Bà Cố đứng ở bên cạnh chồng, nghe ông ta gọi như thế thì cũng nhìn sang theo, vừa thấy con gái nhà mình thì trên mặt liền hiện lên một tia không được tự nhiên.

“A, cô biết chú Cố và dì Cố sao?” Nam sinh có khuôn mặt trẻ con kia kinh ngạc nhìn Thời Sênh, tùy tiện cứu được một người lại còn là người quen nữa?

Thời Sênh cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là biết, bọn họ chính là ba mẹ của tôi.”

“Ba mẹ?” Nếu là cha mẹ làm gì phải dùng giọng nói cứng rắn và châm chọc như vậy để nói?

“Tiểu Nam, lúc đó con…”

Bà Cố cắt ngang lời nói của ông Cố, biểu tình trên mặt vừa lo lắng vừa phẫn nộ: “Con cái nha đầu chết tiệt này, suốt ngày chạy loạn, lúc mạt thế tới, con có biết ba mẹ không tìm được con đã lo lắng như thế nào không?”

Nói đến đây, bà Cố nghẹn ngào, khóc lóc kể lể: “Nếu đã trở về thì phải ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với chúng ta, ba và mẹ sẽ bảo vệ con.”


“Không nhận nổi, tôi cũng không có ba mẹ đem con gái ruột thịt nhà mình vứt bỏ rồi mang theo con gái của người khác đi.” Muốn bản cô nương cùng mấy người diễn kịch ư, nằm mơ đi!

Bà Cố là nghĩ Thời Sênh chỉ có một người, muốn sống sót ở cái thời kỳ mạt thế này thì nhất định sẽ phải nghe theo bọn họ.

Trong cốt truyện, nguyên chủ cũng gặp được bọn họ, nhưng mà là ở trên đường đi đến thành phố B.

Khi đó bà Cố cũng nói như vậy, nói cô không hiểu chuyện suốt ngày chạy loạn, bọn họ không tìm được cô nên đã thương tâm như thế nào. Lúc đó nguyên chủ vì để thoát khỏi mấy người bôi nhọ mình thành cầm thú, đành phải miễn cưỡng chịu đựng, bị người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn xem.

Đáng tiếc, cô cũng không phải Cố Nam.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Nam sinh có khuôn mặt trẻ con kia có chút mê man, người xung quanh cũng đều nhìn về hướng bên này.


Thời Sênh nhìn bà Cố ở trước mặt, mở miệng: “Lúc tận thế mới bắt đầu thì người tôi bị sốt, cho nên ba mẹ tôi liền vứt bỏ tôi, mang theo chị họ của tôi cùng nhau bỏ chạy.”

“Cái gì? Vứt bỏ con gái của mình để chạy?”

“Loại chuyện như thế này bọn họ sao có thể làm được?”

Hiện tại mới chỉ là ngày thứ sáu của mạt thế, ngoại trừ một vài người vốn đã có tội ác chồng chất, đại bộ phận người ở đây vẫn còn giữ được nhân tính, lương tri.

“Mày là một đứa con gái bất hiếu, lúc trước tại sao tao lại sinh một con bạch nhãn lang* như mày? Trước đây, mày lêu lổng cùng người bên ngoài, chúng tao cũng không quản được mày, bây giờ mày còn nói tao như vậy, tao đây đã tạo cái nghiệt gì chứ?”

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng – ý chỉ người vong ơn phụ nghĩa


Bà Cố bắt đầu khóc lên, nói giống như mọi chuyện thật sự là như vậy.

Trong chốc lát mọi người cũng không biết nên tin ai.

“Được rồi, được rồi, hiện tại còn sống cũng không dễ dàng, mấy người đều là người một nhà, có thù gì thì qua một đêm cũng bỏ qua đi. Hiện tại sống mới là quan trọng yếu.”

“Tất cả mọi người giải tán đi, nên nắm chắc thời gian để nghỉ ngơi.”

Người đàn ông lái xe lúc trước làm cho mọi người tản ra, sau đó anh ta liếc mắt sang nhìn Thời Sênh: “Chuyện của cô, chờ lão đại và Thích tiểu thư trở về rồi nói, nghỉ ngơi trước đi.”

Thời Sênh kéo khóe miệng nở nụ cười: “Không có gì đáng để nói, tôi không quen bọn họ.”

“Tiểu Nam… Con đừng giận dỗi nữa, ở bên ngoài bây giờ như thế nào con cũng không phải không thấy được, đi cùng với chúng ta mới là an toàn nhất.” Tính tình của ông Cố vẫn tương đối mềm yếu, luôn bị bà vợ chèn ép, cho nên ông ta nói chuyện cũng chậm rì rì.
“Vậy ông cứ coi như tôi đã chết rồi là được.” Bản cô nương đây không hầu hạ cha mẹ như vậy: “Trong mắt hai người cũng chỉ có Thích Minh Tuyết, hai người đi mà làm ba mẹ của cô ta luôn đi, tôi không với cao nổi.”

Dù sao trong nguyện vọng của nguyên chủ cũng không có chuyện gì liên quan đến bọn họ.

Trước đây, quả thật nguyên chủ cũng hận bọn họ, nhưng vì bọn họ là cha mẹ của cô, nói cho cùng thì vẫn là người sinh ra và nuôi cô lớn, cho dù bọn họ có đối đãi với mình như vậy, cuối cùng cô cũng không có ý muốn trả thù.

“Tốt tốt tốt! Tao và ba mày coi như nuôi không mày nhiều năm như vậy, sau này chúng tao cùng với mày không có bất cứ quan hệ gì nữa. Lão Cố, chúng ta đi.”

“Ôi chao, Tiểu Nam…”

“Đi, ông còn muốn nói cái gì với nó, người ta cũng sẽ không nhận ông.” Bà Cố lôi ông Cố qua một bên, trong miệng lớn tiếng ồn ào, “Nuôi con chó nó còn biết vẫy đuôi, chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, ông xem đi, kết quả là được cái gì?”
Nam sinh có gương mặt trẻ con và người đàn ông lái xe kia đều mang vẻ mặt xấu hổ, đây là chuyện nhà của người ta, bọn họ không thể xen mồm vào.

Thời Sênh nhìn ông bà Cố và những người vây quanh bọn họ đang chửi bới cô, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh.

Nguyên chủ có bao giờ nghi ngờ rằng mình rốt cuộc có phải là con gái của bọn bọ hay không?

Có cha mẹ nào sẽ đối đãi như thế với con gái của mình?

[Nhiệm vụ chi nhánh: Làm sáng tỏ thân phận. Cam chịu tiếp thu.]

Giọng nói của Hệ thống bỗng nhiên vang lên, dọa cho Thời Sênh giật mình.

Làm sáng tỏ thân phận là cái quỷ gì?

Lẽ nào nguyên chủ thật sự không phải là con gái của nhà họ Cố?

Trời ạ, bản cô nương đây chỉ tùy tiện tự hỏi thế thôi mà.

Hệ thống, mi cũng không nên tùy tiện quẳng nhiệm vụ ra như thế chứ?
Còn đặc biệt không để cho người ta có cơ hội từ chối, mi như vậy rất dễ làm bản cô nương đây mất đi điểm số đó.

Lần trước không phải là mi còn không ép buộc ta sao? Hệ thống, mi thay đổi…

[Ký chủ, phần thưởng của cái nhiệm vụ chi nhánh này rất dày.] Hệ thống rất thân thiết nhắc nhở.

Rất dày? Có thể đem đến cho cô điểm làm người tăng lên đến mức ổn định sao?

