Thời Sênh không mở lời bảo nàng ta đứng lên, Nhan Cẩm Tú cũng không dám đứng lên, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đó.
Tiếng huyên náo trong phòng lớn, lúc này hình như bị ngăn cách, cả hành lang tĩnh lặng không tiếng động, một luồng khí kỳ dị lặng lẽ lưu chuyển.
Tim Nhan Cẩm Tú đập càng ngày càng nhanh.
Nàng ta cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, lại vô tình chạm mắt với cô.
Sự bình tĩnh của Nhan Cẩm Tú là giả bộ làm ra, trong mắt nàng ta có rất nhiều cảm xúc dao động.
Nhưng người đối diện thì khác, ánh mắt cô ấy nhìn mình, giống như nhìn một vật chết.
Trong mắt cô ấy, nàng căn bản không phải cái gì cả.
Không phải miệt thị và coi thường, căn bản trong mắt cô ấy không có mình.
Nhan Cẩm Tú hít sâu một hơi, “Trưởng công chúa điện hạ?”
Nàng ấy không nói chuyện, là ý gì đây?
Ngay khi Nhan Cẩm Tú đang nghi hoặc, cánh cửa phòng riêng bên cạnh nàng ta đột nhiên bị ai đó kéo ra, bên trong xuất hiện một nam nhân ăn mặc như thị vệ.
Thị vệ nhìn thấy Nhan Cẩm Tú bên ngoài, có chút ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Nhan tiểu thư?”
Nhan Cẩm Tú hơi hơi ngẩng đầu, lễ phép gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu.
Thị vệ nhìn bộ dạng này của Nhan Cẩm Tú, nhìn về phía Thời Sênh, tròng mắt hơi co lại, vội vã hành lễ, “Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.”
Sau lưng thị vệ, có bóng sáng lay động, Đoan Mộc Khởi chậm rãi từ bên trong đi ra, trên gương mặt anh tuấn mang theo vài phần dò xét, nhíu mày hỏi: “Sao Công chúa lại ở đây?”
Thời Sênh luôn không mở miệng chợt cười giễu cợt một tiếng, “Ta ở đâu liên quan gì tới ngươi?”
Những người này sao lại thích lo việc bao đồng như vậy, vừa xuất hiện đã hỏi người khác vì sao ở đây.
Mẹ kiếp ngươi đâu phải tổ tông của ông, dựa vào cái gì quản này quản nọ.
Trong lòng Đoan Mộc Khởi có chút quái dị, ánh mắt hơi thay đổi, dùng giọng điệu xa cách nói: “Công chúa thân phận tôn quý, một mình xuất hiện ở đây, không hợp quy củ.”
Thời Sênh mặt mũi nghiêm túc, “Ồ? Vậy phải mấy người mới hợp quy củ?”
Đoan Mộc Khởi: “…” Ý câu này của hắn là, cô ấy thân làm Công chúa, sao có thể tùy tiện lộ diện bên ngoài.
“Nhan tiểu thư làm gì vậy?” Đoan Mộc Khởi rời mắt tới Nhan Cẩm Tú.
Nhan Cẩm Tú cúi người về phía Đoan Mộc Khởi, “Bái kiến Quận Vương Gia.”
Nàng ta cũng không giải thích, tiếp tục duy trì tư thế vừa nãy.
Có lúc không giải thích càng khiến người ta hiểu lầm.
“Công chúa, Nhan tiểu thư có chỗ nào đắc tội với cô?” Đoan Mộc Khởi lại lần nữa nhìn về phía Thời Sênh, ánh mắt hơi khó chịu.
“Rất nhiều.” Ân oán của cô ấy và nữ chính đại nhân đủ viết cả triệu tiểu thuyết ngôn tình.
Đoan Mộc Khởi nhíu mày, “Công chúa ở trước mặt mọi người, cũng nên chú ý thân phận một chút.”
“Ngươi đang dạy dỗ ta?” Thời Sênh hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra chút ý cười.
Trước đây Đoan Mộc Khởi đã từng bị nguyên chủ quấy nhiễu.
Biết nguyên chủ thích mình, cho nên Đoan Mộc Khởi ở trước mặt nguyên chủ, cơ bản là không giữ quy củ gì.
Trong lòng Đoan Mộc Khởi vô cớ trào lên một luồng hàn khí.
Người đối diện rõ ràng mặt hàm chứa cười nhạt, nhưng nụ cười của nàng ta không xuất phát từ nội tâm, trong mắt chỉ có sự bình tĩnh sâu không thấy đáy.
Vừa cắm đầu vào, giống như rơi vào vực thẳm, không tìm được đường ra nữa, chỉ có thể bị nhốt chết ở bên trong.
Đoan Mộc Khởi nén cảm giác quái dị này xuống, “Không dám.”
Trên miệng nói không dám, nhưng tư thế còn cao hơn Thời Sênh nhiều, không có chút bộ dạng không dám nào.
“Ta lại không biết Quận Vương Gia nhìn thấy ta cũng không cần hành lễ đấy.” Thời Sênh một tay chống eo, “Sao nào, Quận Vương Gia muốn tạo phản sao?”
Ấn đường Đoan Mộc Khởi giật mạnh, bất mãn quát lên một tiếng, “Công chúa, lời không thể nói bừa.”
Đoan Mộc Trường Ninh này, sao lại khác hẳn trước đây như thế chứ?
Trước đây gặp mình, nàng ta đâu có làm cao với mình…
Lần trước chả lẽ ngã hỏng đầu rồi?
