Gần đây thành phố B rất náo nhiệt.
Thế lực hắc ám nổi tiếng “Hồng Liên Hội” bị người ta bắt được căn cứ vài phân bộ, nhưng đối với việc này, Hồng Liên Hội vẫn luôn né tránh, không xung đột với đối phương.
Các thế lực đều rất tò mò rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, dồn ép con rồng đất từng hô gió gọi mưa ở thành phố B đến mức thế này.
Người của Hồng Liên Hội rất ấm ức, họ cũng muốn phản kích, nhưng người bên trên không cho!
Ai biết các ông nhớn bên trên nghĩ thế nào.
Khiêu khích đến tận cửa nhà rồi mà còn không phản ứng.
Từ khi họ làm bá chủ thành phố B đến giờ, chưa từng chịu ấm ức như thế này.
Đáng xấu hổ nhất là, đối phương chỉ có một người…
Ít nhất là chỉ có một người ra trận, chờ đến khi cô ấy xử lý gần xong rồi, cô ấy mới thản nhiên báo cảnh sát, kỳ quặc đến cùng cực.
Đây là kỹ năng mà Thời Sênh học được từ mấy không gian trước… có chuyện tìm cảnh sát.
Tuy không có tác dụng lắm trong chính sự, nhưng dùng để xử lý hậu quả thì rất hữu dụng.
Từ khi Thời Sênh báo cảnh sát giải quyết vài hang ổ xã hội đen, bây giờ ánh mắt của người trong Cục Cảnh sát nhìn cô vô cùng phức tạp.
Rốt cuộc một mình cô làm thế nào để hạ gục nhiều người như thế? Đã bảo cô là thiên kim tiểu thư chân yếu tay mềm cơ mà?! Truyện cổ tích toàn lừa đảo thôi à?!
“Tần Vũ, cô lại đến muộn à?” Thời Sênh vừa vào Cục Cảnh sát, Vưu Ái đã bước tới.
“Liên quan cứt gì đến cô.” Thời Sênh lườm một cái rồi bước qua cô ta.
“Cô…” Sắc mặt Vưu Ái đỏ rực lên, cô ta hít sâu một hơi, “Đội trưởng Hà gọi cô vào họp.”
Nếu không phải Hà Tín bảo cô ta đi gọi người, thì còn lâu cô ta mới nói chuyện với cô nàng coi trời bằng vung, ngông cuồng hống hách này.
Cô ấy thực sự cho rằng mọi người trên thế giới này đều phải vây quanh cô ấy sao?!
Thời Sênh khựng lại, đột ngột quay ngược lại.
“Làm gì thế?” Ánh mắt của Thời Sênh khiến Vưu Ái không thoải mái lắm, giọng điệu hơi cao lên vài phần.
“Cô là người động vào ipad của tôi chứ gì?”
Mắt Vưu Ái trợn trừng lên, “Ai động vào đồ của cô, cô đừng có ở đó mà vu oan cho người khác.”
“Chính là cô.” Thời Sênh khẳng định.
Vưu Ái như thể bị sỉ nhục cực lớn, “Tần Vũ, cô đừng có ăn nói lung tung, đang yên đang lành tôi động vào ipad của cô làm gì?”
Thời Sênh xoa cằm, “Vụ án Đổng Thuần được phá, nghe nói là do cô cung cấp đầu mối quan trọng, tìm được chứng cứ Đổng Thuần mua chuộc phó tổng.
Như vậy, cô Vưu này, xin hỏi chứng cứ này của cô từ đâu mà có?”
Vưu Ái túm chặt góc áo, “Tôi tra được.”
“Ồ, xem ra cô có người thân rất lợi hại ở ngân hàng nhỉ, có thể để cho cô tới kiểm tra như vậy.”
Sắc mặt Vưu Ái hơi thay đổi, cô ta nhìn Thời Sênh, “Tôi làm thế nào tra ra được cũng đâu cần phải báo cáo với cô chứ?”
“Đương nhiên không cần.” Mắt Thời Sênh hơi cong lên một chút, bước nhanh lướt qua người cô ta, “Tôi có từng nói với cô chưa nhỉ, Đổng Thuần không phải là hung thủ thực sự.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng bay vào tai Vưu Ái, toàn thân Vưu Ái như bị sét đánh, quay người tra hỏi Thời Sênh, “Cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ thôi.” Thời Sênh nhún vai, “Cô tống một người vô tội vào tù.”
Vưu Ái hơi hoảng, “Đổng Thuần nhận tội rồi, nếu ông ta không phải hung thủ thực sự, vì sao lại nhận tội?”
Đúng! Đổng Thuần nhận tội rồi!
Chính bản thân ông ta thừa nhận, làm sao sai được.
Thời Sênh thở dài một hơi đầy ẩn ý, “Con người ai chẳng biết nói dối.”
“… Vì sao ông ta phải nói dối.
Tần Vũ, cô bớt nói lung tung đi.” Thân thế của Đổng Thuần tốt như thế, nếu không phải do ông ta làm, thì việc gì ông ta phải nhận tội thay người khác?
