Sau khi Bùi Tiến cùng Miêu Miêu tách ra với Thời Sênh, may mắn còn sống sót.
Nhưng mà sau hai lần thăng cấp, cấp bậc Bùi Tiến không theo kịp, gặp đám người vừa rồi kia, vì bảo vệ Miêu Miêu chạy trốn nên bị bọn họ gϊếŧ.
Miêu Miêu không chạy được xa cũng bị bắt trở về, bọn họ thấy cô xinh đẹp, lúc này mới không gϊếŧ cô.
Nhưng mà…
Thời Sênh lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong không gian ra đưa cho Miêu Miêu thay, tóc thì chắc chắn không có cách nào làm sạch được.
Miêu Miêu thay quần áo xong, trầm mặc ngồi một bên, cổ và cánh tay cô ấy vẫn còn lưu lại một ít dấu vết.
Sau một lúc lâu Miêu Miêu mới nghẹn ra hai chữ, “Cảm ơn.”
Thời Sênh quỷ dị liếc nhìn cô một cái, “Cô cảm ơn tôi làm gì? Cô không biết vì tôi nên cô mới có thể biến thành cái dạng này sao?”
Miêu Miêu ôm cánh tay, tựa hồ như vậy có thể làm cho cô ấy có chút cảm giác an toàn, “Em biết, nhưng mà chị giúp em gϊếŧ bọn họ.
Nếu chỉ mình em… Em không gϊếŧ được bọn họ.”
Ngay cả tự cứu mình cô ấy cũng không làm được, càng đừng nói đến báo thù cho Bùi Tiến.
Trong lòng cô ấy oán giận, là bởi vì Thời Sênh thế giới này mới biến thành như vậy.
Nếu không biến thành thế này, anh Bùi cũng sẽ không chết.
Nhưng mà như thế thì có tác dụng gì.
Anh Bùi đã chết.
Mà Thời Sênh đã tiêu diệt những người hại chết anh Bùi.
Thời Sênh không hiểu lắm suy nghĩ của em gái này, “Cố gắng sống tiếp cho tốt đi.”
Bùi Tiến rất quan tâm đến cô gái này, nếu không cũng sẽ không tình nguyện để mình bị bắt, cũng muốn để cho cô ấy chạy.
Miêu Miêu ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, cánh môi như mất đi màu sắc, cổ họng khô khốc, cô khó khăn nuốt nước miếng, “Em có thể đi theo chị không?”
“Đi theo tôi làm gì?”
Miêu Miêu dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, gằn từng chữ một: “Đi theo chị có thể sống, em muốn sống.”
Thời Sênh chống cằm, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ, “Muốn sống phải không từ thủ đoạn, cô xác định cô có thể gϊếŧ người?”
Sắc mặt Miêu Miêu thoáng mơ hồ, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, cô ấy kiên định gật đầu.
Thời Sênh miễn ý kiến.
Miêu Miêu coi như Thời Sênh đáp ứng rồi, lúc cô rời đi, chủ động đuổi theo cô.
Phương Thần càng ngày càng thấy kỳ quái, “Không phải cô nói không mang theo gánh nặng sao? Lẽ nào con nhóc này không phải gánh nặng?”
Thời Sênh lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tôi thích.”
Phương Thần “…”
Ờ, cô trâu cô có quyền.
Miêu Miêu là con lai.
Lúc trước khi đến thế giới này, cô ấy lỡ tay đẩy mẹ kế xuống cầu thang, vốn mẹ kế cô ấy có thể sống sót, nhưng cô ấy không gọi điện thoại cấp cứu, trơ mắt nhìn mẹ kế chết.
Cô ấy ghét nhất là mẹ kế, lúc đối mặt với những người khác, cô ấy là thiên sứ nhỏ dịu dàng đáng yêu, nhưng lúc đối mặt với mẹ kế, cô ấy chính là tiểu ác ma bị tà ác chi phối.
Đương nhiên mấy tin tức này là Phương Thần hỏi ra, Thời Sênh sẽ không hỏi loại vấn đề buôn dưa lê này.
Phương Thần đột nhiên ném ra một vấn đề, “Cô có hối hận không?”
Thời Sênh hơi hơi liếc mắt.
“Không hối hận.” Miêu Miêu kiên định lắc đầu, “Là cô ta đoạt cha tôi, hại chết mẹ tôi, cô ta chết là đáng đời.”
“Nhưng cô lại vì vậy mà đi vào thế giới này, cô thật sự không hối hận chút nào sao?” Phương Thần tiếp tục hỏi.
Miêu Miêu chần chừ, vẫn lắc đầu.
Phương Thần quay đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt có chút phức tạp, “Tôi đã từng hỏi rất nhiều người, bọn họ cũng không hối hận chuyện từng làm.”
“Cho nên kết luận của anh là gì?” Con người chỉ cần một khi tin tưởng vững chắc một chuyện, rất khó dao động.
Phương Thần cũng không biết mình có được kết luận gì.
Bởi vì bọn họ không biết hối cải, cho nên mới bị đưa tới nơi này, trải qua chuyện tàn khốc này sao?
