Cuối cùng Giang Túc không thể nào đứng lên được, mỗi lần tới bệnh viện, bác sĩ đều lắc đầu đầy vẻ không có thuốc nào chữa được, hoặc là đề nghị họ ra nước ngoài thử xem.
Tính khí của Giang Túc càng ngày càng tệ, có lúc không nhìn thấy Thời Sênh, anh cũng sẽ phát cáu.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Thời Sênh, anh lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Loảng xoảng —-”
Thời Sênh từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất, khóe môi cô hơi giật giật, mẹ kiếp, đây là lần thứ mấy anh ấy đập ấm chén trong tháng này rồi?!
Đồ phá gia!
Giang Túc ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào tay mình, hơi run rẩy.
Thời Sênh vội bước tới, giữ chặt tay anh, “Sao thế?”
Giang Túc ôm eo cô, dụi đầu vào bụng cô, cảm giác cáu giận và oán hận trong đáy lòng tan đi từng chút một theo hơi thở của cô.
Giang Túc rất thèm khát sự ấm áp trên người cô, chỉ có lúc ở bên cô, anh mới cảm thấy tâm trạng của mình bình yên thế này.
Thời Sênh xoa xoa đầu anh như vu0t ve một con thú cưng lớn.
Giang Túc buông lỏng ra, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, “Hôn anh một cái.”
Thời Sênh cụp mắt xuống, “Hả?”
Sắc mặt Giang Túc hơi đáng thương, “Tần Vũ…”
Thời Sênh nhướng mày, đột ngột khom người xuống bế anh lên, đi vào phòng ngủ.
Giang Túc bị ném lên giường, mặt còn ngẩn ra nhìn Thời Sênh đang nhào tới, “Em… em làm gì thế?”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ lưu manh, “Đáp ứng yêu cầu của anh, hôn anh chứ làm gì.”
“Anh… ý anh là… ưm……”
Giang Túc bị hôn đến mơ màng, anh có ý đó đâu?!!!
Không biết quần áo của anh bị lột ra từ lúc nào, bàn tay mang cảm giác mát lạnh dần khơi lên ngọn lửa nóng bỏng trên người anh, tạo ra những cảm giác tê dại.
…
Cuối cùng đương nhiên là chẳng làm gì cả, nhưng Giang Túc lại rụt cả người vào trong chăn, giống như Thời Sênh vừa làm gì gì đó với anh vậy.
Thời Sênh không biết phải nói gì, cô chỉ sờ chút thôi mà, có đến mức như thế không?
Cảm giác trên tay cũng tuyệt lắm cơ, sờ thêm tí nữa…
“Tần Vũ…” Giọng nói bực bội của Giang Túc vọng từ trong chăn ra.
Thời Sênh ngại ngùng thu tay lại, “Dữ dằn thế làm gì, chỉ sờ ngực tí thôi mà, cùng lắm em cho anh sờ lại là được.”
Giang Túc: “…” Ai thèm sờ ngực cô ấy chứ!
Không biết xấu hổ!
“Không cho chạm vào anh!”
Thời Sênh nhanh nhẹn xoay người xuống giường, “Được thôi!”
Giang Túc ngồi bật dậy, tức tối nhìn cô, “Em đi đâu?”
“Anh không cho em chạm vào anh.” Thời Sênh nhún vai vô tội, “Em đành đổi phòng khác ngủ vậy.”
Giang Túc khẽ cắn cánh môi còn hơi đỏ, đưa tay ra kéo Thời Sênh lại, hơi đỏ mặt nói: “Nhưng anh có nói là anh không thể chạm vào em đâu.”
Anh cúi đầu xuống, nói nhanh: “Anh buồn ngủ rồi.”
Thời Sênh cười ôm anh ngủ, khe khẽ nói như than thở, “Chỉ muốn anh cứ mãi đáng yêu thế này thôi.”
Giang Túc: “…” Cô ấy lại dám dùng từ “đáng yêu” để nói mình à!!!
…
Bao nhiêu sự nhẫn nại của Thời Sênh, có lẽ đều dành cho một mình Phượng Từ hết.
Cô có thể để cho anh mặc sức nổi cáu, dỗ dành anh, vỗ về anh…
[…] càng nhìn càng thấy giống đang nuôi thú cưng.
“Phát tiết xong rồi thì ăn đi.” Thời Sênh đặt cơm xuống trước mặt Giang Túc.
Giang Túc đưa tay lật đổ mọi thứ ra đầy sàn nhà.
Nước rau nóng hổi bắn vào mu bàn tay Thời Sênh, ánh mắt Giang Túc hơi rụt lại, anh kéo tay Thời Sênh, cẩn thận thổi, “Anh xin lỗi.”
“Hôm nay em về muộn một chút.”
“Anh xin lỗi.” Giang Túc cụp mắt xuống, “Không phải anh nổi cáu với em… Anh… anh chỉ không khống chế nổi mình.”
Trong đáy lòng anh luôn có cảm giác tàn bạo, khiến anh không thể nào bình tĩnh lại được.
“Ăn chút gì đó nhé?”
Giang Túc im lặng một lát rồi khẽ gật đầu.
