“Nàng cũng thông minh đấy.” Đoan Mộc Khởi cười lạnh rất quái đản.
Nhan Cẩm Tú không hiểu rõ hắn có ý gì, không dám tùy tiện bắt lời, mím môi không nói.
Khung cảnh có chút trầm mặc đến kỳ dị.
Vèo vèo vèo…
Tiếng xé gió vang lên, vô số mũi tên xuyên qua rừng bắn về phía này.
Nhan Cẩm Tú vô thức định dùng võ công, nhưng lướt qua Đoan Mộc Khởi, động tác dừng lại, ấn Tiểu Hòa đang ngẩn người sợ hãi lăn ra đất.
Có thích khách áo đen từ trong rừng đi ra, tập kích Đoan Mộc Khởi, khí thế như muốn dồn Đoan Mộc Khởi vào chỗ chết.
Một mình Đoan Mộc Khởi, lại thỉnh thoảng có người bắn trộm, hắn không cẩn thận lưng bị trúng một tên.
Có lẽ trên tên có độc, người Đoan Mộc Khởi lảo đảo, miễn cưỡng chặn sự công kích của một thích khách, lại không thể chặn sự công kích của một thích khách phía sau, sau lưng lại bị chém một đao.
Thời Sênh không nỡ nhìn thẳng, thảm như vậy…
Vừa rồi tinh vi ra vẻ, chính là để bây giờ bị ngược đãi sao?
Cô không hiểu những người này lắm, rõ ràng vừa đánh nhau, còn không rõ phía sau còn có kẻ địch không, mà đã có thể đứng trên chiến trường nói chuyện, sau đó chịu đủ các loại vết thương.
Nhan Cẩm Tú nằm rạp trên đất, luôn không ra tay, cho tới khi Đoan Mộc Khởi sắp không chống đỡ nổi, nàng ta nói với Tiểu Hòa bên cạnh: “Lát nữa khi ta hành động, ngươi chạy ngay biết chưa? Đừng nhìn về phía sau, có thể chạy bao xa thì chạy bấy nhiêu.”
“Tiểu thư?” Người thì sao?
“Đừng lo, ta sẽ không sao, ngươi bảo vệ tốt bản thân đừng cản chân ta là được.” Nhan Cẩm Tú nói cực nhanh, “Chạy!”
Tiểu Hòa lập tức đứng lên, chạy về phía ngược lại.
Nhan Cẩm Tú đồng thời đứng dậy, xông vào trong thích khách, cứu Đoan Mộc Khởi ra, đưa hắn vào trong khu rừng.
Thích khách đuổi theo nàng ta, ở đây nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Thời Sênh cắn xong hạt dưa cuối cùng, đảo mắt, giờ cô mà đi theo, có thể gϊếŧ chết nữ chính không?
[…] Ký chủ, nhiệm vụ của cô không phải là gϊếŧ chết nữ chính.
Tôi có thể tặng kèm dịch vụ, không thu phí.
[…] Không muốn nói chuyện, bản Hệ thống muốn yên tĩnh.
Mẹ kiếp Ký chủ thiểu năng.
Ơ, hình như có chỗ nào không đúng.
Rốt cuộc Thời Sênh cũng không đuổi theo Nhan Cẩm Tú, men theo con đường trước đó trở về, giữa đường gặp Ngự Lâm Quân đi xuống tìm cô.
“Tham kiến Công chúa điện hạ.”
Thời Sênh xua tay, uể oải nói: “Cầm chút đồ ăn tới.”
Vết thương sau lưng hơi ngứa, rất khó chịu.
“Mau mau, nước…” Người dẫn đầu Ngự Lâm Quân gọi người phía sau.
Đợi Thời Sênh uống nước, ăn đồ xong, Ngự Lâm Quân mới cẩn thận hỏi thăm Thời Sênh, “Điện hạ, người có chỗ nào không khỏe không?”
Ngã từ chỗ cao như thế xuống, nhưng trông điện hạ lại giống như người không làm sao cả, việc này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong lòng họ đều đã có dự tính xấu nhất, một khi điện hạ xảy ra chuyện gì, họ trở về cũng chỉ có một con đường chết.
Lúc này nhìn thấy Thời Sênh không sao, những người này cũng bớt lo lắng, không có ai muốn đi chết cả.
“Trên lưng có vết thương, tìm người xử lý cho ta.” Thời Sênh nghiến răng chịu đựng.
“Vâng.”
Ngự Lâm Quân trực tiếp bảo người đưa ngự y xuống, kéo màn che xử lý xong vết thương cho Thời Sênh.
Làm xong những việc này, mới bố trí người đưa Thời Sênh lên, ngựa chạy không ngừng về Hoàng cung.
…
Nguyên chủ phong hiệu Trường Ninh, ngụ ý trường lạc an ninh*.
*Trường lạc an ninh: Vĩnh viễn vui vẻ, bình an.
Cung điện nàng sống tên là Cảnh Ninh Điện.
Cung điện này đông ấm hè mát, là nơi không ít công chúa trong cung nhòm ngó.
Thời Sênh vừa về, đã bị hết lớp người này tới lớp người khác vây lấy, ngự y Hoàng thượng phái tới luân phiên ra trận chẩn trị cho cô.
Đây chính là đãi ngộ của nữ phụ, không phải bị điên đâu.
