Người không sợ cái chết không phải là người muốn tìm chết, mất đi mục tiêu sống sót.

Bọn họ sẽ không tìm chết, ngược lại càng sống tốt hơn so với những người khác, càng sống bừa bãi hơn.



Lúc Thích Minh Tuyết trở ra nhìn có vẻ rất suy yếu, ba người đi theo sau lại vô cùng phấn chấn, nói lời cảm ơn cô ta rất chân thành.

Thời Sênh ôm con mèo trắng dựa vào một đài thực nghiệm, sắc mặt đạm mạc nhìn chằm chằm Thích Minh Tuyết.

Nước linh tuyền của Thích Minh Tuyết thực ra cũng không có vạn năng, nó không có hại với chủ nhân của mình, nhưng mà với người khác…

Ha hả, cứ chờ tới lúc bị xác sống cho vào tầm ngắm đi.

Hiện giờ Thích Minh Tuyết còn chưa cứu được nhiều người, hơn nữa cơ bản đều là người thường, những người đó bị xác sống bắt được thì sẽ không giữ được mạng nên không bao giờ rời khỏi khu an toàn nên tạm thời chưa phát hiện ra sự khác thường nào.


Giải quyết xong chuyện này, Thường Tân mới có tâm tình thương lượng với mọi người xem tiếp theo nên làm gì.

Không biết xác sống cấp bốn ở bên ngoài đã đi chưa, nếu đi rồi thì bọn họ còn có thể xông ra.

“Không phải binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến có dị năng giả hệ thổ cấp bốn sau? Bảo hắn ra ngoài xem một chút.” Có người đề nghị.

Thường Tân nhíu mày. “Cấp bốn? Hiện tại dị năng giả cao nhất mới có cấp ba, sao mọi người biết hắn đã cấp bốn?”

“A, chúng tôi cũng chỉ đoán thôi, dị năng của hắn nhìn mạnh hơn chúng tôi nhiều mà.”

“Hắn sẽ không đồng ý đâu…” Vừa rồi còn ra tay đánh người ta, hơn nữa trước đó bọn họ còn vây đòi đánh mấy người bên kia.

“Không phải giờ họ cũng bị nhốt ở đây sao, cái này cũng đâu phải chỉ vì chúng ta.”

Có được không thì cũng phải thử một chút, chúng ta không thể cứ bị nhốt mãi ở đây được. Dù chúng ta có muốn ở lại thì cũng không có đủ đồ ăn.”


Cuối cùng mọi người đều đồng ý để Tiểu Bàn của binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến ra ngoài xem xét.

Vì đề phòng bọn Thời Sênh không đồng ý, Thường Tân còn tập hợp tất cả mọi người lại, rất có ý huy hiếp.

Thời Sênh dựa vào đài thực nghiệm, nhìn một đám người vây mình lại, ba người Thanh Ngọc cũng đã đứng lên, thấy bọn họ ào ào xông tới thì vô cùng cảnh giác.

“Đội trưởng cố, chuyện vừa rồi chúng ta coi như hòa, hai bên đều thối lui một bước, cùng bắt tay giảng hòa được chứ?” Thường Tân đại diện đứng ra nói chuyện.

“Không cần.” Thời Sênh không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái. “Bọn họ là người của tôi, dù có muốn họ chịu chết thì cũng phải là tôi bảo họ đi chết.”

Nhóm ba người: “…” Vì sao đáng lẽ nên cảm động thì bọn họ lại cảm thấy xấu hổ nhỉ?


Thường Tân nghe Thời Sênh nói vậy liền thay đổi sách lược: “Chẳng lẽ đội trưởng Cố vẫn luôn muốn bị nhốt ở đây?”

Thời Sênh vuốt ve sống lưng của Bạch Hổ, thần sắc đạm nhiên: “Tôi sẽ không bị nhốt ở đây, nếu các anh cầu xin tôi thì có khi tôi sẽ đại phát từ bi mà đưa các anh ra ngoài đấy, sao, có muốn suy xét một chút không?”

