Tất cả mọi người đều biết, Quý Lưu Huỳnh nghèo tới cạp đất mà ăn.
*
Ý thức của Thời Sênh không thật tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ tiếp thu cốt truyện.
Đây là một cuốn tiểu thuyết thần quái.
Nguyên chủ là Quý Lưu Huỳnh, con gái của luật sư Quý Phong nổi tiếng ở thành phố Z, năm nay vừa tròn 18 tuổi.
Quý Phong ở bên ngoài là kẻ mặt chó thân người.

Bề ngoài ông ta tỏ ra là người thành công, là trí thức tinh anh, trên thực tế lại chỉ là một tên khốn.
Quý Phong nhận hối lộ, giúp người xấu tạo bằng chứng giả, bức bách người bị hại.
Ở nhà ông ta cũng không đối xử tốt với nguyên chủ, lúc tâm tình không tốt còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với con gái mình.
Nguyên chủ từ bé đến lớn đều sống như thế, ban đầu còn phản kháng lại, nhưng sau đó càng phản kháng thì càng bị ngược đãi nghiêm trọng hơn.
Dần dần, cô cũng không dám phản kháng nữa, bệnh tự kỷ cũng từ đó mà ra.
Gần đây, Quý Phong nhận được một vụ án, bào chữa cho một ông chủ giàu có.
Vì giúp ông chủ kia tẩy trắng tội danh, Quý Phong đã đem mọi tội chứng của ông chủ đó gán hết cho một cấp dưới của lão ta, Khúc Tĩnh.
Người này là anh trai của nữ chính.
Dám chỉnh anh trai của nữ chính, Quý Phong lập tức xui xẻo.
Quý Phong giúp ông chủ kia tẩy trắng thoát tội trạng thành công và bắt Khúc Tĩnh gánh tội.

Không bao lâu sau, lão liền bị lộ ra là kẻ cuồng ngược đãi, hành hạ cả con gái của mình, còn muốn gϊếŧ cô.

Quý Phong thân bại danh liệt, bị bắt và kết án, Khúc Tĩnh cũng được chứng minh vô tội và được thả ra.
Nhìn như hết thảy đều hoàn mỹ, nữ chính cứu được anh trai của mình, trừng trị kẻ xấu.
Nhưng trong chuyện này lại có một người rất vô tội.
Nguyên chủ Quý Lưu Huỳnh.
Cô bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi Quý Phong tiền chuộc nhưng lão lại không giao tiền, để mặc bọn cướp gϊếŧ con tin.
Sau khi bị gϊếŧ, nguyên chủ còn bị ném vào trong nhà của Quý Phong, tạo hiện trường bị người ngược đãi đến chết.
Quý Phong về đến nhà, thấy con gái chết thảm, phản ứng đầu tiên không phải gọi cảnh sát mà là hủy thi diệt tích.
Đúng lúc lão đang chôn người thì bị bắt quả tang tại trận.
Sau đó liền bị tra ra một loạt những vụ tham ô, vu khống, hãm hại dân thường…
Quý Lưu Huỳnh chẳng hề làm gì sai, chỉ vì là con gái của Quý Phong mà phải gánh chịu thiệt thòi.

Cô chết đi mọi người cũng chỉ cảm thán một đôi câu mà thôi.
Mà kẻ tạo thành hết thảy những chuyện này chính là nam chính Lệ Thừa Vân.
Lệ Thừa Vân không phải ma, nữ chính Khúc Diệu mới là ma.
Cô ta chết ngoài ý muốn nhưng không đi đầu thai, âm hồn vất vưởng trên trần gian, biết có người hãm hại anh trai nhưng lại không thể tự tay giúp được vì năng lực mỏng manh.
Sau đó, cô ta gặp Lệ Thừa Vân.
Lệ Thừa Vân có thể nhìn thấy cô ta, dựa theo motip quen thuộc, Lệ Thừa Vân cảm thấy Khúc Diệu thật đặc biệt.
Khúc Diệu và Lệ Thừa Vân đạt thành hiệp nghị, Lệ Thừa Vân giúp cô cứu anh trai ra, còn Khúc Diệu phải ở bên cạnh hắn.
Cho nên mới có chuyện Quý Lưu Huỳnh bị bắt đi.

Nguyện vọng của nguyên chủ là khiến cho Quý Phong và Lệ Thừa Vân phải nhận sự trừng phạt.
Thời Sênh tiếp thu xong cốt truyện thì ý thức cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cô cố gắng mở mắt ra, để mắt dần dần thích ứng hơn một chút.
Bốn phía đều là tấm ván gỗ, cô bị trói gô trên nền đất ẩm ướt, khí lạnh thấm vào người, lạnh tới tận xương.
“Két…”
Cửa phòng bị mở ra, Thời Sênh nhìn thấy hai người đàn ông có thân hình cao lớn tiến vào.
Đây chính là hai tên cướp kia.
Mỗi lần xuyên nhanh, nếu không gặp phải cướp thì cũng gặp phải trộm, hoặc không chính là cả thế giới đang đuổi gϊếŧ cô.
Mẹ kiếp, hình thức trốn truy sát cấp cao này còn muốn kéo dài bao lâu nữa?
Có thể chơi trò gì mới mẻ tí hay không, chơi mãi cái trò này chán tới phát ngấy rồi.
Được rồi, motip trong tiểu thuyết ngoài bắt cóc ra thì cũng có gì nữa đâu, không làm được liền bắt cóc, bình thường bắt cóc chính là điểm chung kết của một người nào đó.
Mà có thể thoát khỏi tay bọn bắt cóc do nhân vật chính sắp xếp, nếu không phải BOSS thì cũng là biếи ŧɦái.
Một kẻ cao gầy quét mắt nhìn Thời Sênh: “Quý Phong thật sự không cần đứa con gái này, vậy cứ gϊếŧ chết nó đi.”
Người đàn ông mặc đồ thể thao màu xanh ở bên cạnh gã hơi chần chừ: “… Phải gϊếŧ người thật sao?”
Lúc trước chỉ nói là bắt cóc tống tiền, Quý Phong là một lão khốn nạn, thuộc hạ của lão làm xằng làm bậy với một đống án tử, chắc chắn 90% là lão sẽ không chọn báo cảnh sát.
Dù sao, nếu không cẩn thận, để cảnh sát phát hiện ra cái gì thì nguy.
Hơn nữa, bọn họ cũng không đòi nhiều tiền chuộc vì sợ Quý Phong chó cùng rứt giậu.