[Ký chủ, xin không cần có ý nghĩ viển vông.]

Mi mới có ý nghĩ viển vông đấy, đừng tưởng rằng bản cô nương đây không biết đó chẳng qua cũng chỉ là một chuỗi số liệu.

[…] Nó lựa chọn câm miệng.

Cố Nam không phải là con gái của nhà họ Cố, vậy cô là con gái của ai? Lẽ nào ông Cố nɠɵạı ŧìиɦ cho nên bà Cố mới có thành kiến lớn như vậy với cô?

Thời Sênh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, cô nên tìm một cơ hội đi hỏi ông Cố một chút.


Tống Thập và Thích Minh Tuyết sang tận ngày thứ hai mới trở về, vừa trở lại một cái thì ông bà Cố liền vây lại, dáng vẻ quan tâm, giống như cô ta mới đúng là con gái của bọn họ.

Thời Sênh dựa vào khung hàng nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ ở bên kia, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt bình tĩnh, không có nửa phần tức giận hay là đố kị.

Nam sinh có ương mặt trẻ con tên là Tô Tế Dạ quan sát hồi lâu, cậu ta luôn cảm thấy nữ sinh này có điểm gì đó không đúng.

Từ khi bọn họ để cho cô lên xe, đến lúc tranh luận cùng với ông bà Cố, mặc dù trên mặt cô có biểu cảm, nhưng đôi tròng mắt kia từ đầu đến cuối cũng đều là một mảnh yên tĩnh.

“Tiểu ngũ, cậu nhìn con gái nhà người ta làm gì? Coi trọng phải không? Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu tư xuân, như vậy là không tốt.” Người đàn ông có sắc mặt ngăm đen trêu ghẹo, vỗ đầu Tô Tế Dạ một chút, sau đó còn nghiêm túc nói: “Ngay cả Thích tiểu thư cũng không có khí thế mạnh mẽ như cô gái này đâu.”
Người đàn ông lái xe tên là Triệu Cảnh nhìn thoáng qua về hướng của Thời Sênh: “Tôi cũng cảm thấy cô ấy không giống người bình thường, lúc trước tôi từng quan sát qua, ánh mắt của cô ấy khi nhìn những xác sống kia và hiện tại cũng không có gì khác biệt.”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà anh ta cảm thấy ánh mắt của cô khi nhìn con người còn lạnh lẽo hơn so khi nhìn xác sống.

“Tối hôm qua tôi gác đêm, tôi canh gác bao lâu, cô ấy liền nhìn chằm chằm vào tôi bấy lâu. Vậy mà sáng sớm hôm nay tôi thấy cô ấy hoàn toàn không giống như là không được nghỉ ngơi tốt.”

“Này này, mấy người có xác định là đang nói về một nữ sinh chưa đến hai mươi tuổi, mà không phải là lão đại của chúng ta không thế?” Tô Tế Dạ đen mặt, người mà bọn họ nói là một nữ sinh sao?
Mấy người lắc đầu nhìn cậu giống như nhìn kẻ ngốc, Triệu Cảnh giảm thấp âm thanh nói: “Chú ý cô ấy nhiều một chút.”

Bên kia, Thích Minh Tuyết cũng đã nói xong, cô ta nhìn thoáng qua phương hướng của Thời Sênh, sau đó cầm một lọ cháo Bát Bảo đi tới trước mặt Thời Sênh, giọng nói ôn nhu nói: “Em họ, ăn một chút gì đi.”

Thời Sênh khẽ ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng ở trước mặt mình.

Thích Minh Tuyết hoàn toàn khác so với ở trong trí nhớ của cô.

Bây giờ, Thích Minh Tuyết xinh đẹp chói mắt, gương mặt trơn mềm trắng nõn giống như là lòng trắng trứng vừa mới được bóc vỏ đi xong, con ngươi như một hồ nước thanh tuyền, ánh nước mênh mông, một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng đều mang theo mị hoặc dụ người.

Thời Sênh kéo khóe miệng, cười cười, “Không có hứng thú, tôi bị mất trí nhớ nên không biết cô.”
Nụ cười của Thích Minh Tuyết trở nên cứng đờ, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, “Em họ, em đừng giận dỗi nữa, dì cả chỉ là bị tức giận đến hồ đồ mà thôi, chốc nữa em ra nói lời xin lỗi thật tốt là được."

Thích Minh Tuyết ngoài mặt thì ôn nhu, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ, không hổ danh là nữ chính, lúc đi cô ta đã cố ý không đóng kỹ cửa lại, không nghĩ tới vận may của Cố Nam lại tốt như vậy, còn chạy được đến tận nơi này.

Nhưng mà cô ta đã đoạt đi bàn tay vàng của Cố Nam, cô ta muốn nhìn thử xem nữ chính không có bàn tay vàng còn có thể kiêu ngạo được giống như là ở trong sách nữa hay không?

“Minh Tuyết, con còn nói với nó cái gì nữa, nó chính là một con sói mắt trắng.” Bà Cố nắm lấy Thích Minh Tuyết kéo đi.

“Dì cả, em họ chỉ có một mình…”
“Con quan tâm nó làm cái gì, con không biết hôm qua nó đã nói như thế nào đâu, sau này dì sẽ không có đứa con gái nào như nó nữa.”

“Dì cả, nói như thế nào thì cũng đều là người một nhà, em họ vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, dì đừng nên tính toán với em ấy…”

Giọng nói của hai người dần dần đi xa, Thời Sênh cúi thấp đầu thưởng thức thiết kiếm trong tay, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào một đôi con ngươi lạnh lùng.

Là nam chính. Tống Thập rất đẹp trai, chỉ là đối với người đã nhìn qua những người đàn ông có vẻ đẹp làm cả người và thần đều căm giận như Sở Đường hay Lục Thanh Vận thì nhiều lắm Tống Thập cũng chỉ làm cho cô cảm thấy đẹp hơn so với người bình thường một chút mà thôi.

“Đội ngũ của tôi không chào đón cô, bây giờ cô hãy rời khỏi chỗ này đi.” Giọng nói của Tống Thập cũng giống như con người của hắn ta, lạnh như băng, không chứa một chút tình cảm nào.
Ôi ta ngã, Thích Minh Tuyết đã nói cái gì đó với Tống Thập, đây là muốn đuổi bản cô nương đi à?

“Lão đại, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nhỏ…” Lời của Tô Tế Dạ còn chưa nói hết, liền bị đôi mắt lạnh của Tống Thập đảo qua, Tô Tế Dạ cũng không dám nói tiếp.

Thời Sênh kéo khóe miệng nở nụ cười, cầm cái túi chứa Bạch Hổ từ dưới đất xách lên, nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại tên của hắn ta: “Tống Thập, Tống thiếu gia, chậc…”

Tống Thập khẽ nhíu mày, cô nữ sinh này quả thật rất quái lạ, để cho cô ta rời khỏi đội ngũ chính là lựa chọn chính xác.

Thời điểm Thời Sênh đi ngang qua ông bà Cố liền dừng lại: “Cố tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với ông mấy câu, có thể chứ?”

Ông Cố nhìn về phía bà Cố như đang thầm hỏi ý kiến, bà Cố trực tiếp chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, lúc này ông Cố mới cùng Thời Sênh đi ra khỏi siêu thị.
“Cố tiên sinh, ông có thể nói cho tôi biết cha mẹ ruột của tôi là ai không?” Thời Sênh liền đi thẳng vào vấn đề chính.

Nghe vậy, sắc mặt của ông Cố trở nên tái nhợt “Tiểu Nam, con…” Từ nơi nào mà biết được chuyện này?