Thường Tân: “…”

Ai cho cô cái tự tin đó vậy?

“Đội trưởng Cố, cô đừng quá ngông cuồng. Ở đây có nhiều người như thế, dù binh đoành Không-Phục-Tới-Chiến có lợi hại thế nào thì cũng chỉ có bốn người mà thôi, còn có thể đánh hết được bọn tôi sao? Lúc này cô nên cân nhắc đoàn kết một chút, đừng vì ân oán cá nhân mà đẩy bao nhiêu người vào chỗ chết.”

Thời Sênh kinh ngạc, nhảy từ trên đài thực nghiệm xuống: “Ai bảo tôi đẩy các anh vào chỗ chết? Tôi không phải đã bảo các anh hãy cầu xin tôi sao?”
“…”

Đến lúc này, Tống Thập và Thích Minh Tuyết mới biết Thời Sênh là đội trưởng của binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến, hơn nữa còn là đội trưởng.

Lúc trước khi Thường Tân công bố thân phận của Thời Sênh thì họ không ở đây, sau khi tiến vào lại phát sinh một đống chuyện, đến tận rồi khi Tô Tế Dạ nói họ mới biết chuyện này.

Không-Phục-Tới-Chiến hóa ra lại là của cô.

Ngẫm lại cũng đúng, cũng chỉ có cô mới nghĩ ra được cái tên kỳ dị đó.

Trong lòng Thích Minh Tuyết có một tư vị không nói thành lời. Cô ta đã đoạt nhiều kỳ ngộ của Cố Nam như thế, những cái tốt nhất đều đã chiếm được, vậy mà Cố Nam vẫn có thể thành lập một chiến đội nổi danh như thế.

Chẳng lẽ cô ta thật sự không đấu lại nữ chính ư?

Không…

Mạt thế giờ mới chỉ bắt đầu, về sau cô ta đoạt được nhiều thứ hơn, tất nhiên sẽ đấu được với Cố Nam thôi.


Đàm phán tan rã một cách không vui vẻ, thiếu chút nữa còn đánh nhau, cuối cùng vẫn là Thích Minh Tuyết đứng ra giảng hòa.

Mặt ngoài là bênh biểu muội kiêu ngạo vô pháp vô thiên của mình, nhưng trên thực tế là cô ta lại càng làm cho người khác bất mãn với Thời Sênh hơn.

Thời Sênh cũng chẳng thèm nói, tùy ý để mặc kệ Thích Minh Tuyết tự biên tự diễn.

Nhưng ba người Thanh Ngọc lại tức giận bất bình.

“Nếu các anh thích cô ta như thế thì để cô ta nghĩ cách đưa các anh ra ngoài, dù sao tôi đây… cũng chả vội.”

Nếu trước đó những người này cầu xin cô, dù cho là giả bộ cầu xin đi chăng nữa thì cô có thể đồng ý với họ tới 90%.



Thường Tân không dám mở cửa, tình hình bên ngoài thế nào không ai biết, cuối cùng phái một đội cảm tử bốn người.

Nhưng bốn người đó sau khi rời khỏi đây liền không có động tĩnh gì.
Tình huống này chứng minh bên ngoài cực kỳ không tốt, xác sống cấp bốn kia có lẽ vẫn ở bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, mặt mũi mọi người đều như có mây mù giăng kín.

Thời Sênh thì an nhàn hơn họ nhiều, nên cười thì cười, nên uống thì uống, không có việc gì làm liền nhìn chằm chằm vào bức tranh kia.

Ba người Thanh Ngọc cũng nhìn rất lâu nhưng chẳng thấy bức tranh này có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao lão đại nhà họ lại rất thích nhìn nó.

Ba ngày sau, Thời Sênh vẫn cứ nhìn bức tranh.

Mà đám người kia vì đồ ăn mà đã phát sinh mâu thuẫn.

Bọn họ vốn dĩ chỉ có một người có dị năng không gian, nhưng sau đó hai bên đã tách ra, đồ ăn trên người họ cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được một tuần, được ăn ít nên giờ ai cũng đói bụng.

