CHUYÊN GIA PHÁ ÁN (36)
Hai thành viên của Cục An ninh Quốc gia bị bắt về đội hình sự, cả hai đều mang theo thẻ ngành, hơn nữa qua quá trình kiểm tra, đúng là thẻ thật.
Khi biết được tin này, Hà Tín cũng rớt nước mắt.
Hà Tín gào lên với Thời Sênh, “Cô nói không biết họ cơ mà!”
Vì sao họ lại là người của Cục An ninh Quốc gia thật hả?!
“Tôi không biết thật mà.” Mặt Thời Sênh đầy vẻ thành thật, cô có rảnh đâu mà đi nhớ mấy nhân vật chuyên làm nền kiểu người qua đường thế này?
Dấu hiệu nhận diện của họ trong mắt cô đại khái là “chó săn của Cục An ninh Quốc gia”…
Hà Tín tức đến suýt tắc thở, “Cục trưởng đã đích thân xuống đón rồi, cô tự mà vào.” Còn lâu ông mới chui vào nghe chửi.
Thời Sênh bĩu môi, hai con chó săn của Cục An ninh Quốc gia mà cũng có tư cách để Tần Dật tiếp đón à.
Thời Sênh đẩy cửa bước vào, trong văn phòng, Tần Dật ngồi phía sau bàn làm việc, hai thành viên Cục An ninh Quốc gia đang đứng, thái độ rất hiền hòa.
Tình hình này cũng khiến Tần Dật đứng ngồi không yên, hai cái người này, mời ngồi xuống lại còn kêu không cần phiền phức, đứng là tốt rồi.
Mời họ uống nước, họ cũng không uống, nói không dám làm phiền.
“Cô Tần.” Thời Sênh vừa bước vào, hai người đều đồng thanh lên tiếng.
Tần Dật: “…” Tình huống này là sao?
Thời Sênh liếc họ một cái rồi nhìn đi chỗ khác, lại đầy vẻ ngoan ngoãn, “Ba.”
Thành viên Cục An ninh Quốc gia: “…”
Hình như họ gặp phải Tần Vũ giả rồi.
Cô gái hung tàn đó làm sao có thể có lúc ngoan ngoãn thế này được.
“Cục trưởng Tần, chúng tôi có chút chuyện cần bàn bạc với cô Tần, không biết…” Thành viên Cục An ninh Quốc gia A còn chưa nói hết lời đã nhận ngay ánh mắt lạnh băng của Thời Sênh.
Cảm giác lạnh lẽo bỗng xộc thẳng vào lòng anh ta, vội đổi giọng nói, “Không biết có thể mời cô Tần ra ngoài nói chuyện không ạ?”
Tần Dật vội đứng lên, “Tần Vũ không hiểu chuyện, làm các anh bị thương, tôi sẽ đền bù cho các anh, mong các anh đừng để bụng.
Tiểu Vũ, con mau xin lỗi hai vị này đi.”
Thành viên Cục An ninh Quốc gia B giải thích, “Cục trưởng Tần, ông đừng hiểu lầm, chúng tôi theo dõi cô Tần, là chúng tôi sai trước, chúng tôi tìm cô Tần là vì việc khác ạ.”
Người còn lại vội gật đầu phụ họa.
Tần Dật cũng không dám thở phào mà ngược lại càng căng thẳng hơn, “Không biết là chuyện gì?”
Sao con gái nhà ông lại liên quan đến Cục An ninh Quốc gia chứ?
“Cục trưởng Tần…” Thành viên Cục An ninh Quốc gia A khó xử, chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, “Cục trưởng Tần yên tâm, chúng tôi sẽ không gây khó dễ gì cho cô Tần đâu ạ.”
Muốn gây khó dễ cho cô thì trước hết họ cũng phải có bản lĩnh đó đã.
Tần Dật nhíu mày nhìn về phía Thời Sênh, ý của ánh mắt đó là, chuyện gì thế này, con lại gây chuyện gì bên ngoài hả?
Thời Sênh chớp mắt vô tội, con có gây chuyện gì đâu!
Rõ ràng Tần Dật không tin, con không gây chuyện, thế sao người ta tìm tới tận cửa thế này!
Thời Sênh lườm một cái, họ cứ cố tình tìm con, con biết làm sao được?
Người của Cục An ninh Quốc gia đã đảm bảo sẽ không làm Thời Sênh bị thương, Tần Dật cũng không tiện ngăn cản nữa, sai người đưa họ sang phòng họp.
Thời Sênh kéo ghế ngồi xuống, hai chân gác lên trên mặt bàn, dáng vẻ như lão đại, “Rốt cuộc các anh muốn làm gì?”
Hai người nhìn nhau một cái, “Cô Tần, chúng tôi đến để nhờ cô giúp một chuyện.”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Các anh có tư cách gì mà đòi nhờ tôi giúp?”
Cả Cục An ninh Quốc gia còn không dám làm gì cô, thực sự cũng không có tư cách gì nhờ cô giúp đỡ.
“… Chúng tôi sẽ trả thù lao.”
“Tôi chẳng cần cái gì cả.” Thứ cô cần, thì cô sẽ nghĩ cách để đạt được.
Thành viên Cục An ninh Quốc gia: “…” Có thể nói chuyện tử tế được không?!
Cục trưởng nói không sai, không sợ cô ấy có du͙ƈ vọиɠ, chỉ sợ cô ấy không có du͙ƈ vọиɠ.
Cô ấy không cần gì cả, thì họ biết lấy cái gì ra làm điều kiện trao đổi?