“Sao tôi phải nói với cô vì sao ông ta nói dối?” Giọng Thời Sênh rất xấu xa, “Cô tự đi mà tra đi, trong đống tài liệu đó của tôi có đáp án đấy, tiếc là cô không tìm thấy.” Tìm thấy cũng không giải mã được.
Bàn tay buông cạnh người của Vưu Ái siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt khó coi nhìn Thời Sênh đi vào phòng họp.
Cho đến khi bóng Thời Sênh biến mất hẳn, Vưu Ái mới quay người, lại không biết có người đứng sau lưng từ bao giờ, ánh mắt anh ta nhìn về phía Thời Sênh vừa rời đi, toàn thân như phủ một lớp băng mỏng, lạnh lẽo khϊếp người.
“Hoắc…”
Hoắc Tiêu cũng đi thẳng qua người Vưu Ái, không nhìn cô ta lấy một cái.
Bàn tay vẫn chưa buông lỏng của Vưu Ái lại lần nữa nắm chặt, đầu móng tay cắm sâu vào thịt, mang theo cảm giác đau đớn.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt của Hoắc Tiêu đã không còn nhìn về cô ta nữa, mà bắt đầu chú ý đến Tần Vũ.
Cô ta không hiểu, rõ ràng lúc trước Hoắc Tiêu rất ghét Tần Vũ, vì sao sau này lại quan tâm đến cô ấy như vậy.
…
Trong phòng họp, Hà Tín đang tổng kết về công tác trong thời gian gần đây.
Vụ án R hoàn toàn không có chút tiến triển nào, Hoắc Tiêu đã làm rõ tình hình về người giúp việc kia.
Người giúp việc đó có một cô con gái, bà ta bảo con gái mình quyến rũ Đổng Thuần, thừa cơ Đổng Thuần uống rượu say, chụp ảnh hai người, kiếm được một khoản tiền từ Đổng Thuần.
Đổng Thuần muốn đưa tiền cho người giúp việc rồi đuổi họ đi, nhưng người giúp việc không đồng ý.
Từ lúc đó, người giúp việc tác oai tác quái ở Đổng gia, hoàn toàn coi mình là một nửa chủ nhà, mỗi lần vợ Đổng Thuần trách móc gì người giúp việc, Đổng Thuần không thể không nói đỡ cho bà ta.
Nhưng vẫn chưa tìm được hung thủ gϊếŧ người giúp việc, trừ bức thư mà R lưu lại kia, trên hiện trường không có bất cứ đầu mối nào khác.
Tất cả những người hiềm nghi, đến cuối cùng đều bị loại trừ hết.
Hà Tín cho rằng người giúp việc bị R gϊếŧ, chỉ có hắn mới có thể có thủ đoạn như vậy, nhưng lại không có chứng cứ.
Chuyện thứ hai Hà Tín nói là chuyện Thời Sênh gây sự với Hồng Liên Hội khắp nơi.
Hà Tín để Thời Sênh chịu trách nhiệm vụ án này, ông ta đã từng hỏi tin tức của Thời Sênh ở đâu ra, nhưng Thời Sênh không nói.
Hà Tín cũng không có cách nào, không có tin tức thì dù ông có cho người khác tiếp án cũng chỉ hỏng việc.
Tuy chuyện này khiến họ lập rất nhiều công trạng, nhưng công lao này đều là của một mình Thời Sênh, một số người trong đội cảm thấy không thoải mái.
“Đội trưởng Hà, Tần Vũ còn trẻ quá, một mình cô ấy phụ trách vụ án Hồng Liên Hội liệu có hơi quá sức không?” Một cảnh sát lớn tuổi trong đội ý kiến.
“Tổ chức Hồng Liên Hội hung tàn như thế, một mình Tần Vũ thực sự hơi nguy hiểm.
Đội trưởng Hà, hay là chúng ta cử thêm vài người đi giúp cô ấy?”
“Vụ án R chưa có tiến triển gì, chúng ta cũng không thể mất thời gian trong chuyện này được đúng không?”
Mọi người lần lượt lên tiếng, lúc đầu còn cho rằng vụ án R sẽ là một án lớn, nhưng họ lật nát cả hồ sơ án từ lên rồi cũng không tìm được dấu vết gì của R.
Hà Tín hơi khó xử, tin tức là của một mình Tần Vũ, giờ tự nhiên mấy người này lại chạy tới đòi chia công như vậy.
“Tần Vũ?” Hà Tín giao quyền lựa chọn cho Thời Sênh, dù sao cô ấy cũng là con gái cục trưởng, cô có thoải mái từ chối cũng không ai dám nói gì.
“Nếu họ đã nhiệt tình thế này thì đi thôi.” Mặt Thời Sênh đầy vẻ thản nhiên.
Hà Tín hơi nghi hoặc, nhìn Thời Sênh vài lần, rồi mới phân mấy người sang.
Chờ Hà Tín phân công xong, Thời Sênh mới chậm rãi nói: “Tôi rút khỏi vụ Hồng Liên Hội, các anh tự đi tra đi.”
Mọi người: “…” Cái rì?!!!