“Rầm!”

Thời Sênh cuộn bức tranh lại, uống nốt hộp sữa mà Thanh Ngọc đưa cho, hút hai ngụm lại nhìn đám người trong căn phòng này.
“Đi thôi, Thiên Lê chắc cũng xong ồi.” Trước đây, mỗi lần Thiên Lê thăng cấp đều hết ba ngày, lần này chắc cũng như thế.

“Rốt cuộc cũng được ra ngoài rồi.” Lâm Phong than thở một tiếng, ở đây chả có gì để làm, ngoài ăn thì cũng chỉ biết ngủ, sau đó lại cùng đám người kia cãi nhau, chán chết đi được.

Ba người nhanh chóng thu dọn lại đồ vật.

Động tác của họ liền khiến người khác chú ý.

“Bọn họ định làm gì?”

“Anh nói liệu Cố Nam thật sự có thể mang chúng ta ra ngoài sao?”

“Nơi này đã bị phong kín rồi, không phải đội trưởng Thường đã nói rồi sao? Hơn nữa, dị năng giả hệ thổ của chúng ta cũng đã thử qua, mặt đất này đã có hạn chế nên không thể từ dưới chui lên được được. Ngay cả cái tên béo kia có là dị năng giả cấp bốn đi chăng nữa thì cũng không thể chui ra được.”
Tống Thập là nam chính nên thông minh hơn đám người này, hắn đánh thức Tô Tế Dạ đang ngủ: “Chúng ta đi qua đó, không cần đến gần quá, cô ấy chắc không đuổi người đâu…”

Ba ngày này hắn đã quan sát, có đôi khi đồ ăn bọn họ vứt ra, người khác lấy đi họ cũng sẽ không nói gì.

Nhưng nếu ngươi muốn cướp, chúc mừng, chịu khó nằm lại dưới đất đi.

Cô gái Cố Nam này làm việc không theo tiêu chuẩn nào, nghĩ gì liền làm đó, nhưng trên thực tế sâu trong lòng cô ấy đã có tính toán.

Thời Sênh đứng ở trước vách tường trong cùng, bảo Thanh Ngọc mở bức tranh kia ra.

Lúc này khi so sánh lại phát hiện ra bức tranh này đã được khắc lên tường rồi.

Vách tường rất trắng, mà nét khắc cũng rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện ra.

“Lão đại… cái này…” Từ khi nào cô đã phát hiện ra vậy?
Có lẽ là ngay từ đầu khi lấy bức tranh về cô đã nhận ra rồi.

Trên bức họa này chứa đựng mật mã rời khỏi căn phòng, Thời Sênh không khỏi bội phục trí thông minh của nhân loại có đôi khi cao tới mức dọa người, nhưng đôi khi lại làm những việc ngu ngốc tới mức cả hệ ngân hà cũng không cứu nổi.

Thời Sênh mở cửa không mất bao lâu thời gian, trong lúc ba người Thanh Ngọc còn đang nhìn lão đại nhà mình bằng ánh mắt sùng bái thì bức tường đã tách ra lại lập tức khép lại, tốc độ còn nhanh gấp đôi so với khi mở.

“Đi vào, nhanh.” Thời Sênh đẩy Thanh Ngọc và Lâm Phong vào trước rồi mới bước qua, còn thuận tay kéo theo Tiểu Bàn.

Đám người Tống Thập thấy vậy cũng lao qua nhưng đã chậm một bước, tường đã khép lại.

Những người đằng sau thì càng không cần nói.

“Cố Nam ích kỷ quá, lại chỉ mang theo người của mình rời đi. Hừ, tưởng ra ngoài có thể sống sót được sao? Sớm hay muộn cũng biến thành xác sống.”
“Cô ấy thật sự có biện pháp đi ra ngoài?”

“Hừ, không biết chỗ đó sẽ thông với nơi nào, cũng đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng cũng có xác sống đấy.”

