Nhìn bóng đêm mênh mông trước mặt cùng thôn nhỏ mờ ảo phía trước, Thời Sênh quỳ luôn.
Vì sao đi một vòng lại trở về đây rồi?
Tiếng côn trùng kêu ri rỉ phá tan sự yên tĩnh của đêm đen.
Lúc này, trong thôn tối đen, hoàn toàn không có ánh sáng.
Thời Sênh xoa xoa cánh tay, cảm giác lông tóc trên người đều dựng đứng lên.
Cực kỳ đáng sợ.
Thời Sênh trở lại thôn một lần nữa, những tảng đá lót đường đi ướt đẫm sương đêm.
“Miao!” Trong bóng đêm, một tiếng mèo kêu thình lình vang lên.
Thời Sênh hơi quay đầu nhìn về phía đầu tường, nơi đó có một con mèo đen đang ngồi, đôi con mắt màu xanh nhìn cô chằm chằm.
Cả người nó đều lộ ra âm khí chết chóc, nhìn Thời Sênh cực kỳ khó chịu.
“Miao!” Nó lại gào một tiếng, tiếng kêu trong trẻo, mềm mại như một con mèo con mới được sinh ra vậy.
“Tiểu Hắc… Tiểu Hắc…” Bên kia tường có tiếng trẻ con, “Mau xuống dưới, Tiểu Hắc…”
“Miao!”
“Mày đừng kêu nữa, mau xuống dưới đi.” Thằng bé kia có vẻ gấp gáp, đè thấp giọng, “Mày mau xuống đây được không! Ngày mai tao sẽ cho mày ăn đồ ăn ngon.”
Dường như Tiểu Hắc bị mồi ngon dụ dỗ nên nhảy xuống khỏi tường, biến mất trong tầm mắt Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn chằm chằm đầu tường trống trải trong giây lát rồi xoay người đi tới góc tường.

Cô giẫm lên một tảng đá, sau đó nhô đầu qua bức tường nhìn vào bên trong.
Bên trong là một cái sân, giữa sân có vài cái thúng mủng, trong góc có hai vại nước, một thằng nhóc ngồi xổm trước một cái vại, trong lòng ôm một thứ gì đó đen như mực.
Thời Sênh nhìn tay nó xuyên qua thứ đen sì sì kia, quả thật là xuyên qua, nhưng thằng nhóc lại như đang vuốt ve.

“Mày phải ngoan, không được đi ra ngoài, nhớ chưa? Bị phát hiện ra là thảm đó.

Ngoan, ngày mai tao lại tới thăm mày.” Thằng nhóc bỏ con mèo vào trong một vại nước, sau đó dùng cỏ phủ lên.
Làm xong hết thảy, thằng nhóc liền rón rén đứng dậy, mở cửa đi vào nhà.
Thời Sênh rùng mình một cái, ghét bỏ mà nhảy xuống, đúng là dọa người!
Cô tiếp tục đi về đằng trước, lần này không gặp được chuyện gì kỳ quái nữa, không biết từ lúc nào lại đi tới từ đường.
Cô nhìn từ đường trước mắt, đến khi quay đầu, lại thấy một thằng nhóc đột ngột xuất hiện ở khoảng đất trống trước từ đường.
Thời Sênh nhận ra thằng nhóc này, nó là đứa kêu gào lớn nhất lúc ở ngoài cổng thôn.
Lúc này nó yên lặng đứng ở đó như một hồn ma vậy.
Thời Sênh đứng bên ngoài quảng trường, thằng nhóc đứng ở giữa quảng trường.

Dựa theo thị giác bình thường, Thời Sênh hoàn toàn có thể nhìn thấy nó tới từ đâu.
Nhưng không, cô vừa ngoảnh đầu một cái đã thấy nó đứng ở đó từ bao giờ rồi.
A a a a! Có quỷ rồi!
Ừm, đây hẳn là phản ứng của người bình thường.
Thời Sênh chỉ nhìn nó một cái rồi dời tầm mắt, tiếp tục ngó chằm chằm vào bảng hiệu treo trên từ đường.
Thằng nhóc nhấc chân đi về phía Thời Sênh.

Nó đi ba bước ngừng một bước, mất nửa ngày mới đi tới trước mặt cô.
Một mùi hôi thối ập vào mặt cô, không biết bao lâu rồi nó chưa tắm rửa nữa?

Trên mặt nó vẫn không hề có cảm xúc gì, nói chuyện rất có nền nếp, như thể đang đọc lời thoại vậy: “Rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây.”
Giọng nói non nớt truyền đi trong đêm tối lại bị kiến trúc xung quanh đẩy trở về, tạo thành tiếng vang không ngừng.
Thời Sênh không mặn không nhạt liếc nhìn nó một cái, sau đó hướng đi về phía từ đường.
Cô vừa nhấc chân, bên phía từ đường có một đám trẻ con xuất hiện, giống hệt như thằng nhóc đầu tiên, như nhảy ra từ không trung vậy.
“Rời khỏi đây.”
Mấy đứa bé trăm miệng một lời lên tiếng.
Bọn nó như không sợ làm ồn đến người trong thôn, giọng cũng không hề hạ thấp, toàn bộ không gian đều là câu nói đó lặp đi lặp lại.
Mấy thằng ranh này muốn làm gì nhỉ?
Tiếng bước chân đột ngột vang lên, một đám thôn dân cầm đuốc từ các ngõ nhỏ đi tới, nhanh chóng làm cho xung quanh sáng lên.
Âm thanh biến mất, mấy đứa nhỏ kia chẳng thấy đâu nữa.
Duy chỉ có thằng nhóc xuất hiện đầu tiên vẫn đứng trước mặt Thời Sênh.