Đợi mọi người đi rồi, Thời Sênh mới có thời gian từ từ nghỉ ngơi.
Chập tối, Hoàng thượng xử lý xong chính sự, bớt thời gian tới thăm Thời Sênh.
Khi Hoàng thượng còn trẻ cũng là chàng trai anh tuấn.
Giờ dù đã tới trung niên, nhưng được chăm sóc tốt nên vẫn đẹp trai đến nín thở.
Chẳng trách vẫn còn có nhiều người muốn tiến cung như thế.
“Trường Ninh.” Hoàng thượng ngồi tới bên giường, mặt đầy vẻ xót xa, “Sao lại bị thương nghiêm trọng như thế?”
Vết thương trên lưng cô ấy có lẽ là bị đâm, nhưng không sâu lắm, đâu có nghiêm trọng gì.
Đương nhiên chút vết thương này với Thời Sênh xem ra không nghiêm trọng, nhưngvới Hoàng thượng và người ngoài, thì nó thực sự rất nặng.
“Có chỗ nào không khỏe nhất định phải kịp thời nói cho ngự y.” Hoàng thượng thấy Thời Sênh không nói chuyện, cho rằng vì quá sợ mà thế, “Trường Ninh đừng sợ, nhất định Phụ hoàng sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Thời Sênh chớp mắt, đôi môi hơi khô động đậy, hỏi thẳng: “Làm thế nào để đòi lại? Phụ hoàng biết là ai làm ư?”
Hoàng thượng nghẹn lời, người bên đó còn chưa trả lời, những thích khách đó bị bắt liền tự sát rồi, hoàn toàn không biết là ai phái tới.
“Trường Ninh…” Hoàng thượng vỗ vỗ vai Thời Sênh, “Con chịu khó dưỡng thương.
Những việc khác đã có Phụ hoàng lo.”
Thời Sênh kéo khóe miệng xuống, kết hợp với đôi môi hơi tái nhợt, trông rất giống mỹ nhân ốm yếu.
Nguyên chủ vô cùng xinh đẹp, chính là loại mỹ nhân vừa nhìn đã khiến người ta rung động.
Loại người này thật ra trừ lần đầu nhìn thấy có thể khiến người ta rung động ra, thì sau đó sẽ khiến người ta cảm thấy thẩm mỹ mệt mỏi, không còn loại cảm giác lần đầu đó nữa.
Hoàng thượng dặn dò mấy câu, lấy cớ xử lý chính sự, rời khỏi Cảnh Ninh Điện.
Thời Sênh cứ như vậy dưỡng thương hơn nửa tháng.
Dù cho được tẩm bổ đủ loại của ngon vật lạ, nhưng vết thương của nàng hồi phục cũng không nhanh.
“Điện hạ, người từ từ chút.” Một cung nữ lên trước đỡ Thời Sênh, sợ cô ngã.
Thời Sênh rất muốn nói, cô không yếu ớt như vậy!
Cung nữ này là người gần đây mới điều tới, cung nữ hầu hạ nguyên chủ trước đây, đã mất mạng trong trận ám sát đó.
Giờ người hầu hạ cô tên Tiểu Huyên.
Tiểu Huyên là một tiểu cô nương rất nhanh nhẹn, biết nhìn sắc mặt người khác, cũng biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói.
Thời Sênh ngồi lên trên ghế Thái Phi bên cạnh cửa sổ, “Việc trước đây, có tiến triển không?”
Hai tay Tiểu Huyên đan trước người, cúi đầu trả lời, “Chỗ Hoàng thượng phái người tới nói sự việc không có tiến triển gì, khi đó người ám sát điện hạ bị bắt đều chết rồi, trên người chúng không có thứ nhận dạng thân phận, không dễ điều tra.”
Thời Sênh ngậm một ngụm trà, “Vậy tức là không tra ra được rồi?”
Người ám sát nữ chính là ai?
Trong kịch bản không nhắc tới chi tiết, Thời Sênh cũng không thể biết được, rốt cuộc là ai muốn đối phó nữ chính.
Tiểu Huyên không dám trả lời, đáp án này nàng đâu dám tùy tiện nói.
“Nhan Cẩm Tú về rồi sao?” Thời Sênh đặt chén trà xuống, đáy chén đập vào mặt bàn, phát ra tiếng giòn tan.
Trước đây Tiểu Huyên đã nghe nói điện hạ và Nhan Cẩm Tú không hợp lắm.
Lúc này điện hạ đột nhiên hỏi Nhan Cẩm Tú, Tiểu Huyên đắn đo giây lát mới trả lời, “Khi Nhan tiểu thư được tìm thấy đã bị trọng thương, ba ngày trước vừa tỉnh.”
“Ừm, còn gì nữa?”
Tiểu Huyên giật thót, dùng ánh mắt nhìn về phía Thời Sênh, nhưng vì đứng phía sau, cũng không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thời Sênh.
“Bệ hạ…” Tiểu Huyên do dự mở lời, “Bệ hạ nói Nhan tiểu thư dũng khí đáng khen, ban cho đồ tới Nhan Phủ, để an ủi.”
Ngón tay Thời Sênh trượt từ cằm dưới lên, trong mắt lóe lên sự hiểu rõ.
Cô không thay đổi quá nhiều, kịch bản vẫn phát triển như vậy.