Đối với hành vi một mình bỏ chạy của Thời Sênh, đám người này tất nhiên sẽ rất tức giận, chửi bới xong liền bắt đầu nguyền rủa.

“Cô ta để lại bức tranh này.” Có người nhặt bức tranh cuộn tròn trên đất lên.

Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn nhìn vào bức tranh này, lúc đầu cũng có người tò mò xem xét, nhưng chỉ thấy trên tranh vẽ loạn lung tung, không hiểu ra sao hết.

“Đưa tôi xem được không?” Thích Minh Tuyết dịu dàng nói với người có được bức tranh kia.

Người nọ vội vã gật đầu, đưa bức tranh cho Thích Minh Tuyết.

Thích Minh Tuyết mở bức tranh ra trước mặt Tống Thập: “A Thập, anh có nhìn ra được gì không?”


“Trời ạ, lão đại, đồ vật ở đây còn nhiều hơn cả ở bên ngoài.” Thanh âm Tiểu Bàn run rẩy, vẻ mặt kinh hoàng nhìn những bình pha lê ở bốn xung quanh.

Nơi này có rất nhiều bình pha lê, có cái bên trong có thi thể nửa người nửa xác sống, cũng có cái trống không.

Mà tư liệu ở nơi này cũng nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.

“Năm 1959, sau một trận mưa to, có người phát hiện ra một thi thể, đó là một thi thể không hề thối rữa.

Thi thể đó được đưa tới đây, thành lập một tổ nghiên cứu.

Trong khối thân thể đó có một loại gen thần kỳ, chính nó đã làm cho thân thể của hắn không bị phân hủy, vì thế phòng thí nghiệm bắt đầu làm các loại thực nghiệm quanh loại gen này, muốn xem xem loại gen mới này có tác dụng gì với con người không.

Mà những xác chết trong bình chính là kết quả thực nghiệm.
Cuối cùng, thực nghiệm bị dừng lại.

Sau đó, thực nghiệm lại được khởi động, thời gian khởi động chính là quãng thời gian được ghi trong nhật ký của Trình Tố.

Số liệu thực nghiệm đã biểu hiện rằng khối thân thể kia chẳng những không phân hủy, ngoại trừ không có nhịp thở, nhịp tim thì những thứ khác không giống người thường là bao.

Vì thế, có người lập ra một kế hoạch lớn mật.

Bọn họ muốn làm thi thể đó sống lại.

“Không phải chứ. Làm người chết sống lại… Chuyện này đúng là nghìn lẻ một đêm.” Thanh Ngọc ném tài liệu trong tay xuống.

Tiểu Bàn hỏi: “Vậy rốt cuộc bọn họ có làm cho thi thể đó sống lại được không?”

“Không biết, tài liệu chỉ có tới đây thôi, có lẽ là bị mang đi rồi… Lão đại đâu?” Thanh Ngọc nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thấy Thời Sênh đang đứng ở phía sau đống bình thủy tinh.
Ba người nhìn nhau rồi vội vàng tiến lại.

Trước mặt Thời Sênh có một cái quan tài thủy tinh, trên quan tài có khắc hoa văn kỳ quái, nhìn như một dạng đồ đằng*.

*Đồ đằng: tiếng Anh totem – Theo “Từ điển tiếng Việt” của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt”.

“Lão đại, đây là quan tài sao? Sao ở đây lại có quan tài?”

Thời Sênh ngồi xổm xuống nhìn những đồ đằng kia một hồi, nhíu chặt mày, trong mắt có ánh sáng lạnh lập lòe.

Hình như cô đã gặp phải phiền toái rồi.
Thiên Lê hình như thật sự có địa vị.

Cô đã từng nhìn thấy trên vai Thiên Lê có hình xăm giống loại đồ đằng này, cô còn tưởng đó là hình xăm hắn đã xăm lên người lúc trước khi biến thành xác sống. Đồ đằng đó rất quái dị, cô chắc chắn mình không nhớ lầm.

“Hệ thống, mi không muốn giải thích gì à? Ta trúng số độc đắc rồi đúng không?” Thời Sênh liên hệ với Hệ thống qua suy nghĩ.

