Con khỉ trốn rất nhanh, khi Thời Sênh đi tới thì chỉ còn mấy cái xác kia.
Thời Sênh nhìn mấy cái xác, phát hiện bệnh trạng không khác gì Háo Tử kia, trên người cũng có vết thương do bị cắn xé, lúc chết xem ra rất đau đớn, vẻ mặt méo mó dữ tợn.
Những người này không phải người của nam chính, cũng không phải người phe nữ chính, chắc chắn là đám người mà biếи ŧɦái họ Tô kia thuê tới.
Thời Sênh nhìn chằm chằm đống xác chết này một hồi, đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên lại có tiếng hét lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết phát ra ở phía con khỉ chạy mất.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía đó, mày nhíu lại, đúng là đi mòn gót giày không tìm được, vô tình lại thấy mà chẳng tốn chút công sức nào.
Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là của Hiểu Đình, chắc chắn Diệp Dao cũng đang ở đó.
Thời Sênh đi về phía âm thanh đó, rẽ loanh quanh mấy vòng liền gặp được đám người Diệp Dao ở một chỗ hành lang rộng rãi.
Con khỉ và đám người bọn họ đang trong trạng thái giằng co.
Con khỉ này hình như không muốn buông tha đám người này.
“Ôn Bắc! Ôn Bắc, cô mau dụ nó đi chỗ khác!” Hiểu Đình vừa nhìn thấy Thời Sênh liền lập tức hét lên.
“Khẹc khẹc!” Con khỉ nhe nanh trợn mắt với Hiểu Đình phát ra tiếng kêu, trên răng nanh của nó vẫn còn dính máu, mà trên móng vuốt cũng loang lổ từng mảng màu đỏ.
Thời Sênh liếc nhìn đám người Diệp Dao một cái.

Nam sinh mặc đồ ngụy trang được một nam sinh khác đỡ lấy, trên mặt đất là xác của một nam sinh khác, máu từ trên người hắn đang chầm chậm chảy ra.
Lại chết thêm một tên.
“Ôn Bắc, tôi cho cô tiền, cô mau gϊếŧ thứ này đi.” Mặt của nam sinh mặc đồ ngụy trang tái nhợt, vừa thấy Thời Sênh liền như nhìn thấy cứu tinh.
“Mạng còn không giữ được, cần tiền làm gì?” Thời Sênh khinh thường.
Bản cô nương đây kiếm tiền chỉ là chuyện trong một giây, cần tiền của mi sao?
“Cô muốn gì… Tôi… tôi… Tôi sẽ đưa cô, xin cô hãy gϊếŧ chết nó.” Giọng của Hiểu Đình run rẩy, xem ra đã sợ hãi tới cực điểm rồi.
Thời Sênh chống mũi kiếm xuống, lưỡi kiếm lóe lên sự sắc bén, “Muốn mạng của cô, có cho không?”
Hiểu Đình: “…” Vậy thì khác gì bị con khỉ kia gϊếŧ chết đâu?
“Ôn Bắc, cứu một người còn hơn xây tháp bảy tầng, nếu cô có khả năng hàng phục nó, tại sao lại không giúp đỡ? Chúng tôi có thể cho cô thù lao, cô tới đây không phải vì kiếm tiền ư?” Diệp Dao cũng sốt ruột.
Tầm mắt của Thời Sênh dừng lại trên người Diệp Dao, cô nhếch mép nói, “Muốn cứu thì cô đi mà cứu, tôi thích hợp với địa ngục hơn.”
Diệp Dao: “…” Nếu cô ta có khả năng đó thì còn cần cầu xin giúp đỡ ư?
Thời Sênh lại đột nhiên đổi giọng, “Muốn tôi cứu các người cũng không phải không được.”
“Có yêu cầu gì, cô nói đi.” Nam sinh mặc đồ ngụy trang lập tức nói.
“Đưa cái mặt vòng cổ hình rồng của cô cho tôi.” Thời Sênh nhìn về phía Diệp Dao, hất cằm lên.
Vẻ mặt Diệp Dao thay đổi, lo lắng: “Cô… Cô đang nói gì?”
“Tôi nói cái gì cô đã nghe rõ rồi, đưa đồ cho tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết nó thay các người…”
“Khẹc khẹc!” Con khỉ như hiểu lời của Thời Sênh, đột nhiên xoay người rít lên với cô mấy tiếng.
“Loạn cái gì.” Thời Sênh xua xua tay với nó, “Bây giờ tao còn chưa muốn gϊếŧ mày.”
“Khẹc khẹc?” Con khỉ nghiêng nghiêng đầu, như hiểu lại như không hiểu lời cô nói.
Nó nhìn chằm chằm vào thiết kiếm trong tay Thời Sênh với vẻ đề phòng.

Là thú vật, nó có một loại trực giác sợ hãi đối với thanh kiếm này.
“Cô ta nói gì thế?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn về phía Diệp Dao.
Diệp Dao đưa tay sờ sờ lên cổ, cắn cắn môi, lắc đầu, “Tôi không rõ.”
Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn Diệp Dao vài lần, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng cô ta, “Ôn Bắc, cô không muốn cứu chúng tôi thì thôi, cần gì phải đưa ra cái loại điều kiện không tồn tại này.”
Thời Sênh nhún nhún vai, “Dù sao tôi chờ các người chết thì vẫn lấy được đồ thôi.