Thành viên Cục An ninh Quốc gia B hít sâu một hơi, “Cô Tần, chúng tôi có thể cung cấp tài liệu về tổ chức R cho cô.”
“Vì sao muốn cung cấp cho tôi?” Thời Sênh nhướng mày, “Nếu Cục An ninh Quốc gia các anh đã biết tổ chức này, sao không tiến hành thanh trừng đi?”
“Không giấu gì cô Tần, Cục An ninh Quốc gia vẫn luôn nghĩ cách xử lý tổ chức R, nhưng… người của tổ chức R rất giảo hoạt.
Mười năm trước chúng tôi vốn muốn hốt trọn ổ, nhưng cuối cùng lại thất bại.
R im hơi lặng tiếng suốt mười năm, lúc này đột ngột lòi ra, đều vì một chuyện…”
Kế hoạch Thiên Tinh.
Kế Hoạch Thiên Tinh được thành lập từ hai mươi năm trước.
Trong 5 năm, kế hoạch này đã hoàn thiện, nhưng mười lăm năm trước, toàn bộ kế hoạch bị thiệt hại nghiêm trọng nên phải gác lại.
Mấy năm trước, kế hoạch này lại một lần nữa được nhắc đến, tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực, đến giờ cũng đã có thành quả cuối cùng rồi.
“Kế Hoạch Thiên Tinh là gì?”
Hai người của Cục An ninh Quốc gia nhìn nhau, “Cô Tần, chúng tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải đồng ý giúp chúng tôi, còn phải ký tên vào giấy cam kết bảo mật.”
Thời Sênh xua tay, “Vậy thôi đừng nói nữa, biết nhiều dễ bị diệt khẩu.”
Thành viên Cục An ninh Quốc gia: “…” Câu này thực sự không thể tiếp lời được.
Thực sự không thể cư xử theo lẽ thường tình được sao?
Thời Sênh đứng dậy rời đi, hai người của Cục An ninh Quốc gia nhanh chóng đuổi theo sau, đưa cho cô một chiếc USB, “Cô Tần, để bày tỏ thành ý của chúng tôi, những tài liệu này có thể cung cấp miễn phí cho cô.
Cô cứ cân nhắc cho kỹ, chuyện này liên quan đến cả một quốc gia.”
Thời Sênh liếc nhìn chiếc usb một cái, giọng điệu thản nhiên: “Không công không hưởng lộc.”
Người của Cục An ninh Quốc gia lại một lần nữa bị nghẹn.
Vào Cục An ninh Quốc gia bao nhiêu năm rồi, đây tuyệt đối là đối tượng khó xử lý nhất mà họ từng gặp.
…
Thời Sênh quay về phòng làm việc, Hoắc Tiêu đã ở đó rồi, trên người anh ta vẫn còn băng bó, đang phân tích vụ án với người khác.
Cô bước vào cũng không nhiều người chú ý đến.
Hiện đã có kết quả điều tra về thân phận của người chết.
Nạn nhân là người ngoại tỉnh, 23 tuổi, đến thành phố B du lịch, nghe nói là sắp kết hôn nên lần du lịch này là chuyến đi cuối cùng thời độc thân của cô ta.
Chuyến du lịch độc thân lại thành chuyến du lịch tử vong.
Vẫn còn chưa biết vì sao cô ta lại đến Khoáng Thế Kỳ Duyên, người cãi cọ với cô ta là ai?!
“Ba mẹ cô ấy là giáo viên, tiếng tăm rất tốt, họ già rồi mới sinh thêm cô ta, trong nhà còn một anh trai, đang công tác tại Viện Nghiên cứu Khoa học…”
Sắc mặt vốn thờ ơ của Thời Sênh chợt biến đổi, cô rảo chân bước dài về phía vị trí của mình, bật máy tính, gõ bàn phím lạch cà lạch cạch.
Mấy người đang phân tích án bên kia cũng bị âm thanh này làm gián đoạn, đều nhìn về phía Thời Sênh.
Trên màn hình của cô bay lên các loại tài liệu, với tốc độ mạng trong cục của họ mà lại không đứng máy, đúng là thần kỳ!
Mọi tài liệu cuối cùng nhảy ra vụ án của vài người, liệt kê ra trên màn hình, đơn vị công tác của họ đều viết là “Viện Nghiên cứu Khoa học”.
“Tần Vũ, mấy vụ án này đều là tuyệt mật, cô lấy đâu ra vậy?” Hà Tín thò đâu ra, chỉ vào hai chữ tuyệt mật trên hồ sơ án, chất vấn.
Thời Sênh nhìn Hà Tín, “Tôi biết vì sao R lại chĩa súng về phía mấy người này rồi, anh muốn biết không?”
Mắt Hà Tín sáng rực lên, “Thật sao?”
Thời Sênh mỉm cười, sau đó lại nghiêm mặt, “Giả đấy.”
Hà Tín trợn trừng mắt: “…”
Thời Sênh xóa bỏ dấu vết trên máy tính, cầm đồ đứng dậy, khuyên nhủ một câu, “Đội trưởng Hà, chuyện này tốt nhất anh đừng quan tâm nữa, đỡ mang vạ vào thân.”
Hà Tín cũng sầm mặt xuống, “Nguyện vọng cả đời này của tôi là bắt R ra chịu tội trước pháp luật.”
Thời Sênh nhún vai, “Vậy có khi anh sẽ phải thất vọng rồi.”
“Tần Vũ.”
Thời Sênh xua tay, bước từng bước dài rời khỏi đội hình sự.