Đậu xanh rau má, cái nhật ký kia của Trình Tố đã cho cô một dự cảm rất không tốt, giờ thì tốt rồi, còn tìm ngay ra được ngọn nguồn của mạt thế.

Địa vị của Thiên Lê là gì?

Chính là thi thể đã chết kia sống lại sao?

Vị diện này tự động bổ sung một cái bối cảnh quái dị rất đáng chửi nha.

Mẹ nó, cô không muốn đuổi theo cốt truyện phức tạp dài dòng kia, lại phải động não rồi!
Cô an tĩnh suy nghĩ, làm một cái bình hoa thiểu năng trí tuệ không tốt sao? Thật sự không tốt sao?

[…] Đối với sở thích của ký chủ, Hệ thống cạn lời.

“Nhiệm vụ chi nhánh này đã thăng cấp rồi phải không, Hệ thống, mi tưởng mi không há mồm ra thì ta sẽ nghĩ mi không ở đây sao?” Thanh âm của Thời Sênh chuyển thành nghiến răng nghiến lợi.

Hệ thống không thể không lên tiếng. “Nhiệm vụ chí nhánh đều là một hình thức khác của cốt truyện, đa số thời điểm là có liên quan tới nhiệm vụ che giấu… Đương nhiên, khen thưởng cực kỳ phong phú, hơn nữa nhiệm vụ chi nhánh còn có cơ hội mở các đạo cụ đặc thù.]

“Được lắm, thế cho ta một cái bàn tay vàng trước đi.”

[… Không phải cô cũng có bàn tay vàng sao?] Đó chính là không gian riêng của ký chủ mà nó không tài nào khám phá được, bên trong còn không biết có bao nhiêu đồ vật nữa ấy.
“Đồ của ta mi còn muốn sung công à? Sao mi không nói vũ trụ này là của mi luôn đi? Có muốn vả mặt không hả?”

Hệ thống cảm thấy ký chủ nhà mình sắp nổi điên rồi.

[Không có bàn tay vàng… Giá trị làm người của cô quá thấp.] Hệ thống lại dừng một chút mới nói tiếp. [Nhưng nếu cô giao không gian kia ra đây, tôi sẽ cho cô bàn tay vàng.]

“Mi nghĩ bà đây là đồ ngu à?” Thời Sênh chửi Hệ thống một hồi, sau đó không thèm giao lưu với nó luôn.

Một cái bàn tay vàng mà muốn đổi lấy không gian của bản cô nương à?

Trình độ suy nghĩ viển vông này của Hệ thống mi còn nghiêm trọng hơn bản cô nương đây nhiều.

Hệ thống đương nhiên biết là không có khả năng, nó không nói như thế thì không biết ký chủ nhà nó còn dây dưa bao lâu nữa.

Chuyện ký chủ có không gian nó phải nhanh chóng tìm hiểu, bằng không cứ thế này, thế nào cũng có ngày ký chủ bị đào thải ra khỏi vị diện mất.


Thời Sênh nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại chỉ muốn tìm nơi nào đó phát tiết.

Nén nhịn tức giận, để Bạch Hổ thu quan tài thủy tinh vào, cái này không chừng là một đạo cụ, cứ nên mang theo thì hơn.

Dù không thể làm gì thì cũng thấy nó rất đẹp mà.

Ba người Thanh Ngọc muốn hỏi nhưng thấy Thời Sênh như vậy thì không dám mở miệng nữa.

Bộ dạng lúc này của lão đại quá đáng sợ!

Từ đây bọn họ tìm được một lối thông ra bên ngoài, phỏng chừng chính là đường lui mà những người ở phòng thí nghiệm mở ra cho mình.

Thời Sênh vừa đi ra, xác sống bên ngoài liền gặp xui xẻo.

Thời Sênh xách thiết kiếm chém gϊếŧ điên cuồng một trận.

Tổ ba người Thanh Ngọc hoàn toàn không có đất dụng võ, “…” sao lại có cảm giác phong cách của lão đại thay đổi rồi.