Mẹ ruột của nguyên chủ tên là Trình Tố, là mối tình đầu của ông Cố, còn cha cô là ai thì ông Cố cũng không biết. Lúc đó, Trình Tố đem cô mới vừa được sinh ra không bao lâu ôm đến gia đình ông, cầu xin ông và bà Cố nhận nuôi cô.

Lúc đó bà Cố rất không vui, nhưng mà Trình Tố còn cầm theo một khoản tiền rất lớn đến, lúc này bà Cố mới đồng ý.

Vài chục năm nay, Trình Tố giống như bị bốc hơi khỏi nhân gian, cũng chưa từng thấy bà thêm một lần nào nữa.

Trình Tố là người ở thủ đô, chẳng lẽ bà đã về thủ đô rồi?

Muốn đến thủ đô thì phải đi qua thành phố B, hơn nữa hiện tại cũng không có máy bay. Thời Sênh đành phải đè chuyện này xuống trước, nếu đã phát sinh nhiệm vụ chi nhánh thì khẳng định cũng không dễ làm như vậy.
Thời Sênh rời khỏi siêu thị, ở vùng phụ cận tìm được một chiếc xe, bên trong còn có một cái xác sống. Thời Sênh vứt nó ra ngoài, lái xe đi theo phía đội ngũ của Thích Minh Tuyết.

Thích Minh Tuyết và Tống Thập đều biết, nhưng mà đường lớn cũng không phải của bọn họ, nên bọn họ cũng không thể không cho cô đi cùng?

Từ thành phố A đi ra ngoài, người của Tống Thập tổn thất mất năm người, những người khác cũng đã chết đi từ trên đoạn đường lúc trước, cộng lại vốn có hơn ba mươi người, bây giờ cũng cũng chỉ còn lại có hơn mười người, bốn chiếc xe giảm mạnh chỉ còn hai chiếc xe.

Thời điểm ra khỏi thành phố, gặp được Dư Lương và mập mạp, hai người đều đã thức tỉnh dị năng rồi, đáng tiếc Dư Tĩnh và hai cô gái kia đều đã chết.

Tống Thập để cho hai người gia nhập đội ngũ, khi thấy Thời Sênh đi theo phía sau cùng, hai người đều vô cùng ngạc nhiên. Cô gái này vẫn còn sống?
Mạt thế ngày thứ mười ba.

Đội ngũ đi ra khỏi thành phố A, tiến về phía thành phố B.

Mạt thế ngày thứ hai mươi.

Đội ngũ gặp được quân đội đang tìm cách cứu viện những người còn sống sót.

Mạt thế ngày thứ hai mươi lăm.

Mưa to, đội ngũ bị kẹt trong một cái thôn.

Thời Sênh đứng ở trước cửa sổ, nhìn mưa phía bên ngoài, ánh mắt có chút tối tăm.

Sau trận mưa lớn này, xác sống sẽ tiến hóa, sẽ không cử động một cách chậm chạp nữa, tốc độ của bọn họ cũng sẽ giống như con người bình thường.

Không ít xác sống còn xuất hiện dị năng.

Mà trong đầu xác sống cũng bắt đầu xuất hiện tinh hạch.

Trên đầu ngón tay của Thời Sênh chậm rãi nở ra bông hoa nhỏ màu đen, cô cũng nên đi gϊếŧ xác sống. Có tinh hạch, dị năng này của cô sẽ thăng cấp nhanh hơn rất nhiều.

Bây giờ dị năng của cô có thể làm cho xác sống không nhìn thấy mình, nhưng chỉ hữu hiệu khi đuổi một hai con, nhiều hơn thì lại không được.
“A!”

“Cô ta biến thành xác sống rồi.”

Căn phòng bên cạnh phòng của Thời Sênh bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, ngay sau đó chính là một trận hỗn loạn. Loại tình huống này khi ở trên đường gặp phải không dưới mười lần, không ít người bị bắt, bị cắn nhưng đều không muốn nói ra.

[Ký chủ, mưa này có thể phụ trợ dị năng của cô.]

Hả?

Hệ thống sao lại có lòng tốt nhắc nhở cô chứ? Nhất định là có âm mưu!

[…] Nó thật sự chỉ nhắc nhở đơn thuần mà thôi, có phải ký chủ bị mắc chứng vọng tưởng bị hại rồi không?

Tuy rằng cảm thấy hệ thống có âm mưu nhưng Thời Sênh vẫn thu dọn đạc của mình, nhét Bạch Hổ vào trong ba lô rồi đẩy cửa ra đi ra ngoài, thừa dịp lực chú ý của những người đó đều ở bên kia, cô cấp tốc chạy về phía một đầu khác của ngôi làng.
Cô không thấy được, ngay sau khi cô rời đi, Thích Minh Tuyết cũng theo đi cô.

Thời Sênh đi đến chỗ không có ai liền thả chậm tốc độ, mặc kệ nước mưa đánh vào trên người mình, những giọt nước mưa này mang theo hắc khí nhè nhẹ rơi xuống trên người cô, hắc khí này lập tức ẩn vào trong thân thể.

Sau khi hắc khí tiến vào thân thể, cô có thể cảm thấy dị năng trong cơ thể mình hiện giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn, không ngừng ở di động trong thân thể.

“Rống!”

Một xác sống từ trong căn phòng bên cạnh xông ra, tấn công về phía Thời Sênh, Thời Sênh nghiêng người tránh đi, thiết kiếm đâm vào đầu của xác sống đó.

Trong bóng tối, càng ngày càng có nhiều xác sống xuất hiện.

Thời Sênh lại phát hiện dị năng của mình không thể sử dụng, dị năng ở trong thân thể cô vô cùng mạnh mẽ, nhưng cô lại hoàn toàn không có cách nào sử dụng được chúng.
Mẹ nó, Hệ thống cái này lại đào hố chôn cô nữa rồi.

Thời Sênh chỉ có thể mang theo thiết kiếm đi chém, một xác sống chết thì một con khác lại lên, giống như là xác sống của cả làng đều tập trung ở chỗ này.

“Bùng!”

Một tiếng nổ đột ngột vang lên, Thời Sênh chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt đột nhiên chói lóa, trong chớp mắt bản thân liền bay ra ngoài, trong tai toàn là âm thanh vù vù, nước mưa rơi ở trên người cô đau rát như đang mài mòn người ta vậy.

Mẹ cả nhà nó!

Đứa mất dạy nào dám đánh lén bà?

Thời điểm Thời Sênh rơi xuống, ánh mắt quét về phía một bóng người đứng trên nóc nhà ở đằng xa, sau đó trước mắt cô liền tối sầm lại, hoàn toàn rơi vào bóng tối.



Thời Sênh bị lạnh mà tỉnh, cô vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng đến dọa người, một đôi con ngươi đen như mực đang chuyên chú theo dõi cô, trong con ngươi có chút đờ đẫn và mê man.
Ta khóc, xác sống à?

Sai, người này ngoại trừ sắc mặt tái nhợt giống như đang trát phấn, còn những chỗ khác hoàn toàn giống như con người, ngay cả quàn áo mặc trên người cũng là quàn áo rất bình thường.

Ánh sáng bốn phía phác họa bóng người trước mặt là một thiếu niên khoảng mười bảy mười, tám tuổi, khuôn mặt rất tinh xảo, giống như là búp bê trong tủ kính.

Hắn ta không có biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của du͙ƈ vọиɠ muốn công kích, Thời Sênh cũng chỉ có thể cứng ngắc bất động.