Ai ngờ Quý Phong lại súc sinh tới mức ngay cả con gái mình cũng không thèm cứu.
Gã đàn ông cao gầy không để ý tới người mặc áo xanh, rút dao gọt hoa quả ra và đi về phía Thời Sênh.
Gã đàn ông mặc quần áo xanh không cản người lại được, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn đồng bạn đâm dao về phía người đang nằm trên mặt đất.
Đúng lúc dao sắp chạm vào người, gã liền nhắm mắt lại theo bản năng.
Không gian như bị người ta bóp méo, hồi lâu sau gã cũng không nghe thấy âm thanh gì, bèn hướng về phía bên đó hỏi một câu: “Chết… Đã chết chưa?”
“Chết rồi.” Giọng nói của thiếu nữ vang lên thanh thúy, ở trong căn nhà gỗ này nghe đặc biệt âm trầm, “Anh cũng sắp chết.”
Gã đàn ông mặc đồ xanh mở choàng mắt ra, vừa vặn nhìn thấy gã đồng bạn đổ ập về phía trước.
Thiết kiếm dính máu được rút ra khỏi thân thể gã, máu nhỏ tong tong xuống nền đất, lập tức bị mặt đất ẩm ướt hút hết vào trong.
Cô gái đứng trước thi thể, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng hơi cong lên tạo thành nụ cười châm chọc.
Cô gái này hoàn toàn không giống người mà bọn họ đã bắt về.
Từ biểu tình tới ánh mắt đều như là hai người khác nhau.
Gió lạnh không biết từ đâu lùa vào, cả người gã run lên, “Tôi không muốn gϊếŧ cô, là là là… là hắn, hắn chủ trương gϊếŧ cô…”
Thời Sênh nhếch miệng cười, “Nhưng anh là đồng lõa.”
“Tôi không phải… Tôi không phải…” Gã nói lắp bắp rồi đột nhiên xoay người định chạy ra khỏi phòng.
Đối với loại nguy hiểm tiềm tàng này, Thời Sênh luôn không bao giờ chừa lại.
Giải quyết xong gã mặc quần áo xanh, trong lòng Thời Sênh một trận phiền muộn, còn phải vứt xác nữa, thật phiền phức.
Cô ở lại trong phòng đợi một lúc cho sức lực hồi phục, thân thể này hiện tại vẫn còn rất yếu.
Chờ tác dụng của thuốc hết, Thời Sênh mới ra khỏi căn nhà gỗ.

Vừa bước ra cô đã bị dọa một trận, nơi này không ngờ lại là bãi tha ma.
Không biết tại sao lại có một căn nhà gỗ ở ngay giữa bãi tha ma thế này, gió lạnh thổi ào ào, thực sự dọa người.

Nhìn trang phục mà nguyên chủ mặc trên người thì thấy có lẽ đang là mùa hạ, vậy mà ở đây lại có cảm giác như giữa mùa đông, tuyết trắng bao trùm, gió lạnh thấu xương.
Thời Sênh quay đầu nhìn hai thi thể trong phòng.

Hai người kia cũng thật to gan, nửa đêm còn dám tới bãi tha ma.
Thời Sênh nghĩ nghĩ, vẫn nên xử lý hai cái xác kia thì hơn.

Hai gã này rất có thể là người do nam chính thuê tới.

Nếu nam chính tìm tới đây thì phải làm sao chứ?
Tuy rằng cô không sợ hắn tìm thấy mình, nhưng mà lỡ như lại bị vu oan giá họa gì đó, bản cô nương lười ra tay.
Cho nên, cứ ném xác đi thì hơn.
Thời Sênh ném hai cái xác tới một nơi hoang tàn, vắng vẻ rồi mới rời đi.
Đường núi quanh co, khúc khuỷu, ven đường mọc rất nhiều loại cây kỳ quái.

Thời Sênh phát hiện con đường này dù hoang vu nhưng vẫn có dấu vết của con người.
Vùng xa xôi hẻo lánh này mà còn có người, cũng thật kỳ lạ.
Ra khỏi núi, Thời Sênh liền nhìn thấy một thôn làng nhỏ.
Thôn làng nhìn rất đơn sơ, nhà nào cũng lợp mái bằng cỏ tranh, trong ánh hoàng hôn, khói bếp lượn lờ vây quanh.
Thôn này có người sinh sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play