Hình thức sát thần mở ra rồi sao?
Nhưng mà…

Sao trước đây họ không nhận ra, lão đại gϊếŧ người lại soái khí như thế, chiêu nào chiêu nấy cực kỳ hoa lệ như đang múa vậy.

A a a!!!

Lão đại quá khí phách!

Hình như họ ái mộ lão đại rồi, làm sao đây?

Sau đó…

Lão đại nhà bọn họ đã chém chết gần nửa số xác sống ở huyện D.

Đúng là nửa huyện luôn.

Chỉ cần một cái bóng lắc lư xuất hiện trên phố liền bị cô chém chết.

Coi như bọn họ đã được biết đến thực lực của lão đại, thật sự giống sát khí hình người di động quá đi!

Chém xong xác sống, tức giận trong lòng Thời Sênh mới vơi đi một chút. Cô chỉ chém từ cấp hai trở xuống, còn cấp ba, bốn lại chẳng gặp con nào.

Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, Thiên Lê sao vẫn chưa tìm cô vậy?

“Bùm!”

Một tiếng nổ mạnh từ phía trước viện nghiên cứu truyền tới, khói đặc bay lên trời mù mịt.
Thời Sênh đứng ở trên một đống xác xác sống, ngửa đầu nhìn lên trời, thần sắc châm chọc, ánh mắt cực kỳ bình thản.

Cô giống như đứng trên núi xác biển máu, như một vị vương giả bễ nghễ thế gian.

Khí thế kinh người!

Rực rỡ lóa mắt!

Ba người Thanh Ngọc bị chấn động bởi cảnh tượng này trong một chớp mắt, nhưng rất nhanh bị tiếng nổ làm cho bừng tỉnh.

“Đó là máy bay trực thăng sao?”

“Mẹ ơi, những người đó đang cho nổ tòa nhà nghiên cứu.”

“Vậy những người trong đó…”

Máy bay trực thăng ném bom xong liền đi ngay, nếu bọn họ nhìn lên phía trước một chút sẽ thấy một trường hợp cực kỳ chấn động.

Trong các phố lớn ngõ nhỏ chất đầy thi thể xác sống.

“Sợ là không sống được rồi.” Bắn phá như thế, nơi đó không san thành bình địa mới lạ.

Người của thành phố B cho bắn hủy nơi đó là vì bên trong có thứ mà họ tuyệt đối không cho phép rơi vào tay người khác, cũng không để cho những người nhìn thấy vật ở trong phòng thí nghiệm ra ngoài.
Thật là nhẫn tâm, ngay cả người một nhà cũng không tha.

Đương nhiên, mấy chuyện này cũng chẳng liên quan tới cô.

Hiện tại Thời Sênh phải tìm bạn trai của cô, à nhầm, tìm vua xác sống tương lai kia đã.

Cả huyện này cũng không tính là lớn, Thời Sênh không có lửa giận thì sẽ không thể nào ra tay được, vì vậy bèn nghênh ngang đi xuyên qua đám xác sống.



Đám người Thích Minh Tuyết và Tống Thập lúc này đang ở một căn phòng nhỏ, nơi này tương đối yên tĩnh, xác sống không nhiều, bọn họ ở trong này vẫn được coi là an toàn.

Lúc Tống Thập cuối cùng cũng mở được cánh cửa kia, nhưng vì lúc Thời Sênh rời đi không đóng cửa nên đã có xác sống vào được, xác sống cấp bốn kia cũng ở đây luôn.

Bọn họ còn chưa kịp chém gϊếŧ thì đột nhiên có tiếng nổ mạnh.

Tuy rằng đã chạy thoát ra ngoài nhưng vẫn chết một người anh em, còn những người khác thì không biết đã chết hay vẫn còn sống nữa.
Hiện tại cũng chỉ còn lại hắn, Thích Minh Tuyết, Tô Tế Dạ và Triệu Cảnh.

Người da ngăm đen kia đã chết.

Mà hắn cũng bị thương.