“Anh…” là cái thứ gì vậy a?

“A a.”

Thời Sênh: “…”

Mẹ nó, thật sự là xác sống rồi!

Hắn ta nằm ở trên người Thời Sênh, lúc này, thấy cô đã tỉnh liền vụng về đứng lên, còn vươn tay về phía cô, nghiêm mặt: “A a.”

Thời Sênh suy nghĩ một hồi, thử đưa tay đặt vào trong tay của hắn, hắn lập tức cầm tay cô, cố gắng kéo cô lên.
Tay hắn rất lạnh, giống như là bị đông lạnh ở bên trong tủ đá nhưng mà không cứng ngắc, giống như tay của con người bình thường.

Xác sống ấy kéo tay cô đến gần bên miệng của mình, Thời Sênh cả kinh co rụt lại, nhưng mà hắn nắm rất chặt, ép buộc đưa tay của cô về phía miệng của mình.

Chết tiệt tiệt tiệt!!! Cái thứ khốn kiếp này muốn ăn cô à?

Kiếm của bà đâu rồi?

Bà phải chém chết hết lũ chúng nó đi!

Đúng lúc Thời Sênh đang tìm thanh kiếm của mình thì một thứ vừa lạnh toát vừa mềm mại lướt qua đầu ngón tay, toàn thân cô run rẩy, hướng ánh mắt kinh dị nhìn về phía tên xác sống đó.

Hắn ta đang liếm đầu ngón tay cô, đôi lông mày khẽ nhíu lại giống như đang cảm thấy không hề ngon chút nào.

“A a!”

“???” Không hiểu, nói tiếng người đi.

“A a!!!” Cái xác sống kéo cánh tay lên trước mặt cô, gầm lên như có đôi chút nôn nóng sốt ruột.
Thời Sênh nhìn cánh tay của mình.

Ừm… rất sạch sẽ, rất mịn màng, quả thật là rất đẹp.

“A a!”

Tên xác sống thò ngón tay ra, chọc chọc vào ngón tay cái của cô, trong cặp đồng tử cứng đờ ấy lóe lên sự mong chờ và khao khát thứ gì đó.

Thời Sênh cũng thò ngón tay ra chọc chọc hắn.

Làm cái trò gì vậy?

Chọc một cái có thể chọc chết bản cô nương sao?

Bởi vì không biết phải biểu đạt như thế nào, tên xác sống sốt ruột đi quanh Thời Sênh hai vòng, cuối cùng nhanh như chớp mắt chạy vụt đi mất.

Thời Sênh: “…”

Đây là trò chơi mới à?

Thế giới của xác sống, bản cô nương đây quả thật không thể hiểu nổi!

Đến lúc này, Thời Sênh mới quan sát nơi mà mình đang đứng. Đây là một hang động không lớn, nhất định là không thể nào là cô bị rơi xuống dưới này bởi vì bên trên không hề có lỗ hổng nào cả.
Vậy nên là do cái tên xác sống kia đã đem cô vào đây?

Chỉ số thông minh của xác sống cao như vậy sao?

Đáng sợ quá đi mất!

Túi đeo và thiết kiếm của cô đều được để ở một góc không xa, có lẽ cũng là do tên xác sống đó nhặt về. Bạch Hổ đang nằm bò ra ngủ ở bên cạnh, cô gọi mấy lần cũng không chịu tỉnh, nhìn lên phía trên cũng không có gì bất thường, không biết có phải sắp thức tỉnh dị năng không nữa?

Động vật cũng có thể thức tỉnh dị năng, chỉ có điều xác suất thấp hơn con người rất nhiều.

Đồ đạc trong túi vẫn còn nguyên nhưng thức ăn bị ngâm trong nước chắc chắc không thể ăn được nữa.

Thích Minh Tuyết!

Lại còn dám âm mưu chơi xấu cô…

Thời Sênh thu dọn đồ đạc, vừa bước ra khỏi hang động, cô lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Cái hang động này tại sao lại có ở trên vách núi cao cheo leo như thế này?
Tên xác sống đó chẳng lẽ biết bay à?

Xác sống biết bay hay không Thời Sênh không biết, nhưng rất nhanh sau đó cô liền biết được tên xác sống đó làm thế nào có thể lên được đến đây, hắn có thể thuấn di*.

*Thuấn di: kỹ năng xuyên không gian

Hắn cứ như thế đột ngột xuất hiện bên cạnh cô, nếu không vì khả năng làm chủ tốt, cô chắc chắn đã sớm bị dọa đến rơi xuống vách núi thăm thẳm kia rồi.

“A a!” tên xác sống đưa bông hoa mà trắng đang cầm trong tay cho Thời Sênh, chỉ chỉ vào ngón tay của cô, rồi lại chỉ chỉ vào bông hoa.

Thời Sênh: “…” Hoàn toàn không hiểu gì cả!

Cô đưa tay cầm bông hoa nhỏ, hỏi một cách thăm dò: “Tặng ta hả?”

Tên xác sống lập tức lắc đầu: “A a!”

Không phải tặng cho bà đây, vậy ngươi đưa ta làm cái gì, chẳng lẽ để bà đây nhìn xem tại sao hoa lại có màu trắng như thế à?
Có tin là bà đây có thể cho ngươi biết tại sao hoa lại có này đỏ không?

Hoa?

Cái thứ này không phải đang muốn nói đến dị năng của cô đấy chứ?

Thời Sênh do dự một lúc, cô dùng dị năng làm ngưng tụ lại một bông hoa màu đen trên đầu ngón tay. Bông hoa vừa mới xuất hiện, Thời Sênh liền bị dọa cho một cú giật mình, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã biến mất.

“A a!” Tên xác sống hồ hởi bắt lấy tay của Thời Sênh.

Thời Sênh: “…” Vừa nãy không phải là cô nhìn nhầm chứ? Cái tên này đã hấp thu dị năng của cô?

Mẹ nó, cái tên này muốn thăng thiên sao?

Thời Sênh lại ngưng tụ một bông hoa khác, tên xác sống liền há miệng “ao u” một tiếng liền nuốt trọn bông hoa, đầu lưỡi lạnh buốt vẫn còn liếm liếm đầu ngón tay của cô, Thời Sênh kinh hãi đến nỗi toàn thân đều nổi hết da gà.
“A a?” Hắn nghiêng đầu nhìn ngón tay của cô, rồi lại quay lên nhìn cô, “A a!”

Thời Sênh phát hiện tên này ăn dị năng của cô xong sắc mặt không còn trắng bệch, nhợt nhạt như trước nữa, tất nhiên so với người bình thường vẫn còn kém xa, đồng tử cũng không cứng đơ như trước.

Dị năng của cô đối với xác sống có tác dụng tẩm bổ sao?

Không phải chứ, nếu đúng là như vậy thì những tên xác sống kia cảm nhận được dị năng của cô, chúng còn không xé xác cô ra sao?

Thời Sênh ngẫm nghĩ, lúc trước nhìn bông hoa đó có gì đó không được đúng lắm, quay người vào trong hang động, cô lại ngưng tụ một bông hoa nữa trên đầu ngón tay, tên xác sống nhìn thấy thế liền bổ nhào đến cắn, Thời Sênh lập tức rút tay lại.

“A a!!!” Tên xác sống có chút tức giận, giọng nói đã sắc bén lên vài phần.
Thời Sênh sợ cái tên này sẽ nhào đến mà cắn mình, cô cầm kiếm chỉ về phía hắn ta, nhanh chóng quan sát bông hoa đó một lượt.