Phương Thần nhích lại gần Thời Sênh, “Cô cảm thấy thật sự tồn tại thần sao?”
Việc này, hình như chỉ có thần mới có thể làm được?
Thần trừng phạt người không biết hối cải, tội nghiệt đầy người.
Những lời này hắn nghe được từ rất nhiều người đẳng cấp cao, càng là người gần với cỗ máy gϊếŧ người, lại càng thờ phụng những lời này.
Bọn họ cảm thấy những người đó đều có tội, mà bọn họ chỉ tiêu diệt những kẻ có tội ở đây, bọn họ là sứ đồ của thần, về sau sẽ được thần cứu rỗi.
“Dựa vào cái gì phải nói cho anh?” Giọng Thời Sênh rất gợi đòn, trả lời một câu.
Phương Thần: “…”
Thực sự không thể nào nói chuyện nổi.
…
Thời Sênh và Phương Thần trì hoãn một thời gian ở phía sau, lúc đuổi theo đám Ngải Mễ, sắc trời đã tối mịt.
Xui xẻo là trời bắt đầu mưa, mà phía trước chỉ có một nơi tránh được mưa.
Nhóm Ngải Mễ đi vào trước Thời Sênh.
Thời Sênh đi vào, hai người trong đó trực tiếp đứng ra ngăn cản Thời Sênh, “Nơi này các người không thể vào được.”
Thời Sênh nhướng mày, “Vì sao?”
“Chúng tôi tới nơi này trước.” Người nọ nhíu mày nói, ai muốn ở cùng một kẻ biếи ŧɦái như vậy chứ.
Thời Sênh xù lông, “Viết tên anh chắc? Anh còn muốn chiếm đất xưng vương sao! Muốn đánh nhau cái phải không?”
“Đây là nơi chúng tôi đến trước chiếm được, thứ tự đến trước và sau chẳng lẽ cô không học qua à?”
Thời Sênh giơ giơ thiết kiếm, “Tôi còn biết nắm đấm ai to hơn người đó có quyền nói.”
“Dư Hạ cô đừng quá quắt!” Em gái bên cạnh Ngải Mễ trực tiếp chạy lại đây, “Đây là chỗ chúng tôi chiếm trước, cô không thấy xấu hổ à?”
“Ôi.” Thời Sênh khoa trương kinh ngạc một chút, “Thật đúng là không thấy.”
Xấu hổ là cái quỷ gì?
Cô còn có thể có thứ đó sao?
“Cô…”
Ngải Mễ đè lại bả vai em gái kia, kéo cô ta ra sau lưng, “Cho cô ấy vào đi.”
Hai người chặn đường đều khó hiểu, “Ngải Mễ?”
Ngải Mễ khẽ lắc đầu, đáy mắt có chút ý cảnh cáo.
Lúc này hai người mới không tình nguyện tránh ra.
Thời Sênh nhìn thấy đường đi, lui ra phía sau từng bước, cười tủm tỉm hỏi: “Mọi người cùng nhau ra tắm rửa một cái đi nhỉ?”
Thời Sênh lấy từ không gian ra hai loại áo mưa, một cái ném lên người Miêu Miêu, một cái ném lên người mình, kéo Miêu Miêu lui ra ngoài màn mưa.
Mưa xối xuống, rơi vào áo mưa kia, nhưng không bị ăn mòn.
Phương Thần: “…” Còn tôi đâu?
Nhưng mà Thời Sênh cũng không để ý tới hắn, kiếm trong tay đâm tới chỗ Ngải Mễ, người không có nghe hiểu câu nói kia của Thời Sênh, lúc này làm sao còn không hiểu.
Kẻ điên này!!
“Dư Hạ!!!” Ngải Mễ hét lớn một tiếng.
Thiết kiếm của Thời Sênh đã đâm tới, mưa bị kiếm khí tách ra, bay đến bên bọn họ, áp lực từ phía trước dội lại đây.
“Tránh ra!”
Ngải Mễ phản ứng lại trước, gào lên nhắc nhở mọi người còn chưa hoàn hồn.
Lúc này mọi người mới như tỉnh mộng, đều tự tránh sang hai bên, kiếm khí bổ vào kiến trúc, chia năm xẻ bảy.
Cây cột chống đỡ bên cạnh xuất hiện vết rạn, vết rạn ‘ răng rắc răng rắc ’ lan ra, toàn bộ cây cột đều là vết rạn như mạng nhện.
Cây cột yếu ớt không chống đỡ được kiến trúc khổng lồ.
Trong khoảnh khắc liền sụp đổ, biến thành một đống phế tích.
Mưa đánh vào phế tích, ‘ vèo vèo ’ tản ra khói trắng.
Phương Thần không biết dùng biện pháp gì ngăn mưa, nhưng sắc mặt hắn lúc này tuyệt đối không thể nói là tốt.
Người phụ nữ này ác lên, thật đáng sợ!
Lại thấy may mắn vì lúc trước mình coi trọng chính là kiếm của cô, mà không phải mệnh của cô.