Trong phòng vô cùng lộn xộn, một bóng dáng mơ hồ bị thiết kiếm dồn vào trong góc.
Lúc Thời Sênh đi vào, bóng dáng mơ hồ kia liền run lên, đương nhiên không phải ả sợ Thời Sênh mà là sợ Quy Nguyệt đang đi ở sau lưng cô.
Đại khái là vì cô ta có oán khí quá nặng nên Thời Sênh có thể nhìn thấy.
Là một cô gái mặc váy đỏ thẫm, chân trần, tóc rối tung che mất nửa khuôn mặt, rất phù hợp với hình tượng của ma nữ.
Đại khái là vừa đánh nhau với thiết kiếm nên váy đỏ đã bị đâm rách lỗ chỗ, nhìn rất tả tơi.
Sắc mặt cô ả tái nhợt, run rẩy, đáy mắt tràn đầy vẻ dữ tợn và không cam lòng.
Đã gặp Ma Vương thì thôi đi, còn gặp phải một thanh kiếm kỳ quái như thế nữa.
Ma nữ rúc vào trong góc, nhìn chằm chằm vào Quy Nguyệt với vẻ đề phòng.
Quy Nguyệt thong dong vươn tay ra, biểu tình của ma nữ kia lập tức biến đổi, trực tiếp quỳ xuống, “Ma Vương tha mạng, tôi không cố ý ra tay với ngài, tôi biết sai rồi, xin Ma Vương tha mạng…”
Quy Nguyệt không hề nghe ả ta giải thích gì, năm ngón tay chụm lại, biểu tình của ma nữ kia ngưng đọng, thân mình nổ mạnh một cái thành một đám sương đen bay tán loạn.
Đám sương đen định bay về phía Quy Nguyệt.
Quy Nguyệt vung tay lên, sương đen liền tản ra xung quanh rồi biến mất sạch sẽ.
Một loạt động tác như mây trôi nước chảy, mạch văn lưu loát khiến cho Thời Sênh chỉ biết đứng đó ngơ ngác nhìn hắn.
Quy Nguyệt rụt tay vào trong áo cHoàng đen, giọng nói lại vang lên trong căn phòng.
“Cô ta muốn gϊếŧ em.
” Cho nên tôi gϊếŧ cô ta.
Những thứ muốn làm tổn thương tới cô, hắn đều không cho phép tồn tại.
Cô chỉ có thể là của một mình hắn, từ thể xác tới trái tim…
Quy Nguyệt túm chặt áo bào đen, lùi về sau một chút.
“Bốn người kia cũng là do anh gϊếŧ à?” Chính là bốn tên cướp bị chết rất khó hiểu kia.
Quy Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi cô đang nói tới ai, một hồi lâu sau mới trả lời, “Ừ.
”
Thời Sênh: “…”
Ma nữ đã chết, báo động của khách sạn vẫn không được giải trừ, nhưng đèn đã sáng trở lại, có ánh sáng, không khí trong khách sạn cũng đã thay đổi, không còn cỗ oán khí nặng nề kia nữa.
Nhưng vẫn có vẻ âm u, dù sao thì vẫn có một Ma Vương đang ở trong này.
Thời Sênh chuẩn bị ra khỏi phòng, bên ngoài lại có một cái bóng trắng bay vào, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Khúc Diệu nhìn thấy Thời Sênh thì rất vui vẻ, nhưng ngay khi nhìn thấy Quy Nguyệt bên cạnh cô liền kinh hãi.
Sao hắn lại ở đây?
Chuyện lần trước Khúc Diệu còn nhớ rất rõ ràng.
Trong lúc vô tình xâm nhập vào ngôi nhà kia, cô đã bị hắn tóm lấy, kỳ quái là hắn không gϊếŧ cô, chỉ bảo cô mang Thời Sênh vào trong thang máy.
Hắn muốn gϊếŧ chết cô ấy, nhưng giờ thấy hai người ở cạnh nhau, cô ta cứ có cảm giác quái dị thế nào ấy.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Tốc độ dịch chuyển của không gian như bị người vặn chảy chậm lại, một hơi thở âm trầm chậm rãi tiến vào.
Thời Sênh vung thiết kiếm lên chém về phía trước, tiếng gãy vỡ trong trẻo cắt đứt không khí quỷ dị này.
Khúc Diệu lập tức trốn tới sau lưng Thời Sênh.
Sắc mặt Lệ Thừa Vân trở nên khó nhìn, “Khúc Diệu, cô có biết cô ta là ai không?”
Đến bây giờ Khúc Diệu còn chưa biết tên của Thời Sênh, chỉ nghe có người gọi cô là cô Quý mà thôi.
Lệ Thừa Vân thấy biểu tình đó của Khúc Diệu thì đoán là cô không biết, “Cô ta là con gái của Quý Phong.
”
Cái tên Quý Phong kia, Khúc Diệu đã quen tới không thể quen hơn.
Quý Phong khiến anh trai cô bị vu oan, tự nhiên gặp họa phải vào nhà giam.
Khúc Diệu nhìn Thời Sênh với vẻ không dám tin, cô ấy là con gái của Quý Phong?
Lệ Thừa Vân đưa tay ra cho Khúc Diệu, ánh mắt dịu dàng hơn một chút, “Lại đây.