Thôn dân xuất hiện mà nó không có phản ứng gì, ánh mắt dại ra, cùng vung tay vung chân đi về một hướng.
“Đây là Đại Song, nó bị mộng du, đừng gọi nó, để nó tự mình đi về.” Có người lên tiếng.
Đại Song đi về một cái ngõ nhỏ, vung cùng tay cùng chân một cách nhàn nhã, dần dần biến mất trong bóng đêm.
Mấy thôn dân đi theo nó, còn phần lớn ở lại.
Trưởng thôn khoác một cái áo, khoan thai tới chậm, thấy rõ Thời Sênh thì mặt dài ra, chất vấn rất không hề khách khí: “Cô gái trẻ, không phải cô đã rời khỏi thôn sao? Sao lại quay về đây rồi?”

“Đi tới đi lui lại vòng về đây, chẳng lẽ tôi còn có thể bay chắc?” Chơi trò quỷ dựng tường làm bản cô nương phí cả nửa ngày đi lòng vòng, bay cũng không ra được.
“Trưởng thôn đã bảo cô đừng có đi rồi.

Buổi tối không đi lại trong núi được đâu.” Dân thôn Giáp đáp lại với giọng oán giận, “Cô còn nghĩ lòng tốt của trưởng thôn thành lòng lang dạ thú.”
Dân thôn Ất nói tiếp, “Nói ít một câu đi, cô gái này cũng không dễ dàng gì.”
Thôn dân Giáp căm giận, “Cô ta không xứng, ai bảo cô ta không nghe lời.”
Trưởng thôn xua tay ý bảo bọn họ an tĩnh lại, lại bày ra vẻ trưởng bối hiền lành: “Cô gái trẻ, hôm nay trời cũng không còn sớm nữa, để tôi sắp xếp một chỗ cho cô ở lại.”
Thời Sênh không trả lời ông ta, còn hỏi ngược lại một vấn đề: “Vừa rồi các người không nghe thấy gì sao?”
Những người này như không nghe thấy âm thanh kia, đối với chuyện vừa rồi hoàn toàn không nói nửa chữ.
Nhưng bọn họ nhiều người như thế, đột nhiên đều xông cả ra đây, không phải quá kỳ dị hay sao?
“Thanh âm nào?” Có người hỏi.
Ngọn đuốc bị gió đêm thổi qua, ánh sáng lập lòe lúc tỏ lúc mờ.

Thời Sênh không nhìn thấy cảm xúc rõ ràng trong mắt họ, không nhận ra rốt cuộc bọn họ đang nói dối hay thật sự không nghe thấy nữa.
“Chúng tôi đi tìm mấy đứa nhỏ.” Trưởng thôn tự giải thích.

“Vừa rồi bọn nó về nhà đều bị phạt, có thể do giận quá nên chạy đi cả rồi.

Bọn trẻ con này rất bướng, giờ nửa đêm còn chưa về, lỡ như chạy vào trong núi thì rất phiền toái.

Mọi người trong nhà lo lắng nên mới gọi nhau đi tìm, cũng không nghe thấy gì cả, không biết cô gái đang nói tới âm thanh gì?”
“Không nghe được thì thôi.” Thời Sênh khoanh tay trước ngực, “Vậy các người đi tìm đi, đừng động vào tôi, ngày mai tôi sẽ rời đi.”
Dân thôn: “…”
Những người khác nhìn về phía trưởng thôn, trưởng thôn hơi chần chừ, cuối cùng vẫn vẫy vẫy tay ý bảo mọi người đi tìm bọn nhóc.

Những người này hình như rất có kinh nghiệm, nhanh chóng tìm được mấy đứa.

Bọn nhỏ này cúi đầu đi theo sau lưng đám người lớn, nhìn qua thực uể oải.
“Trưởng thôn, còn chưa tìm được Đại Tráng.”
“Không ở cùng bọn nhỏ sao?”
Đám thôn dân lắc đầu, trưởng thôn không tin, lại tự mình đi hỏi mấy đứa nhỏ kia, bọn nhỏ cương quyết lắc đầu.
Thời Sênh đứng ở bên cạnh, càng nhìn càng thấy kỳ quái.
Bọn trẻ con này có vẻ không thích gần người lớn, nhìn hành vi của chúng có thể nhận ra chúng sẽ không tới gần người lớn, cho dù người lớn có kéo bọn chúng thì cũng sẽ nhanh chóng giãy ra.
Mà đám người lớn này…
Cũng thật hay ho, không hề có người nào cảm thấy kỳ quái đối với hành vi khác thường của bọn nhỏ này, như thể bọn nó vốn là như vậy.
Không có ma mới lạ?
Theo lý thuyết, nếu là ma, hẳn là cô sẽ không nhìn thấy, dù sao nguyên chủ cũng là người thường, không có mắt âm dương gì cả, cũng không học được pháp thuật gì.
Nhưng hiện tại cô lại có thể nhìn được thấy cả hai…
Chỉ có hai loại khả năng.
Thứ nhất, nơi này có điều kỳ quái.

Xét thấy việc cô đi tới đi lui lại vòng trở về thì càng khẳng định điều đó.
Thứ hai, những người này đều có vấn đề.

Xét tới những hiện tượng quỷ dị mà cô nhìn thấy, chắc chắn là có vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play