Chỉ có Thích Minh Tuyết…

Tống Thập nhìn chăm chú vào Thích Minh Tuyết đang bận túi bụi, lúc nổ mạnh, hắn mơ hồ nhìn thấy hình như cô biến mất, chờ trận nổ qua đi mới lại xuất hiện lần nữa.

“A Thập, uống chút nước đi.” Thích Minh Tuyết đưa nước linh tuyền cho Tống Thập.

Tống Thập cúi đầu uống một ngụm, khẽ nhíu mày, nước này không giống nước lọc. Từ sau mạt thể, nước có thể uống ngoại trừ nước dự trữ ra thì cũng chỉ còn nước do dị năng giả hệ thủy tạo ra.

Nhưng hai loại nước kia đều không ngọt lành thế này.

Tống Thập không biểu tình uống sạch chỗ nước đó.

Thích Minh Tuyết hơi khẩn trương, trước đây cô ta chưa từng cho Tống Thập uống nước linh tuyền này.
Người này rất lợi hại, cô ta sợ hắn sẽ nhận ra sự khác thường trong loại nước này. Nhưng giờ bọn họ đều bị thương, nếu cô ta không cho bọn họ uống nước linh tuyền thì không biết bao giờ họ mới có thể khôi phục lại thể lực.

Nước linh tuyền quả thực rất lợi hại, ngày hôm sau tất cả đã gần như khôi phục hoàn toàn, Tống Thập nhìn Thích Minh Tuyết càng ưu tư hơn.

Trên người cô ta hình như có rất nhiều điểm đáng ngờ…

“Lão đại, sao anh cứ nhìn chằm chằm chị Minh Tuyết thế?” Tô Tế Dạ ngồi bên cạnh Tống Thập, trêu ghẹo: “Có phải thích chị Minh Tuyết rồi không? He he, em nói thật, anh và chị Minh Tuyết rất xứng đôi. Chị Minh Tuyết vừa xinh đẹp vừa có thực lực, lại còn rất lương thiện… Nhưng cái này cũng không phải chuyện xấu, một đứa con gái tàn nhẫn thì ai mà dám tin chứ.”
“Câm miệng.” Tống Thập trừng mắt, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

“Lão đại, không phải thẹn, thích thì cứ theo đuổi thôi. Anh không thấy có rất nhiều người trong khu an toàn thích chị Minh Tuyết à, nếu anh không nắm chặt cơ hội này thì đến lúc đó có hối cũng không kịp.”

Tống Thập lại trừng mắt lần nữa, Tô Tế Dạ tức khắc nín ngay, che miệng ngồi xuống bên cạnh Triệu Cảnh.

Thần sắc của Triệu Cảnh có chút quỷ quyệt, ánh mắt nhìn Thích Minh Tuyết rồi lại nhìn Tống Thập một hồi không buông.



Thời Sênh lục soát khắp huyện D cũng không thấy Thiên Lê, cô đành quay về khu an toàn của thành phố B.

Ba đàn em đều trăm miệng một lời hỏi cô không đi tìm bạn trai à?

Mặc kệ một xác sống như hắn ở bên ngoài có tốt lắm không?

Liệu hắn có vứt bỏ cô để tìm một nữ xác sống xinh đẹp khác không?
Nhai đi nhai lại một cái vấn đề chẳng có chút dinh dưỡng nào như thế.

Đã nói bao nhiêu lần rồi, con hàng đó không phải bạn trai của bà đây.

Bà đây còn chưa đến mức phải tìm bạn trai là một xác sống được chưa?

Hơn nữa tên kia tự mình chạy đi, thế giới rộng lớn như vậy, cô biết đi đâu tìm hắn chứ? Cô cũng không có dị năng định vị, có khi Thiên Lê đã sớm rời đi rồi, cô còn ngu ngốc đi tìm ở đây làm gì chứ?

Nếu là Boss vai ác thì sớm muộn gì cũng sẽ phải xuất hiện thôi.