”
“Cô là… con gái của Quý Phong?” Giọng của Khúc Diệu run run, sao cô ấy lại là con gái của Quý Phong được chứ?
Quý…
“Từng là.
” Thời Sênh nhún vai rất tùy ý.
“Sao lại như thế được.
” Sao cô lại đối xử tốt với con gái của kẻ thù chứ?
Thời Sênh cong môi cười, nụ cười nhàn nhạt lại có vài phần ác liệt, “Tất nhiên, sự thật chính là như thế.
”
“Sao cô có thể là con của Quý Phong được, sao cô lại lừa tôi?” Khúc Diệu bay lùi về sau.
“Tôi lừa cô thế nào?” Nói lý chút nha nữ chính đại nhân.
Đối tượng cô nên cố tình gây sự ở bên kia, gây sự với bản cô nương đây là sẽ ăn đòn đấy.
Khúc Diệu cắn môi, cô ấy chưa từng nói qua tên của mình, quả thực chưa từng lừa cô, nhưng cứ nghĩ mình và con gái của kẻ thù ở gần nhau lâu như thế…
Khúc Diệu đột nhiên quay đầu, cả người tiến vào trong tường, biến mất trước mặt mọi người.
Thời Sênh: “…” Một lời không hợp liền bỏ chạy, không hổ là cách hành xử của nữ chính.
Lệ Thừa Vân như rất để ý tới Khúc Diệu, không buồn gây sự với Thời Sênh mà xoay người lo lắng đuổi theo.
…
Bởi vị sự kiện thần quái kia nên án mạng ở khách sạn không công khai với bên ngoài, chỉ lấy mấy cái cớ cho có lệ mà thôi.
Những người biết chuyện này đều phải ký vào giấy bảo mật thông tin.
Sau đó Thời Sênh mới biết ở khách sạn này cũng từng xảy ra án mạng.
Người chết là phụ nữ, hơn nửa đêm cắt cổ tay tự sát trong phòng khách sạn.
Người phụ nữ kia tới thuê phòng khách sạn vốn là muốn kỷ niệm một năm ngày kết hôn, định cho chồng một niềm vui bất ngờ nên tới khách sạn chuẩn bị trước.
Ai ngờ lại bắt gặp chồng của mình tới đây nɠɵạı ŧìиɦ.
Vợ và tiểu tam cãi nhau ầm ĩ, ông chồng giận dữ đòi ly hôn với vợ, người phụ nữ không chịu nổi đả kích nên đã tự tử.
Lúc chết, cô ta mặc váy đỏ, thời gian chết lại rất thiêng nên cô ta liền biến thành lệ quỷ.
Sau đó, khách sạn lục tục xảy ra vài chuyện nhưng đều là chuyện nhỏ nên người trong khách sạn cũng không nói gì ra ngoài.
Cho đến bây giờ mới xảy ra chuyện lớn như thế.
Người gặp chuyện xui xẻo đầu tiên là cô gái phản bội người yêu kia của mình, nhưng mới chỉ nɠɵạı ŧìиɦ trong tư tưởng, còn chưa phản bội về thân thể.
Còn hai người gặp chuyện xui xẻo sau đó toàn là những người có quan hệ ngoài luồng.
“Chị, chị… Chị…” Tiểu Vũ chạy thẳng tới bên cô, một đầu rúc thẳng vào lòng Thời Sênh, nó ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đầy vui mừng, “Chị, cảm ơn chị.
”
Thời Sênh xoa xoa tóc nó, giọng nói bình tĩnh.
“Em xứng đáng.
”
Tiểu Vũ lục lục trong cổ áo của mình, lấy cái vòng kia ra, “Chị, nó thật sự có thể bảo vệ em.
”
Thời Sênh thô lỗ nhét cái vòng vào người nó, “Thứ này không thể để người khác thấy, cẩn thận gặp họa sát thân.
”
“Họa sát thân? Họa sát thân là gì?” Tiểu Vũ nghiêng nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Chính là…” Thời Sênh đưa tay làm động tác cắt cổ, “Hiểu không?”
Tiểu Vũ gật đầu nửa hiểu nửa không.
[…] Ký chủ, cô nói thật như thế không có vấn đề gì chứ? Đây vẫn là trẻ con! Trẻ con đấy!
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Mẹ của Tiểu Vũ đứng từ xa gọi nó, “Chúng ta phải đi rồi.
”
Tiểu Vũ le lưỡi, “Chị, em phải đi rồi, em sẽ không để người khác biết tới nó đâu, chỉ có mẹ em biết, chị, chúng ta còn gặp lại chứ?”
Thời Sênh lùi lại một chút, “Không đâu.
”
“Em không tin, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, hứ.
” Tiểu Vũ quệt miệng hừ lạnh, “Tạm biệt chị.
”
Thời Sênh vẫy tay, “Mau đi đi.
”
Ranh con là phiền phức nhất.
Mẹ Tiểu Vũ lại gọi một tiếng, thằng bé chạy về phía đó, ngồi lên một chiếc xe.
Xe chạy qua trước mặt Thời Sênh, Tiểu Vũ ghé mặt vào cửa kính, hai tay đặt lên miệng làm loa, nói: “Chị, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
”