Thời Sênh cao giọng, “Đã không phải muốn tạo phản, vậy ngươi gặp ta không hành lễ, là ý gì? Coi thường ta?”
Nam chính thiểu năng khốn kiếp, ông mà còn không trị được ngươi sao!
Đoan Mộc Khởi càng nhíu chặt mày hơn, đáy mắt đã lộ ra sự ghét bỏ rõ rệt với Thời Sênh.
“Công chúa vi phục vi hành, nếu ta hành lễ, há không phải khiến công chúa bại lộ sao.” Đoan Mộc Khởi nhanh chóng tìm được một cái cớ, quy kết việc mình không hành lễ thành vì hắn nghĩ cho nàng.
Thời Sênh hơi cong mày, nụ cười khóe miệng sâu thêm, “Không sao, ta không để tâm, mau hành lễ đi.”
Đoan Mộc Khởi: “…”
Cô ấy sao vậy?
“Công chúa…”
Thời Sênh cắt lời Đoan Mộc Khởi, “Tạo phản?”
Ngữ khí đó, cứ như chỉ mong hắn tạo phản vậy.
Sự ghét bỏ trong mắt Đoan Mộc Khởi càng đậm, động tác cứng ngắc giây lát, hai tay nắm thành nắm đấm, khom người, “Bái kiến Công chúa điện hạ.”
Cũng không đợi Thời Sênh lên tiếng, Đoan Mộc Khởi trực tiếp đứng thẳng người lên, “Công chúa tự ý xuất cung sao? Bổn vương phái người đưa công chúa hồi cung.”
Lời cuối cùng này rõ ràng không phải Đoan Mộc Khởi xin ý kiến của Thời Sênh.
“Quận Vương Gia cũng muốn quản việc của ta sao, ai cho ngươi lá gan này?” Nam chính thiểu năng khốn kiếp, lại muốn đi mách tội cô à, nham hiểm!
Cô lén chạy ra ngoài, nếu bị Đoan Mộc Khởi đưa về, chắc chắn Hoàng thượng sẽ biết.
Lén lút chạy ra khỏi cung không phải là việc nhỏ, dù hiện giờ Hoàng thượng còn sủng ái cô, chắc chắn cũng sẽ trừng phạt tượng trưng, để răn đe.
Bản cô nương nhìn thấu chân tướng rồi!
Bản cô nương không mắc lừa đâu!
“Bổn vương là lo lắng cho sự an nguy của Công chúa.
Bên ngoài không so được với trong cung, bên cạnh công chúa không có người hầu hạ, để bổn vương phái người đưa Công chúa hồi cung thì hơn.”
Đoan Mộc Khởi vẫy vẫy tay về phía sau, lập tức có người lên trước, “Công chúa điện hạ, mời hồi cung.”
Thời Sênh nửa cười nửa không cười nhìn Đoan Mộc Khởi, “Ta không đi, ngươi còn có thể trói ta về sao?”
“Vì sự an nguy của Công chúa, Hoàng thượng cũng sẽ không trách tội thần.” Giọng nói của Đoan Mộc Khởi hơi lạnh lùng, “Đưa Công chúa hồi cung.”
“Ai dám!” Khí thế mạnh mẽ của Thời Sênh bừng lên, ánh mắt bình tĩnh quét về phía thị vệ bên cạnh.
Thị vệ có lẽ là bị khí thế của Thời Sênh uy hϊếp, nhất thời không dám lên trước, chỉ có thể nhìn về phía chủ tử nhà mình, trưng cầu ý kiến.
Đoan Mộc Khởi biểu cảm lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn, “Công chúa xảy ra chuyện ai chịu nổi trách nhiệm? Đưa Công chúa hồi cung!”
Các thị vệ nhìn nhau mấy cái, trực tiếp tiến lên đòi bắt Thời Sênh đi.
Thời Sênh đâu có chịu, một chân đá vào bụng một thị vệ, một tay khác nhanh chóng móc kiếm, mũi kiếm chỉ vào ngực một thị vệ, giọng nói bình tĩnh, “Không cần mạng nữa thì đụng vào ông đây thử xem.”
Cách một lớp áo, thị vệ cũng cảm giác được luồng hàn khí đó.
Giống như có người đặt một mảnh hàn băng trên ngực họ, lấy ngực làm trung tâm, hàn khí nhanh chóng tràn lan tới toàn thân, tiếng máu đông đặc vang lên rõ rệt trong tai.
Thị vệ cứng người không dám động đậy, cũng không thể động đậy, thân kiếm như gương, kéo gương mặt sợ hãi của hắn hơi biến hình.
Sự sắc nhọn của thiết kiếm không có chút che giấu nào, vừa xuất hiện đã khiến người ta cảm thấy uy thế đáng sợ.
Dù là kẻ không biết gì thì chỉ nhìn một cái cũng biết thanh kiếm này là đồ tốt.
Nhan Cẩm Tú không biết đã di chuyển tới bên cạnh từ khi nào, thiết kiếm vừa xuất hiện, nàng ta nhìn về phía Thời Sênh một cái, nhìn thấy thiết kiếm, đáy mắt cực nhanh lóe lên một tia sáng bất minh.
Nàng ta nhanh chóng cụp mắt, co lại trong góc, cố gắng làm mờ đi sự hiện hữu của mình.
Ánh mắt Đoan Mộc Khởi rực lửa quan sát thiết kiếm mấy cái.
Hắn cũng không nhìn rõ cô lấy thanh kiếm này từ đâu ra, trên người cô cũng không có chỗ giấu kiếm…