Thời Sênh đang chuẩn bị tan sở, Hoàng Tùng đột nhiên lao vào, “Các anh em, mau đi thôi, anh Hoắc tìm thấy nghi phạm rồi.”
Mọi người cũng đều sắp tan sở, nghe vậy liền vội vàng cầm đồ của mình chạy theo Hoàng Tùng.
Tình tiết mà Thời Sênh tiếp nhận càng lúc càng trở nên mơ hồ, vì cô không hề biết ai là hung thủ.
Cô nghĩ một chút rồi cũng đi theo sau xe mấy người kia, đi thẳng về phía Đông thành phố.
Phía Đông thành phố là khu rất cũ kỹ, nhiều con hẻm, xe của đội hình sự dừng lại ở một con hẻm nhỏ, không thể nào lái tiếp được, nên họ đành xuống xe, chạy xuyên qua con hẻm đó.
Thời Sênh xuống xe chậm một chút, lại bị một người bán hàng rong đi qua cản đường, chờ khi cô chạy tới con hẻm phía trước thì mọi người đều đã đi cả rồi, chỉ còn lại bốn phía vắng tanh với những con hẻm đan chằng chịt như mạng nhện.
Thời Sênh chống nạnh, bĩu môi phì một tiếng, cô lôi điện thoại trong túi ra, hack hệ thống của đội hình sự.
Hệ thống mà đội hình sự dùng đều cùng một bộ, nếu nói qua mạng thì người bên phía cục cảnh sát có thể nghe thấy, người mang bộ đàm cũng có thể nghe thấy.
Qua đối thoại của họ, Thời Sênh xác định được phương hướng mà họ chạy, liền đuổi theo theo hướng ấy.
Xuyên qua hai con hẻm, Thời Sênh đã nhìn thấy người của cục Cảnh sát, anh ta đang phục kích ở góc đường, quay lưng về phía cô.
“Pằng!”
Tiếng súng này vang lên quá đột nhiên, viên cảnh sát phục kích lập tức xông ra.
Bên kia vang lên những tiếng hò hét hỗn loạn cùng với tiếng súng, một gã đàn ông loạng choạng chạy từ góc đường ra, vừa vặn va vào Thời Sênh.
Gã ôm cánh tay đang chảy máu, nhìn thấy Thời Sênh, sắc mặt trở nên hung hãn, dùng cánh tay không bị thương chĩa súng về phía Thời Sênh.
Còn chưa kịp nói gì, cổ tay đã rắc một tiếng, súng trong tay rơi thẳng xuống đất, trượt xuống dưới một chiếc xe đạp.
Thời Sênh khom người lao về phía gã đàn ông, túm lấy tay gã, bẻ quặt ra sau lưng rồi ấn lên mặt tường bên cạnh.
Các cảnh sát phía sau cũng đã đuổi kịp tới, nhìn thấy Thời Sênh mặc cảnh phục đứng đó, sắc mặt mọi người đều rất kỳ dị.
Một lúc lâu sau mới có người bước tới còng tay gã kia.
“Tần Vũ, sao cô lại ở đây?”
“Đi qua.” Thời Sênh cầm giấy lau vết máu trên tay, ánh mắt rơi xuống Hoắc Tiêu và Vưu Ái ở phía xa, Vưu Ái không biết vì sao lại bị thương.
Có điều, nhìn thế kia hẳn là không quá nghiêm trọng.
Nữ chính bị thương, khả năng lớn là do manh động.
“Nhà cô ở phía Tây thành phố cơ mà?” Viên cảnh sát vừa hỏi cũng rất kỳ quái, đi qua mà có thể đi tới tận phía Đông thành phố sao?
“Tôi không thể đi thăm họ hàng ở phía Đông thành phố à?” Thời Sênh lườm viên cảnh sát kia một cái.
Cảnh sát: “…”
Sao cứ cảm thấy chỉ một tháng không gặp mà tính khí của Tần Vũ càng lúc càng nóng nảy nhỉ? Hậu di chứng do bị thương à?
Viên cảnh sát cảm thấy mình không thể so đo với đồng đội bị thương, liền im lặng đưa người đi.
“Sao cô ấy lại ở đây?” Hoắc Tiêu nhìn Thời Sênh, đáy mắt tỏ rõ vẻ không thích.
Dù là ai cũng sẽ không thể thích nổi một cô gái đã phá hoại xe của mình, mà còn vô cùng ngông nghênh như thế.
“Tần Vũ nói là đi qua.” Viên cảnh sát nghe thấy câu hỏi lại chính là người vừa hỏi Thời Sênh ban nãy, lập tức đáp một câu, “Nhưng cũng may có cô ấy, nếu không chúng ta đã không bắt được người này rồi.”
Là người bắt được nghi phạm, đương nhiên Thời Sênh cũng phải quay về cùng mọi người, nhưng vẫn cần phải lục soát hiện trường, nên phải chờ đợi.
“Tiểu Ái, lần sau đừng manh động như thế, cô đâu được trang bị súng, xảy ra chuyện thì sao?” Hoàng Tùng đứng cùng Vưu Ái, đang nói chuyện với cô ta.
“Lúc đó gã muốn chạy, tôi không kịp nghĩ nhiều như vậy.” Khuôn mặt nhỏ của Vưu Ái vẫn nghiêm túc như xưa.
Vưu Ái tìm thấy nghi phạm đầu tiên, nghi phạm định chạy trốn, Vưu Ái muốn ngăn cản, nhưng cô ta không ngờ nghi phạm có súng.
Nếu không phải có Hoắc Tiêu và những người khác đến kịp thời, thì e rằng Vưu Ái đã chết rồi.