Thằng nhóc kia, lên đi! Cắn chết sẽ tính là công của mi, cắn không chết thì sẽ là của ta!”
Câu sau rõ ràng là đang nói với con khỉ.
Con khỉ thấp giọng rít lên.

Nó quay đầu nhìn đám người Diệp Dao, nhe răng nhanh sắc bén ra.
Sắc mặt Diệp Dao trắng nhợt, cô ta vô ý thức siết chặt áo.
Ánh mắt Hiểu Đình vẫn luôn để ý tới cô ta, vì vậy đột nhiên chộp lên cổ Diệp Dao, lôi từ trong ra một sợi dây đỏ, trên đó có treo một mặt dây hình rồng.
Hiểu Đình giật mạnh cái dây, chìa về phía Thời Sênh: “Có phải thứ này không? Cô muốn nó đúng không?”
“Hiểu Đình!” Diệp Dao muốn cướp mặt dây về, đó là thứ mà ba cô ta để lại trước khi mất tích.

Trước khi đi, ông ấy đã cầm lấy nó ngẩn người suốt một đêm, chắc chắn nó rất quan trọng.
Hiểu Đình tránh Diệp Dao, hổn hển quát lên với cô ta, “Diệp Dao, chúng ta sắp chết rồi, cô còn ích kỷ thế à?”
“Tôi không…” Đó là đồ mà ba cô ta lưu lại.
Cô ta không muốn lấy nó ra.
“Diệp Dao, cô ta muốn thì cho cô ta đi, ra ngoài rồi tôi sẽ bồi thường cho cô.” Nam sinh mặc đồ ngụy trang cũng tiếp lời.
Cái vòng cổ này cho dù đáng giá cũng hơn trăm vạn là cùng, nam sinh này là phú nhị đại, chút tiền ấy hắn không để vào mắt.
Diệp Dao cắn cắn môi, hiện tại manh mối duy nhất cô ta có chính là cái vòng này, “Không được, đó là của ba tôi.”
“Nhưng cô không cho cô ta, chúng ta sẽ chết hết.” Hiểu Đình sắp phát điên lên, “Tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn ở trong này, trong này quá đáng sợ…”
Đáy lòng Diệp Dao hơi giãy giụa, vòng cổ của ba và tính mạng của bạn bè…
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Diệp Dao, “Cho dù đưa cho cô ta, cô xác định cô ta sẽ cứu chúng ta sao? Trước đó cô ta đã làm ra những chuyện như thế, cô ta cũng có thể cầm cái vòng này và chạy đi lắm.”
“Đúng…” Tròng mắt của Hiểu Đình đảo loạn, cô ta vội vàng lau nước mắt, nhìn về phía Thời Sênh, “Cô hãy cam đoan nếu chúng tôi đưa thứ này cho cô, cô sẽ cứu chúng tôi đi?”
Diệp Dao tức tới muốn hộc máu, cô ta muốn khuyên Hiểu Đình từ bỏ ý nghĩ kia đi, ai biết đứa con gái bình thường đầu óc ngu xuẩn giờ lại có thể nghĩ nhanh như thế.
“Tin hay không thì tùy, tôi cũng chẳng ngại.” Thời Sênh nhún vai không thèm để ý.
“Cô…” Hiểu Đình siết chặt cái vòng, có chút tẽn tò.

Người đối diện không hề đưa ra lời hứa hẹn gì, chỉ kiêu ngạo nhìn bọn họ.
Cái này khác hoàn toàn với những gì cô ta đã nghĩ.
Cô ta đưa mắt về phía nam sinh mặc đồ ngụy trang, lặng lẽ ra hiệu hắn hãy đưa ra quyết định.
Nam sinh im lặng một lát rồi cắn răng nói: “Đưa cho cô ta.”
Chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang vừa nói xong, Hiểu Đình lập tức ném cái vòng qua, thanh âm nghẹn ngào: “Giờ cô có thể gϊếŧ nó đi được chưa? Nhanh một chút!”
Cô ta không muốn nhìn thấy con khỉ này một giây một phút nào.
“Khẹc khẹc!” Con khỉ rít lên một tiếng chói tai sau đó nhào về phía Hiểu Đình.
“A!” Hiểu Đình ôm đầu hét lên chói tai.
Nhưng nửa ngày cũng không thấy có đau đớn gì, cô ta cẩn thận mở mắt nhìn, móng vuốt sắc bén của con khỉ dừng ngay trước mắt cô ta một khoảng rất ngắn, khuôn mặt nó dữ tợn, mùi tanh hôi xộc vào mũi, đôi tròng mắt nó đỏ như có máu lưu chuyển ở trong.
Thân thể nó chậm rãi đổ xuống.
“A!” Hiểu Đình lại ôm đầu hét lên lần nữa, thanh âm còn lớn hơn lúc nãy.
Cô ta muốn giãy ra nhưng trên người không có một chút khí lực nào, hai chân không nghe theo mệnh lệnh của đầu óc, chỉ có thể ôm đầu hoảng sợ và hét chói tai.
Con khỉ đè chặt cô ta xuống đất, một thứ chất lỏng màu đen chảy xuôi trên cổ cô ta nhưng con gì đang bò trên đó.
“Hiểu Đình!” Có tiếng hét lớn vang lên đầy kinh hoàng, “Đó là cái gì…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play