Bông hoa đó so với bông hoa cô tạo ra lần trước to gấp đôi, hơn nữa màu sắc cũng đậm hơn rất nhiều.

Thế này là tăng cấp sao?

“A a…” Tên xác sống giương mắt nhìn ngắm đầu ngón tay của Thời Sênh, cái dáng vẻ đó trông thật sự rất đáng thương.

Thời Sênh nét mặt trầm xuống, cô bỗng cảm thấy tên này có chút đáng thương.

Hơn nữa còn bị điên.

“A a…”

Thời Sênh: “…” Vậy nên ở cái thế giới này, cô phải tương thân tương ái với xác sống sao?

Thời Sênh lại ngưng tụ một bông hoa nữa cho tên này ăn, không còn cách nào khác, cô không biết bay mà!

Người còn đang trên vách núi, không thể không xuống nước được.

Tên xác sống giống như ăn chưa đủ no vậy, Thời Sênh dùng hết một nửa dị năng liền không dám tiếp tục sử dụng nữa,” A a cái ông nội ngươi, mau đưa bà đây xuống dưới, nếu không ngươi đừng hòng nghĩ đến việc ăn nữa!”
Tên xác sống như nghe hiểu những lời cô nói, thất vọng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, cuối cùng chỉ chỉ ra bên ngoài.

Tên xác sống này chỉ muốn ăn dị năng của mình, vậy nên cô cũng không lo lắng rằng mình sẽ bị hắn cắn.

Nhất là chỉ số của cái tên này khá cao so với các xác sống khác.

Khả năng thuấn di của tên này hình như cũng có chút không ổn định, Thời Sênh bảo hắn đi lên phía trên, hắn liền đưa cô xuống phía dưới vách núi.

Tất nhiên Thời Sênh thà tin rằng hắn nghe không hiểu những gì cô nói còn hơn.

Dù sao cũng chỉ là xác sống, cô hoàn toàn có thể hiểu.

Hiểu cái mông ấy!

Bản cô nương không thèm cái kiểu tìm cách mưu sinh ở chỗ đồng không mông quạnh như thế này đấy, được không?

“Ngươi tên là gì?”

“A a!”

“Sao ngươi lại không giống những tên xác sống khác vậy?”
“A a!”

“Ngươi biết đây là đâu không?”

“A a!”

Bản cô nương xin thu hồi lại câu xác sống có chỉ số thông minh khá cao ban nãy, ngoài “a a” ra chẳng biết cái quái gì cả, bản cô nương không có hệ thống ngôn ngữ riêng của xác sống nhà các ngươi!

Thời Sênh mỗi hôm đều cho tên xác sống đó ăn một chút dị năng rồi dẫn hắn đi lang thang dạo quanh trong rừng. Ở đây không có xác sống khác, đến động vậy cũng không hề thấy bóng dáng một con nào, thức ăn trên người cô cũng đã sắp không đủ rồi.

Đợi đến lúc Thời Sênh thoát khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, tên xác sống kia đã hoàn toàn giống với người bình thường, thậm chí còn biết nói vài từ đơn âm tiết.

“Ăn…”

Thời Sênh: “…” Cái đồ chỉ có biết đòi ăn thôi! Đợi dị năng của bà đây lợi hại rồi, nhất định sẽ táng chết cái đồ háu đói nhà ngươi.


Thời Sênh đi ra khỏi vách núi, đi mãi một hồi lâu sau mới tìm thấy một ngôi làng nhỏ, trong làng không có nhiều xác sống. Thời Sênh dọn sách một căn nhà, trong này tìm thấy một chút thức ăn nhưng đồ có thể ăn được lại rất ít.

Bây giờ không có đồ vật để xem thời gian, Thời Sênh cũng không biết mình đã ở đây được bao lâu rồi, dù sao điện nước cũng không thể sử dụng, ít nhất cũng phải được hơn một tháng rồi.

Thời Sênh tiện tay tìm luôn vài bộ quần áo. Từ sau trận mưa to lần trước, thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy ngày hôm nay cô đều phải cắn răng mà chịu đựng.

Đặt Bạch Hổ ngồi yên trên ghế sô pha, tên xác sống gương mặt cứng đờ nhìn chằm chằm Bạch Hổ, đầu ngón tay cào cấu khắp khoảng ghế sô pha mà Bạch Hổ đang ngồi như có chút nóng nảy, cáu kỉnh.
Thời Sênh lập tức cho hắn ăn một chút dị năng.

Cái tên xác sống chết tiệt này tuy rằng không tấn công cô, nhưng khi cáu kỉnh, hắn sẽ tấn công Bạch Hổ.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Đồng hành vạn dặm]

Mi thông báo nhiệm vụ tùy tiện quá đấy!

Đồng hành vạn dặm là cái quái gì vậy? Muốn cô đi cứu thế giới à?

[Mục tiêu của nhiệm vụ: Thiên Lê. Giúp hắn hồi phục kí ức, tránh để xảy ra kết cục giống như tình tiết của câu chuyện trước đó, đồng thời kiến lập lên trật tự thế giới mới, bảo vệ nền hòa bình của thế giới.]

Thiên Lê…

Được lắm, lại là một BOSS phản diện!

Bà đây lại phải cùng với vai BOSS phản diện giằng co rồi đúng không?

Lại còn bảo vệ nền hòa bình thế giới? Mi xem ta giống người có thể cứu thế giới lắm sao?

Thiên Lê.

Trong truyện này, nhân vật phản diện lớn nhất chỉ có vua xác sống, ngoại hình so với người bình thường không hề có chút khác biệt nào, nếu như không phải là hắn ta tự nói mình là xác sống thì tuyệt đối không ai nhận ra hắn là một xác sống cả.
Chỉ huy đoàn xác sống tấn công vào khu căn cứ mấy lần, ngoài căn cứ mà nữ chính đang ở ra, những căn cứ còn lại cơ bản đều bị hủy diệt hết.

Cho đến cuối cùng, tất cả loài người liên kết lại, dưới sự chỉ huy của nữ chính, cuối cùng cũng tóm sống thành công tên đó.

Để nghiên cứu sự khác nhau giữa vua xác sống và những tên xác sống khác, người ta đem nhốt hắn vào phòng thí nghiệm để tiến hành nghiên cứu. Nghiên cứu thế nào không ai biết nhưng quá trình đó chắc chắn chẳng hề tốt đẹp gì, cuối cùng hắn nổi điên lên, cả phòng thí nghiệm đều bị hắn điên cuồng phá nát chẳng còn một thứ gì.

Thời Sênh đọc lướt qua vài lần rồi lại nhìn chằm chằm vào tên xác sống cạnh mình.

Cái thứ nhà ngươi tương lai sẽ là vua xác sống sao?

Bản cô nương lại đi cho một tên vua xác sống ăn?
Lại còn phải dẫn dắt, chỉ huy hắn kiến lập trật tự thế giới mới, bảo vệ nền hòa bình thế giới… Đúng là vô vị! Bản cô nương từ chối!

Thời Sênh khẽ chuyển động mắt, từ sâu trong đáy lòng đã có quyết định.

“Thay đi, không được tấn công Bạch Hổ, nếu không ta táng chết nhà ngươi!” Thời Sênh ném một bộ quần áo sạch sẽ vào người Thiên Lê.

“A a!” Thiên Lê nhìn Bạch Hổ, rồi lại quay sang nhìn Thời Sênh, “A a!”

