật bàn!
Kiếm của ông đâu?
Sênh bạo lực login, vỗ kiếm xuống cửa đá, cửa đá bị bổ ra, một luồng khí từ trong tràn ra, những thứ bị luồng khí này quét qua đều vang lên những tiếng “xèo xèo”.
Luồng khí này có tính ăn mòn rất mạnh.
Thời Sênh lui về sau, chờ luồng khí biến mất, cảnh tượng bên trong cửa đá vô cùng thê thảm.
Tất cả đều bị ăn mòn hết.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, cho nên phải dùng cơ quan mở cửa mới được, nếu mạnh mẽ phá cửa thì đây chính là hậu quả?
Lật bàn, ông đếch chơi nữa!
[…] Ký chủ, bình tĩnh nào.
Thời Sênh hít sâu một hơi, nhìn vào trong mộ thất.
Mộ này rất lớn, hơn nữa bên trong còn có một cái quan tài, quy cách rất xa hoa, tuy rằng bị ăn mòn mất một ít nhưng nhìn vào chỗ còn tồn lại, có thể thấy bên trong là xương của con người.
Đây là chủ mộ.
Mộ này vì người này mà được kiến tạo.
Những thứ hữu dụng đều bị ăn mòn hết, nhưng cô có thể nhìn thấy một ít chữ viết trên phần vách quan tài còn lành lặn.
Không giống với chữ viết của thế giới này, chắc là cổ văn.
Thời Sênh không hiểu nên chỉ chụp lại đoạn chữ viết đó, kiểm tra một vòng xung quanh, xác định không bỏ qua thứ gì rồi mới rời đi.
Nơi này đã bị hủy hoàn toàn, không còn manh mối gì cả, tốt nhất cứ ra ngoài trước đã.
…
Thời Sênh một đường bổ ra, cuối cùng thoát ra ở một nơi lưng chừng núi.
Nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không khí tươi mới tràn vào trong lồng ngực, Thời Sênh thoải mái duỗi người một cái.
Cửa động phía sau truyền tới âm thanh, Thời Sênh quay đầu nhìn một cái, sau đó vội vàng lấy thiết kiếm ra, nhảy lên bay đi.
Đúng lúc cô rời đi, một bóng đen chợt lóe lên nơi cửa động.
Gió núi thổi qua, hết thảy liền khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
…
Dưới chân núi Long Hành có một thôn nhỏ, nhiều thế hệ người dân đã sinh sống ở đây, nghe nói có lịch sử tới mấy trăm năm.
Mấy năm gần đây, ở lân cận núi Long Hành có khai thác du lịch sinh thái, du khách đi tới đây rất đông.
Thôn nhỏ này chính là khu thắng cảnh sinh thái đầu tiên nên có được rất nhiều lợi ích.
Thời Sênh thấy nhiều người đến như thế thì có phần ngơ ngác, mãi sau mới phản ứng lại được.
Lúc tới đây, bọn họ đi vòng qua thôn này nên cũng không nhìn thấy quang cảnh ở đây, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ quả thực có thông tin về địa điểm này.
Nói cũng kỳ quái, cảnh ở núi Long Hành rất đẹp, nhưng trước khi quy hoạch, còn chưa có đường đi qua núi, muốn tới khu du lịch sinh thái thì phải đi vòng qua núi Long Hành.
“Cô gái chỉ có một người thôi sao? Có cần hướng dẫn viên du lịch không? Một ngày một trăm hai mươi đồng, bao ở.”
“Tôi chỉ cần một trăm đồng một ngày thôi, ở quanh đây không có nơi nào tôi không biết.
Nếu cô tìm tôi dẫn đường thì tuyệt đối sẽ không mệt…”
“Tôi…”
Thời Sênh vừa vào thôn liền gặp rất nhiều thôn dân đang chào mời.
Thời Sênh từ chối bọn họ, đi vào trong thôn tìm nhà trọ Nông Gia Nhạc thuê phòng nghỉ lại, sau khi rửa mặt liền tìm đồ ăn.
“Gần đây núi Long Hành luôn có âm thanh truyền ra, không biết tại sao nữa.”
“Không phải trước đó đã có người lên núi sao? Từ lúc đó, trên núi liền xuất hiện âm thanh kỳ lạ này.
Tôi cảm thấy những người đó đã chọc giận…”
Người kia còn chưa nói xong thì đã có một cái thìa bay tới, nện lên mặt hắn, tiếng hét lớn cũng lập tức truyền vào: “Còn ở đây mò mẫm cái gì hả, không thấy bên ngoài có khách tới sao, mau ra tiếp đi.”
“Vâng.” Người kia trả lời một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa đón người, người còn lại cũng vội đi làm việc của mình.
Thời Sênh gục đầu xuống uống trà.
Ừm… Trà cũng khá ngon.
Ăn uống no say, Thời Sênh vặn vẹo người rồi đi ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài hơi oi ả, làn da bị ánh nắng chiếu lên cũng cảm thấy nóng rát, sóng nhiệt như thể bốc lên.
“Mày nói đây là của mày thì sẽ là của mày à? Mày có chứng cớ gì không?”
“Trả đồ lại cho tao!”
“Tại sao chứ, đây có phải đồ của mày đâu… Thế nào, mày còn muốn đánh nhau à? A… Mày lại dám ra tay, mẹ kiếp…”
Tiếng cãi nhau vang lên ở bên cạnh, Thời Sênh đưa mắt nhìn sang, thấy có vài người đang vây thành một vòng tròn, ở giữa có hai thanh niên trẻ tuổi đang đánh nhau bùm bụp.
Trong tay một thanh niên trẻ tuổi đang nắm thứ gì đó, có ánh phản quang lóe lên.
Thời Sênh thu ánh mắt lại, ngáp một cái, chuẩn bị trở về ngủ một chút.
Khi ở trong mộ cổ quả thực cô không được nghỉ ngơi tốt một ngày nào.
Lúc cô chuẩn bị đi xuống thang lầu, hai người bên kia liền bị tách ra, có mấy người đàn ông ghì họ xuống mặt đất.
“Làm gì hả, các người là ai?” Hai gã thanh niên ra sức giãy giụa.
“Cảnh sát!”
Một tiếng quát lớn này làm cho người trong sân lập tức yên tĩnh lại.