Trong tín điều của Thời Sênh, bất kể làm việc gì cũng phải đặt lợi ích của mình lên đầu tiên, nhất là vấn đề liên quan đến an nguy, nếu không hoàn toàn chắc chắn, cô sẽ không làm.
Thời Sênh cụp mắt nghịch điện thoại, nghe thấy Hoàng Tùng và Vưu Ái nói chuyện, vẻ mặt cô cũng thay đổi liên tục, cuối cùng thực sự không nghe nổi nữa, liền im lặng dịch sang bên cạnh một chút.
“Tần Vũ, giúp tôi cầm cái này lên trên kia đi.” Đột nhiên Hoàng Tùng đưa một cái hộp cho Thời Sênh.
“Có phải gọi tôi đâu, không đi.” Thời Sênh từ chối ngay lập tức, đầu còn không thèm ngẩng lên.
“Tôi phải canh chừng dưới này, cô rảnh rỗi không có việc gì, cầm lên một chút không được sao?”
“Không được.” Ông đây cũng không phải chân chạy của nhà anh?! Ông đây là người chỉ một phút cũng kiếm cả trăm vạn đấy nhé!
Sắc mặt Hoàng Tùng rất xấu, “Tần Vũ, sao cô quá đáng thế.” Trước đây đúng là anh ta mù mắt rồi nên mới thích cô ấy.
Thời Sênh chơi xong một ván, ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong, “Bây giờ là thời gian tan sở của tôi.
Tôi giúp các anh bắt nghi phạm đã không đòi tiền công làm ngoài giờ rồi, anh còn muốn sai tôi làm việc cho anh à, anh có trả lương cho tôi không?”
Mẹ cái thằng thiểu năng!
“Để tôi đi.” Vưu Ái đứng ra.
Hoàng Tùng lập tức từ chối, “Sao thế được, cô đang bị thương.
Để tôi đưa lên, tiểu Ái, cô canh chừng dưới này giúp tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Vưu Ái gật đầu.
Hoàng Tùng tức tối trừng mắt lườm Thời Sênh rồi cầm đồ chạy lên cầu thang ở cách đó không xa.
Thời Sênh nhìn Vưu Ái một cái, lại im lặng dịch xa thêm chút nữa, không đứng cùng nữ chính, rất dễ gặp xui xẻo!
Vưu Ái: “…” Mặt cô ấy thế kia là sao? Ghét mình à? Cũng không giống, ánh mắt cô ấy rất bình tĩnh, không có cảm xúc gì khác cả.
Vưu Ái cảm thấy Tần Vũ bây giờ với Tần Vũ trong trí nhớ của cô ta hoàn toàn là hai người khác nhau.
Có những người sau khi gần đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, sẽ thay tính đổi nết, nhưng cô ấy… nói thế nào nhỉ? Khiến cho cô ta cảm nhận được một loại tín hiệu nguy hiểm, nhưng cụ thể thì cô ta không thể nói rõ được.
“Tiểu Ái, anh Hoắc gọi cô lên.” Hoàng Tùng đứng trên cầu thang vẫy vẫy Vưu Ái.
Vết thương ở cánh tay Vưu Ái không nghiêm trọng, cô ta đi thẳng lên trên tầng.
Thời Sênh ở bên dưới đợi khoảng nửa tiếng, người bên trên mới đi xuống.
Đồ đạc tiền của mà họ tìm thấy tại nơi ở của nghi phạm, chính xác là của nạn nhân đã chết.
Nhưng những đồ khác thì không lục ra được.
Khi về cục cảnh sát, sắc mặt cả đám đều rất nặng nề, cả đêm hỏi cung tên nghi phạm kia.
Nghi phạm kiên quyết khai rằng đồ đạc tiền của đó là do gã nhặt được, thậm chí gã còn có thể nói rõ ràng là nhặt được ở nơi nào.
Nghi phạm là một con bạc, nợ một khoản rất lớn, nhặt được đống tiền tài đồ đạc kia, lập tức đem đi bán lấy tiền.
Vì trong đống đồ đó có một số trang sức rất đắt tiền, bên phía cảnh sát cũng đã thông báo trên mạng, ông chủ thu mua nhận ra những đồ trang sức kia nên mới báo cảnh sát.
Hoắc Tiêu thuận theo manh mối tìm đến nghi phạm này.
Nghi phạm căn bản không đi qua chỗ nạn nhân chết.
Khi nạn nhân chết, gã đang ở song bạc, có người làm chứng cho gã.
Trên đống trang sức kia cũng không có vân tay, manh mối này đứt đoạn tại chỗ.
“Anh Hoắc, nghi phạm hẳn là một người phụ nữ.” Lúc trước Vưu Ái đã đưa ra quan điểm này, Hoắc Tiêu không phủ nhận cũng không cùng ý kiến.
Vì muốn tăng thêm sức thuyết phục, Vưu Ái phát đoạn video lên màn hình lớn, đoạn video là buổi tối, chất liệu phim ảnh nhìn khá giống AV.
Vưu Ái đi lên phía trước, chỉ vào một bóng đen, “Cô ta mặc áo mưa, không nhìn thấy rõ dáng người, nhưng mọi người nhìn cách cô ta đi đứng, hoàn toàn khác với đàn ông.”
Bóng đen đó ít nhất cao khoảng 1m75 gì đó, rất ít phụ nữ cao như vậy, lại thêm chiếc áo mưa khoác bên ngoài, không có cách nào nhìn rõ thân hình của cô ta, bị người ta nhận nhầm là đàn ông cũng là bình thường.