“Kinh coong…”
Thời Sênh nhìn đống ngổn ngang dưới đất không biết phải làm sao, buông Giang Túc rồi đi ra mở cửa.
“Bảo bối.” Ngoài cửa, Lê Lan cười tươi như hoa, chưa nói gì đã ôm chặt lấy Thời Sênh.
“Mẹ, sao mẹ đến đây ạ?”
“Sao mẹ không thể đến?” Lê Lan hờn dỗi, “Con không chịu về nhà, còn không cho mẹ tới thăm con à?”
“Không phải…” Nhưng mẹ đến đột ngột quá.
Lê Lan buông Thời Sênh ra, ánh mắt vừa vặn rơi xuống phòng khách, bà kinh ngạc kêu lên, “Sao thế này?”
“Mẹ, không sao, đó là…”
Lê Lan nhìn thấy Giang Túc ngồi trên ghế sofa, thoáng cái đã hiểu ra.
Bà kéo Thời Sênh ra cửa, “Tiểu Vũ, con ở nhà, mẹ và ba con đều chiều chuộng con, trước giờ chưa từng để con phải chịu chút uất ức nào, nhưng không phải để cho bây giờ con hạ thấp mình đi hầu hạ người ta như thế này.”
“Anh ấy không…”
Lê Lan rất cứng rắn, “Mẹ có mắt, biết chuyện thế nào.
Lúc đầu mẹ và ba con đồng ý, vì không hề nghĩ tới kết quả sẽ thế này.”
“Mẹ, nếu mẹ muốn phản đối thì không cần nói nữa ạ.” Giọng Thời Sênh rất kiên quyết.
“Con bé này, chẳng lẽ mẹ lại hại con sao?” Giờ đã thế này rồi, sau này làm sao sống được?
“Con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng có một vài sự lựa chọn chỉ có một lần, con không hối hận.”
Lê Lan mấp máy môi, nhưng đột nhiên á khẩu.
Năm đó khi bà gả cho Tần Dật, trong nhà cũng phản đối, lúc đó Tần Dật chỉ là một cảnh sát mới vào nghề.
Nếu năm đó bà nghe lời người nhà, thì làm gì có cuộc sống như ngày hôm nay.
Lê Lan trầm mặc một lúc, “Mẹ vào thu dọn giúp con, con còn chưa ăn cơm đúng không? Con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con ăn.”
Thời Sênh kéo Lê Lan lại, “Mẹ, có người thu dọn, mẹ không cần làm đâu ạ.”
“Sao hả, chê mẹ làm không ngon à?”
“Đâu có ạ, mẹ làm đồ ăn gì chẳng ngon.”
Giang Túc nhìn Thời Sênh và Lê Lan bước vào, đáy mắt anh có chút nghi hoặc.
Anh rất hiếm khi nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, thu hết gai góc trên người mình, giống một cô gái bình thường, dịu dàng ấm áp.
Lê Lan nhìn Giang Túc một cái, cố nhịn cảm giác bất mãn trong lòng, gọi điện thoại cho tài xế đi mua ít đồ ăn về.
Thời Sênh dọn dẹp sạch sẽ đống ngổn ngang trên sàn nhà.
Lê Lan làm cho Thời Sênh cả một bàn đầy đồ ăn, làm như mấy đời rồi Thời Sênh chưa được ăn cơm vậy, cứ hơi tí lại gắp thức ăn.
“Mẹ…” Thời Sênh khó xử gọi một tiếng.
Lê Lan hơi khựng lại, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, múc cho Giang Túc một bát canh, “Cậu Giang, uống canh nhiều vào, bồi bổ thân thể.”
Giang Túc thấp giọng đáp, “Cảm ơn bác gái ạ.”
Lê Lan muốn nói gì đó, nhưng Thời Sênh khẽ đạp nhẹ bà một cái dưới gầm bàn.
Lê Lan trừng mắt nhìn Thời Sênh, bà làm mẹ mà chẳng lẽ còn không được nói vài câu hay sao?
Buổi tối Tần Dật không về nhà, Lê Lan cũng không định về, ngủ lại đây luôn.
Bà kéo Thời Sênh vào phòng nói chuyện, mãi vẫn không thả cô về phòng.
Thời Sênh nghe rồi mơ màng buồn ngủ, cô ngáp dài một cái, nhìn đồng hồ, “Mẹ, ngày mai nói tiếp nhé, con đi xem anh ấy thế nào.”
“Tiểu Vũ!” Lê Lan sầm mặt xuống, “Các con còn chưa kết hôn, sao có thể ngủ cùng một phòng?”
“Mẹ, con quyết định thế nào mẹ cũng biết rồi, mẹ ngủ sớm đi ạ.” Thời Sênh kéo cửa mở cửa ra ngoài.
Lê Lan nhìn ra cửa, một lúc lâu sau mới thở dài.
Bà móc điện thoại ra gọi cho Tần Dật, mách tội Thời Sênh.
Tần Dật vốn là ông chồng sợ vợ, đương nhiên ngồi trách móc Thời Sênh không chịu nghe lời ở đầu dây bên kia.
Nhưng ông đang mắng đến cao trào, Lê Lan lại bắt đầu trách ngược lại ông.
Tần Dật: “…” Rốt cuộc ông đã làm sai điều gì?!