“Tôi không lừa nổi cô.” Khúc Diệu ăn ngay nói thật, lừa cô ấy còn không bằng đi ôm đùi cô ấy.
“Rất biết tự mình hiểu đấy.”
Khúc Diệu: “…” Làm người thì phải biết khiêm tốn, có hiểu hay không hả? Cô ta làm ma còn biết khiêm tốn nữa là!
Thời Sênh chưa bao giờ biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào, “Anh trai cô mất tích từ bao giờ?”
Khúc Diệu trầm mặc trong chốc lát, “Tôi không biết…”
Cô ta bị Khúc Ân Ân không cho ra ngoài.

Mấy hôm trước Khúc Ân Ân đột nhiên mất tích, cô mới nhận cơ hội chạy thoát, vốn muốn về thăm Khúc Tĩnh.

Ai ngờ về nhà không thấy anh trai đâu mà lại thấy một phong thư để ngoài phòng khách.
“A, vậy không chừng anh trai cô đã bị bọn bắt cóc gϊếŧ rồi cũng không chừng.” Thời Sênh đặt lá thư lên cửa sổ.
“Không đâu.” Khúc Diệu mở thư ra, chỉ vào một loạt chữ dưới cùng, “Bọn bắt cóc nói, cô không tới mới gϊếŧ anh trai tôi.”
Khúc Diệu hơi dừng một chút, “Tôi biết tôi không đủ tư cách cầu xin cô, nhưng tôi yêu cầu cô, tôi không thể nhìn anh trai tôi chết.”
Thời Sênh bày ra vẻ mặt bình tĩnh, “Cô có thể nhắm hai mắt lại mà.”
Khúc Diệu thiếu chút nữa nghẹt thở, sao lúc này cô ấy còn có tâm tình nói đùa chứ?
Được rồi… Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng biết lo lắng là gì, loại tự tin cuồng vọng, bộ dáng bày mưu tính kế ấy đôi khi làm người ta thật sự ghen tị, thật sự rất muốn một lần nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của cô ấy.
Thời Sênh bỏ qua không thèm nghĩ.
Nếu như ai viết thư uy hϊếp mà cô đều phải tới, vậy không phải đã mệt chết rồi à?

Dù sao kẻ thù của cô nhiều như thế, nắm tay nhau thì có thể vòng một vòng quanh trái đất.
“Người này nhắm vào cô, cô nên chịu trách nhiệm chứ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Diệu rất nghiêm túc, “Cô không thể nhìn một người vô tội bị gϊếŧ được.”
Thời Sênh nghiêng đầu: “Hửm? Cái này cô đi mà tìm bọn bắt cóc nói, liên quan gì tới tôi? Tôi có bắt cóc anh ta đâu, tôi cũng là người bị hại.”
Khúc Diệu: “…” Nghe Thời Sênh nói hươu nói vượn nghiêm túc như thế, suýt chút nữa là cô ta tin rồi.
Khúc Diệu hít sâu một hơi, lùi về sau mấy bước, trực tiếp quỳ xuống mặt đất: “Quý Lưu Huỳnh, tôi cầu xin cô.”
Thời Sênh lập tức nghiêng người tránh đi, cái quỳ này của nữ chính đại nhân này cô không nhận nổi.

Cứ nhìn đi, những nhân vật phản diện được nữ chính quỳ trước mặt, có ai mà không chết thê thảm chứ?
“Xin tôi cũng vô dụng, cái này vừa nhìn là biết có âm ưu, tôi không đi.” Mẹ nó, có bại não mới đi ấy.
“Phải thế nào thì cô mới đi?” Khúc Diệu cắn răng, “Chỉ cần cô đi, dù cần mạng tôi, tôi cũng đồng ý.”
Mạng của cô thì giá trị mấy đồng chứ?
Không đi, không đi, không đi.
Có người muốn hại ông đây, còn lâu mới đi.
“Quý Lưu Huỳnh, tôi xin cô!” Khúc Diệu quỳ trên mặt đất, dập đầu, cô ta không thể nhìn anh trai mình chết được.
Cô ta đã tới địa chỉ nói trên lá thư, chẳng có gì hết, cô ta hoàn toàn không tìm được anh trai mình.
“Tôi xin cô…” Giọng của Khúc Diệu dần trở nên nghẹn ngào.
Nhưng dù Khúc Diệu nói thế nào, Thời Sênh cũng không chịu đi.

Khúc Diệu hồn bay phách lạc rời đi, trong lòng không khỏi oán tránh Thời Sênh.

Dù sao chuyện này cũng vì cô mới xảy ra, nhưng cô lại không chịu trách nhiệm một chút nào.
Có điều Khúc Diệu cũng rất rõ ràng, đúng là cô ấy không có nghĩa vụ phải đi cứu một người xa lạ.
Cô ta càng không hiểu, tại sao có người lại bắt cóc anh trai cô ta để uy hϊếp Thời Sênh?

Trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Trên nền xi măng lồi lõm đầy những tàn thuốc, vỏ chai rượu, tiếng đàn ông ầm ầm, người nọ hét to hơn người kia, chướng khí mù mịt.
Đám nam nhân ngồi thành một vòng tròn chơi đấu địa chủ, chơi mấy ván, đại khái cảm thấy không có ý nghĩa gì nên cũng không chơi nữa.
“Bọn mày nói xem, đã nhiều ngày như thế này rồi, rốt cuộc là phải làm thế nào tiếp đây?”
“Không phải bên trên đã gọi điện bảo chờ ư? Thế thì cứ chờ thôi.”
“Tên nhóc kia thế nào?”
“Vừa rồi tao có lên ngó qua, chưa chết, cho nó uống nước rồi.”
“Đừng gϊếŧ chết, không lại không báo cáo công việc được.”
“Biết rồi.”
Mấy người nói với nhau vài câu, không có gì hay ho để nói tiếp nữa nên lại hò nhau chơi đấu địa chủ.
Đấu được một nửa thì cái điện thoại trên bàn đổ chuông, mấy tên nhìn qua, sau đó một tên cầm điện thoại lên nghe.

Hắn không nói gì, một phút sau liền ngắt điện thoại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Sao thế?”
Hắn dập điếu thuốc, đáp, “Bên trên bảo chúng ta tiếp tục truyền tin.”
“Lại truyền tin? Đã đi vài lần rồi, có ý gì chứ? Rốt cuộc là muốn tống tiền hay gϊếŧ chết, nói một lời chắc chắn đi chứ?” Có kẻ oán giận mắng.
Tên kia vỗ bốp lên đầu kẻ vừa lên tiếng đó, “Nói lời thừa làm gì, chỉ cần có thù lao thì sống thế nào chả là sống.”
“Nói cũng đúng, chỉ cần được trả thù lao thì sống thế nào chả là sống, cho nên các chú có muốn tiếp đơn không?”
Mấy người đàn ông đồng thời nhìn về phía tiếng nói truyền tới.
Ở ban công lầu hai, một cô gái đang ngồi vắt vẻo hai chân, tủm tỉm cười nhìn bọn họ.
Mọi người chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, cô ta ở đó từ khi nào? Bọn họ nhiều người thế này mà không có ai phát hiện ra!
Thời Sênh nhảy xuống một đống gạch bên dưới, sau đó đi xuống một chỗ bằng phẳng hơn.
Mọi người đều đứng lên nhìn cô chằm chằm với vẻ đề phòng, “Mày là ai? Sao có thể vào trong này?”
Thời Sênh cười nhẹ, “Đừng lo lắng, tôi không phải người tốt.”
Mọi người: “…” Nói gì thế?
“Rốt cuộc mày là ai?”
“Không phải các chú tìm tôi à?” Thời Sênh giả vờ ngạc nhiên, “Vậy tại sao các chú lại không biết tôi là ai?”
“Mày nói bậy bạ gì thế? Ai tìm mày?” Bọn họ căn bản không biết cô.
Thời Sênh suy nghĩ một chút, những người này chỉ hành sự, người phía sau không ra mặt, những người này ăn bản không biết người mình bắt cóc dùng để làm gì?
“Không có gì, đi nhầm chỗ.” Thời Sênh bình tĩnh xoay người, “A, đúng rồi, lúc tôi tới đây có báo cảnh sát, lúc này chắc là cũng sắp tới rồi…”
“Bí bo… bí bo…”
Tiếng còi cảnh sát vang lên bốn phương tám hướng, bọn bắt cóc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cảnh sát bắt gọn.

Mà cô gái ban nãy còn đứng cách đó không xa đã mất tích, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Bọn cướp: “…”
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao chúng ta bị bắt?
Cô gái kia đâu?

Thời Sênh đứng ở chỗ cao nhất trong nhà xưởng nhìn đám người kia bị cảnh sát mang đi, xe dần dần rời đi, cuối cùng nơi này cũng khôi phục vẻ tĩnh lặng.
“Không phải em nói không tới sao?” Quy Nguyệt khó hiểu hỏi, trước đó cô ấy kiên quyết không tới, nhưng đến lúc hắn đang nấu cơm thì lại thay đổi quyết định.
Trên mạng nói phụ nữ sớm nắng chiều mưa, nói quả thật không sai.
“Có tên bại não tính kế sau lưng em, dù thế nào em cũng phải tới xem một chút xem là tên nào lá gan lớn như thế?”
Lại còn đi vòng qua nữ chính đại nhân để uy hϊếp mình, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Còn không phải là bắt nữ chính nữa chứ? Bắt người thân của nữ chính thì có tác dụng quái gì?
Biện pháp hữu dụng nhất phải là bắt cóc Quy Nguyệt mới đúng.
[…] Với biệt thự phòng thủ ba vòng trong, ba vòng ngoài như thế, ai có thể vào? Người có thể vào thì còn đi làm kẻ bắt cóc làm gì, trực tiếp lên trời cho rồi.
Quy Nguyệt tỏ vẻ không hiểu lắm mạch não của nàng dâu nhà mình, “Vậy em biết là ai không?”
“Không biết.” Loại hành động như rùa đen rút đầu này rất giống Mộ Bạch.
Nhưng hành động ngu xuẩn như bọn bắt cóc này… lại không quá giống cách hành động của tên bại não đó.
Thời Sênh vuốt cằm nói thầm, “Sao cứ có cảm giác cả thế giới muốn làm kẻ địch của em.”
“Vậy tôi sẽ vì em là kẻ thù của toàn thế giới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play