Thời Sênh thay xong quần áo, bước ra thấy Thiên Lê vẫn còn đang thay, cơ thể của thiếu niên vẫn còn rất non nớt chẳng có gì đáng xem cả, có điều trên lưng hắn là một loạt những vết sẹo đan chồng chéo lên nhau khiến Thời Sênh nhìn xong bỗng cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Những vết sẹo đó nhìn có vẻ đã có từ rất lâu rồi, chúng gớm ghiếc bá chiếm lấy toàn bộ phần lưng của hắn.
Trên vị trí bả vai của hắn còn có một hình xăm, cô đang kỳ quái, muốn nhìn kỹ thì Thiên Lê đã mặc áo lên và duỗi tay tụt quần xuống.

Thời Sênh chưa kịp di chuyển tầm mắt đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh lúc đó.

Thời Sênh: “…” Mù mắt rồi!

Bình thản di chuyển hướng nhìn, đợi lúc Thiên Lê mặc quần áo xong, Thời Sênh mới từ từ bước đến nói: “Hôm nay ngươi gác đêm, có người đến nhớ gọi ta dậy, nhớ là không được tấn công con người.”

Cô quả thực không dám chắn chắn cái tên này nếu nếm phải máu người liệu có giữ được bình tĩnh nữa không?

Thiên Lê hướng cái nhìn mịt mùng, mơ hồ về phía Thời Sênh một lúc rồi gật gật đầu.

Thời Sênh ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc, ở trong cái thế giới nguy hiểm như thế này, cô tự nhiên sẽ không thể ngủ sâu đến mức không biết trời đất là gì được.
Thiên Lê đứng ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm thẳng vào cô. Thời Sênh cuộn chăn lại rồi ngồi bật dậy, giọng gắt gỏng: “Ngươi đứng đây làm cái gì, muốn dọa chết ta à?”

“A a… ôm…” Thiên Lê dang rộng hai cánh tay.

Thời Sênh: “…”

Cô lặng lẽ đứng dậy, đưa tay ôm lấy Thiên Lê, móng tay dài vừa lạnh ngắt vừa thô cứng của hắn từ cổ cô lướt xuống, Thời Sênh suýt chú nữa đã xách kiếm lên mà chặt nó đi.

Thế nhưng Thiên Lê hình như biết Thời Sênh không thích mình dùng móng tay chạm vào người cô nên chỉ trong chốc lát, hắn liền di chuyển móng tay tay, không cho chúng chạm vào cơ thể của Thời Sênh nữa.

Hắn yên lặng ôm một lúc rồi như thỏa mãn buông lỏng Thời Sênh, lui về ngồi phía cạnh cửa sổ.

Thời Sênh cười ra nước mắt, đây là cái quái gì vậy?

Cái thói quen này cũng không biết làm thế nào mà hình thành, lúc trước chỉ ôm một lát, sau này càng ôm thì càng lâu…
“Bịch…” Tiếng động cơ xe từ bên ngoài vọng lại, Thời Sênh đi đến trước cửa sổ hướng mắt ra bên ngoài.

Nơi cô chọn ở lại là một gian nhà khá cao gần cổng làng, lúc này đứng ở cửa sổ là có thể nhìn thấy toàn bộ phía ngoài cổng.

Có vài chiếc xe sử dụng trong quân đội đang tiến vào, bọn họ dừng xe ở đầu làng, sau đó một vài người xuống xe và đi vào bên trong.

Phía xe có chút ánh sáng, Thời Sênh vừa nhìn đã có thể nhìn thấy quân phục mà bọn họ đang mặc trên người.

Thời Sênh cúi thấp đầu nhìn Thiên Lê, “Lát nữa ngươi không được phát ra tiếng động, hiểu chưa?”

Nếu bây giờ mà Thiên Lê không cất lời thì hoàn toàn giống con người, điều này có liên quan đến dị năng của cô, thế nhưng nguyên nhân chủ yếu đều là do bản thân hắn, dù gì lúc cô gặp hắn lần đầu tiên, hình dạng của hắn cũng không khác người thường là mấy.
Đám người kia chẳng mấy chốc đã tiến đến kiểm tra khu vực gần căn nhà của Thời Sênh, cô lấy ra một cái đèn pin, hướng xuống phía dưới chiếu vài lần, ra hiệu bên trong này có người.

Người bên dưới dừng lại một lúc, không hề lên tiếng cũng không hề tiến lại gần, sau đó quay người về phía những căn nhà khác.

Bọn họ chưa dùng đến một nửa tiếng đồng hồ đã kiểm tra xong tất cả các khu vực trong ngôi làng, sau đó có vài người chạy đến gõ cửa nhà Thời Sênh.

Thời Sênh để Thiên Lê đợi ở trên tầng ba, còn mình thì một mình đi xuống dưới.

“Có chuyện gì vậy?” Thời Sênh không mở cửa mà đứng cách sau cánh cửa nói vọng ra.

“Là một cô gái à…” Người bên ngoài thì thầm một tiếng, “Không biết trong nhà cô có bao nhiêu người? Nếu không có nhiều người thì chúng tôi muốn để một vài người già và phụ nữ, trẻ em ở lại đây, những căn nhà khác khả năng sưởi ấm không tốt. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ dùng thực phẩm để trao đổi với cô.”
Thời Sênh kéo cửa ra, ánh sáng đèn pin chiếu vào người bên ngoài cửa, là hai quân nhân.

“Các anh từ đâu đến đây vậy?”

Người bên ngoài cơ chừng không ngờ đến người mở cửa lại là một cô gái trẻ như vậy, cả hai đều sững sờ mất một lúc, hồi lâu sao mới trả lời: “Chúng tôi được phái từ thành phố B đến để đón những người may mắn còn sống sót, giờ chuẩn bị ra về.”

Thành phố B…

“Tầng một và tầng hai có thể sử dụng, tầng ba thì các anh không được lên.” Thời Sênh kéo cửa ra, “Dùng tinh hạch để trao đổi.”

Ánh mắt hai người đó trở nên kì quặc.

Về vấn đề tinh hạch hiện tại chỉ có người trong quân đội mới biết, người bình thường căn bản là không thể biết được, cô gái này…

“Việc này… Chúng tôi phải báo cáo với đội trưởng mới được.”
“Được.” Thời Sênh “rầm” một tiếng, đóng cánh cửa lại.

Khóe miệng hai người khẽ giật giật, một người ở lại đây trông chừng, người còn lại quay ra gọi đội trưởng của bọn họ.

Đội trưởng kia đối với việc Thời Sênh biết đến tinh hạch thì không lấy gì làm quá kì lạ như hai người ban nãy, ngoài người trong quân đội ra, có rất nhiều người mang trong người dị năng cũng biết trong não của xác sống có chứa tinh hạch, điều này có thể làm cho họ nâng cao dị năng.

Cuối cùng dùng mười viên tinh hạch cấp một để đổi lấy tầng một và tầng hai.

Hiện tại tinh hạch mới vừa xuất hiện, vẫn còn rất nhiều tinh hạch mới đang trong quá trình hình thành trong não đám xác sống, vậy nên tinh hạch cấp một cũng rất hiếm có.

Tinh hạch cấp một đã không có nhiều thì cấp hai gần như là không hề có.
Thời Sênh lúc trước ra ngoài cũng gϊếŧ rất nhiều xác sống nhưng một viên tinh hạch cũng không hề tìm thấy, đủ thấy tỷ lệ xuất hiện tinh hạch thảm thương đến mức độ nào.

Mười tinh hạch cũng không tính là ít rồi.

Thời Sênh cầm tinh hạch đi lên tầng ba, trên tầng ba có một cái cửa có thể đóng lại nên cô cũng không phải sợ có người sẽ lên được đây.