Trên đường quay về, cô gặp lại đám người Thích Minh Tuyết, Tống Thập, là nam nữ chính, trước giờ cô chưa từng nghĩ bọn họ sẽ bị vụ nổ chôn vùi, nhìn thấy họ cũng không quá ngoài ý muốn.

Chỉ là không biết đã có chuyện gì xảy ra mà hình như Tống Thập có vẻ không hài lòng với Thích Minh Tuyết.
Trong đội ngũ đó, cũng chỉ còn lại một mình Tô Tế Dạ, hai người khác không thấy đâu nữa.

Lúc bọn họ chạy ra khỏi huyện D đã gặp một xác sống cấp bốn, Thích Minh Tuyết đẩy Triệu Cảnh về phía xác sống đó, vốn dĩ làm rất khéo nhưng cuối cùng lại bị Tống Thập – người vẫn luôn để ý tới từng hành động của cô ta thấy được.

Hắn muốn cứu Triệu Cảnh nhưng không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Cảnh chết trên tay thủ hạ của xác sống cấp bốn kia.

Sau đó Tống Thập chất vấn cô ta, Thích Minh Tuyết chỉ nói lúc đó mình bị dọa nên đâm hoảng loạn, dù sao đó cũng là xác sống cấp bốn.

Tống Thập hoàn toàn không tin, hai người cứ thế mà có ngăn cách.

Tại sao Thích Minh Tuyết lại đẩy Triệu Cảnh vào chỗ chết ư, đó là vì hắn đã phát hiện ra bí mật của cô ta, uy hiếp cô ta phải ở bên hắn, nếu không hắn sẽ nói cho Tống Thập biết.
Trong cốt truyện, Triệu Cảnh vì Triệu Nghiên mà bán đứng bọn Tống Thập, nhưng lúc đó tình cảm của nam nữ chính đã định ra rồi, Tống Thập cũng mơ hồ cảm thấy dị tâm của Triệu Cảnh nên cơ bản là không có tổn thất gì.

Nhưng hiện tại thì khác, Triệu Cảnh vẫn còn có phân lượng trong lòng Tống Thập, còn Thích Minh Tuyết lại chưa quan trọng tới mức đó.



Trở về tới khu an toàn, Thời Sênh chờ ở bên ngoài, cũng không vội vàng tiến vào.

Đám người Tống Thập đã bị mang đi.

Quả nhiên là khu an toàn muốn gϊếŧ người diệt khẩu, cũng không biết lần này nam nữ chính sẽ chạy thế nào.

“Lão đại, quá sáng suốt rồi!” Ba người kia càng thêm sùng bái Thời Sênh.

Nếu vừa rồi bọn họ mà vào, phỏng chừng cũng sẽ gặp được đãi ngộ giống bọn Tống Thập vậy.

“Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được chuyện này. Khu an toàn đã phái cả máy bay đi thả bom nên chắc chắn sẽ không để cho người nào sống sót trở về.” Trước đó, khu an toàn muốn cho người đi lấy cái gì, nhưng lại không ngờ vì xuất hiện xác sống cấp bốn nên mọi người mới phát hiện ra phòng thí nghiệm kia.
Hoặc có lẽ nhiệm vụ của Thường Tân chính là đồ vật trong phòng thí nghiệm, trước đó hắn dẫn theo một đám người đi thanh lý tòa nhà đó, sau đó hắn sẽ tranh thủ lúc mọi người tập hợp để đi lấy thứ cần lấy.

Nhưng vì gặp phải xác sống cấp bốn nên mọi chuyện không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, không thể không để mọi người tiến vào phòng thí nghiệm kia.

Thời Sênh động não rồi tự nhủ mình đúng là rất thông minh.

Đáng tiếc…

Cô thích bạo lực hơn.

Thời Sênh dùng tên của mình, giả dạng làm người sống sót một lần nữa tiến vào khu an toàn, vì đăng ký thân phận không cần ảnh chụp nên cũng dễ dàng lừa gạt người khác, lại còn có ba dị năng giả đi cùng nữa.

Nơi ở cũ không thể quay lại, họ đành phải tìm một nơi ở mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play