Nhìn vào đám người đó, cô liền biết được hiện tại đã là ngày thứ bốn mươi chín từ sau khi thế giới bước vào mạt thế.

Thời Sênh hấp thu một lát, không thấy hiệu quả gì cả, cô liền không hấp thu nữa.

Dị năng của cô vốn dĩ đã rất kì lạ, không thể hấp thu tinh hạch cũng là điều bình thường.

Đợi đến lúc Bạch Hổ tỉnh dậy có thể cho nó hấp thu.

Chỉ có điều không biết khi nào Bạch Hổ mới tỉnh dậy, con mèo này đã ngủ mấy ngày rồi.
Trong cốt truyện không có đề cập đến việc động vật có thể thức tỉnh dị năng cho nên Thời Sênh cũng không chắc chắn thời gian động vật thức tỉnh dị năng có phải sẽ kéo dài hơn con người hay không?

Sau nửa đêm, bên dưới bỗng có người cãi nhau, có có tiếng người đập cửa rầm rầm, âm thanh rất ồn ào. Thời Sênh nhíu mày ngồi bật dậy, Thiên Lê vẫn đứng ở phía cửa sổ, trông thấy Thời Sênh động đậy, hắn lập tức lết tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Thời Sênh.

Mẹ nhà ngươi, lại đòi ăn rồi!

Thời Sênh đành cam chịu bất hạnh cho tên vua xác sống tương lai ăn, bực dọc gạt mấy sợi tóc vướng víu ra rồi cầm thiết kiếm bước về phía cửa.

Thiên Lê bước theo hai bước nhưng rồi không biết nghĩ ngợi gì, lại chầm chậm lui về phía cửa sổ.

Thời Sênh đứng ở cửa nghe ngóng một hồi, chỉ nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ, không hề nghe thấy tiếng rít nào, có lẽ không phải có người bị biến thành xác sống, lúc đó cô mới mở cửa ra.
Cánh tay của người bên ngoài cửa đang đập hẫng vào trong không trung. Trong bóng tối, cô ta thấy bóng một người đứng ở phía trước thì hét một tiếng rồi sau đó đột ngột lùi về phía sau vài bước.

Âm thanh phát ra từ cô gái đó thu hút sự chú ý từ những người khác, có người dùng dị năng hỏa tạo ra một quả cầu lửa, ném vào vị trí Thời Sênh đang đứng.

Người đó có lẽ chỉ muốn dùng quả cầu lửa để chiếu sáng, cho nên quả cầu lửa rơi xuống cách Thời Sênh một mét thì dừng lại, vừa đủ để người bên dưới nhìn thấy rõ hình dáng của cô.

“Là người… dọa chết tôi mất, vẫn còn tưởng là một xác sống cơ chứ?”

“Ban nãy người ta đã nói trên tầng ba có người, vậy mà các người còn đi đập cửa nhà người ta, lần này thì hay rồi.”

“Chúng tôi vẫn không yên tâm…”
“Không yên tâm cái gì? Triệu Nghiên, đừng nghĩ rằng ở đây không ai biết cái ý đồ xấu xa của cô.”

Đám người lại một lầm nữa cãi cọ ầm ĩ, Thời Sênh đau đầu, day day trán, giọng điệu khó chịu nói: “Các người muốn làm gì vậy?”

Đêm hôm rồi không chịu nghỉ ngơi, vẫn còn sức mà cãi nhau, thật không thể hiểu nổi bọn họ rảnh quá kiếm chuyện gϊếŧ thời gian hay là đầu óc có vẫn đề nữa?

“Cô ở bên trên có còn chỗ không, nếu còn thì cho tôi lên đó.” Cô gái ném cầu lửa ban nãy lên tiếng, giọng điệu vô cùng hung hăng.

Đám người trong này chia thành ba nhóm, trong đó một nhóm là do cô gái này đứng đầu, một nhóm khác là vài người đối đầu với người tên Triệu Nghiên, nhóm còn lại là những người không liên quan gì đến hai nhóm trước hoặc là những người đang thút thít khóc lóc vì tuyệt vọng, cũng có người phàn nàn bọn họ quá ồn ào, phiền phức nhưng lại không dám ra mặt nói điều gì.
Người tên Triệu Nghiên kia cũng được coi như là một nữ phụ quan trọng, cô ta là người ở bên cạnh nam chính và trở thành cánh tay đắc lực của hắn ta. Cô ta là con gái của chú ruột Triệu Cảnh, chú ruột anh ta trước khi qua đời đã dặn dò Triệu Cảnh nhất định phải tìm được Triệu Nghiên, bảo vệ cô ta thật tốt.

Trước khi mạt thế bắt đầu, Triệu Cảnh vẫn luôn được chú của mình nuôi dưỡng, công dưỡng dục bao năm nay, tất nhiên anh ta phải báo đáp. Trên đường đến thành phố B, anh ta vô tình gặp được Triệu Nghiên, vậy nên quyết định sẽ bảo vệ cô ta đến cùng.

Thế nhưng cái cô gái tên Triệu Nghiên này luôn ham muốn có được Tống Thập bằng vẻ ngoài xinh đẹp, đối với việc nữ chính đại nhân và Tống Thập ở bên nhau, cô ta tất nhiên là không vừa mắt, kết cục cô ta bị biến thành xác sống, sau này bị chính tay Triệu Cảnh gϊếŧ chết.
Cuối cùng, Triệu Cảnh cũng rơi vào một kết cục không đẹp đẽ gì.

Triệu Nghiên vẫn còn một mình đơn độc ở đây, e là cô ta và Triệu Cảnh vẫn chưa gặp được nhau.

Chí mất vài giây, Thời Sênh đã lọc xong tin tức, cô tựa người vào khung cửa, hai tay vòng trước ngực: “Tại sao tôi phải để cô lên trên?”

Nếu như không phải vì tinh hạch, cô sẽ không bao giờ để những người này bước vào đây.

Đám người này giờ lại còn được voi đòi tiên?

“Tại sao cái gì mà tại sao? Bây giờ chỗ này là nơi công cộng, một mình cô chiếm hẳn tầng ba là có ý gì? Cô có nhìn thấy bên dưới nay còn bao nhiêu người không?” Triệu Nghiên có đôi chút cáu kỉnh, trước mạt thế, cô ta cũng là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, muốn mặc gì cũng được, muốn ăn gì cũng có.

Cho dù đến hiện tại khi bước vào mạt thế, bởi vì có dị năng nên cô ta cũng nhận được sự chiếu cố đặc biệt.
Đâu có giống bây giờ, phải chen chúc với một đống người như vậy, không nói đến việc phải ngửi mùi không khí khó chịu, đám người này vẫn khóc lóc từ nãy đến giờ, sớm biết trước thế này cô ta đã không giận dỗi cãi nhau với anh họ rồi.

Nghe mọi người nói trên tầng ba có người ở, không được lên đó, cô ta có nghe ngóng qua rồi, bên trên nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa còn có một cô gái.

Lúc đầu, cô ta cũng không hề có ý định lên đó, nhưng đến nửa đêm cô ta thật sự không thể chịu nổi nữa, hơn nữa cũng không muốn quay về gặp con ả kia, đúng lúc không nghe thấy nhiều tiếng động lớn trên lầu trên nên cô ta mới lên đập cửa.

“Liên quan gì đến tôi?” Thời thế bây giờ, mọi người đều có thể vì một miếng bánh mì mà có thể gϊếŧ lẫn nhau.
Triệu Nghiên bị thái độ của Thời Sênh làm cho tức điên, “Hôm nay tôi nhất định phải lên đó bằng được, đi!”

Vừa nói dứt lời, cô ta liền đi đến phía cầu thang dẫn lên tầng, ánh mắt Thời Sênh tối sầm lại, thiết kiếm vẫn được cô cầm trong tay đột nhiên chém về phía Triệu Nghiên.

Triệu Nghiên không chú ý đến trong tay Thời Sênh có kiếm, càng không ngờ được Thời Sênh nói chém là sẽ chém, không kịp đưa tay đỡ kiếm, thanh kiếm từ trên vai cô ta sượt xuống dưới, cắt đứt một sợ tóc.

Thời Sênh chuyển động tác, thanh kiếm liền ép sát vào cổ của Triệu Nghiên.

Cảm giác lạnh buốt trong chốc lát đã xâm nhập vào sâu trong xương cốt, trong lòng Triệu Nghiên bừng lên một nỗi hoang mang sợ hãi.

“Đừng có làm loạn nữa, thanh kiếm này của tôi rất sắc bén đó, tôi chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thì đầu cô không còn nằm yên trên cổ nữa đâu…” Không gian vốn dĩ đang ồn ào bỗng chốc lặng im như tờ, giọng điệu của cô gái trẻ rất nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trong thâm tâm chứa đầy ác ý.
“Cộp cộp cộp…”

Cầu thang của tầng hai vang lên tiếng bước chân, vài bóng người bước lên cầu thang, trong số bọn họ có người cầm theo đèn pin, đầu tiên là chiếu một vòng quanh xung quanh, cuối cùng ánh sáng đèn pin tập trung vào cầu thang tầng ba nơi Thời Sênh đang đứng.

“Có chuyện gì vậy?” Người vừa nói là vị đội trưởng trước đó đã làm giao dịch với Thời Sênh, ánh mắt hắn ta lướt qua Thời Sênh một lượt trước, cuối cùng tập trung vào Triệu Nghiên đang bị đe dọa, nét mặt cực kì khó coi, “Triệu Nghiên, cô đang làm cái gì vậy? Không phải tôi đã cảnh cáo cô là không được lại gần tầng ba sao?”

Cô gái trẻ đó vừa nhìn đã thấy không phải người bình thường, hắn đã dặn dò đi dặn dò lại là không được lên tầng ba.

Cô gái đó lời nói lời ít mà ý nhiều, không giống người sẽ gây sự.
Đến tình hình này, không cần phải hỏi cũng có thể biết Triệu Nghiên là người gây sự trước.

“Đội trưởng Thường, anh xem, chẳng phải cô ta đang cầm kiếm uy hiếp tôi hay sao?” Triệu Nghiên cắn răng, ánh mắt chất chứa đầy căm phẫn nhưng cơ thể thì không dám tự ý động đậy.

“Tiểu Nam?”

Thời Sênh đưa mắt nhìn về phía sau lưng của Thường Tân, Thích Minh Tuyết trên người mặc toàn đồ da trông vô cùng ngầu, đứng cách phía sau Thường Tân vài bước chân bước ra ngoài, nét mặt lo lắng, “Sao em lại ở đây? Lần trước em không nói một lời từ biệt mà đã bỏ đi, bọn chị đều rất lo lắng cho em, em thả Triệu Nghiên ra trước đi, có hiểu lầm gì thì từ từ nói.”

Tôi thèm vào!

Lo lắng bản cô nương đây không chết đúng không?

Lần trước kẻ đánh lén cô chính là con ả này, bây giờ còn dám vờ vĩnh đến hỏi thăm cô, lại còn không làm vẻ chê bai, ghét bỏ gì.
“Thích tiểu thư quen biết cô gái này sao?” Đúng lúc không biết phải làm thế nào thì Thường Tân như mở thế cờ, cô cái trẻ này nhìn bề ngoài có vẻ tuối tác còn rất trẻ nhưng lại tạo cho hắn ta cảm giác một chút cũng không hề giống một cô gái nhỏ.

“Đây là em họ tôi.” Thích Minh Tuyết thấp giọng nói: “Xin lỗi nhé đội trưởng Thường, em họ tôi tính cách có chút không tốt, nó cũng không phải cố ý gây sự đâu, tôi sẽ dần dần khuyên bảo nó, đã khiến anh phải gặp thêm phiền hà rồi.”

Chết tiệt!

Đứng trước bà đây mà còn dám bôi tro trát trấu vào mặt ta, dám trực tiếp ném cả cái nồi lên người bà, nữ chủ đại nhân, da mặt nhà ngươi cũng dày thật đấy!

Thường Tân khẽ nhíu mày, ý của Thích Minh Tuyết là cô gái này gây chuyện trước sao?

Tính cách của cô quả thực không tốt đẹp gì cả, trước đây lúc nói chuyện với hắn, hắn đã cảm nhận được đôi chút.
Hắn quay sang nhìn Thời Sênh, Thời Sênh vẫn cầm kiếm dí sát vào cổ Triệu Nghiên, có điều nét mặt so với trước có phần… ưm… ôn hòa hơn một chút?

Là trực giác của hắn sai rồi đúng không?

“Thích Minh Tuyết, cô mau bảo em họ của cô thả tôi ra!” Triệu Nghiên vừa nghe những lời Thích Minh Tuyết nói, lập tức gào lên.

Thời Sênh có chút kinh ngạc, Triệu Nghiên quen biết với Thích Minh Tuyết? Nghĩa là bọn họ chắc hẳn đã gặp nhau rồi, vậy tại sao Triệu Nghiên vẫn còn ở đây?

“Em họ à, em bỏ Triệu Nghiên ra trước đi.” Thích Minh Tuyết dịu dàng lên tiếng.

Thích Minh Tuyết bên ngoài lúc nào cũng mang theo hình tượng dịu dàng lương thiện, vậy nên cho dù Triệu Nghiên có gào lên một cách không khách khí như vậy thì cô ta vẫn không hề bộc lộ ra bên ngoài một chút tức giận nào cả.

Thời Sênh khẽ đảo con ngươi, hướng ánh mắt vô tội nhìn về phía Thích Minh Tuyết: “Chị à, không phải chị nói là chị muốn dạy dỗ cô ta một chút sao? Em…”
Thích Minh Tuyết mặt mày biến sắc, “Em họ, em nói linh tinh cái gì vây, trước đó chị không hề biết em cũng có mặt ở đây…”

“Thích Minh Tuyết!” Tiếng hét chói tai của Triệu Nghiên làm đứt đoạn lời Thích Minh Tuyết đang nói, nét mặt tối sầm lại, “Cô còn gì để nói nữa hả? Tôi biết ngay cô là loại người không ra gì mà, trước mặt anh Tống thì làm bộ làm tịch, cô là cái đồ phụ nữ không có tự trọng…”

Triệu Nghiên vừa chửi bới vừa hô hét, tất cả những lời giải thích của Thích Minh Tuyết đều bị lấn át hết.

Triệu Nghiên ở đây là vì lúc trước bởi chuyện của Thích Minh Tuyết mà sinh ra mâu thuẫn với Triệu Cảnh, trong cơn tức, cô ta dẫn theo một số em gái có quan hệ khá tốt với mình chạy đến đây.

Vốn đã có mâu thuẫn với Thích Minh Tuyết, đến lúc ngày vừa nghe đến câu nói là Thời Sênh thuận miệng bịa đặt, cô ta đâu còn lý trí nào mà đi suy nghĩ kĩ càng chứ.
“Đồ ngu!”

Thời Sênh mắng lấy một câu, thế nhưng do Triệu Nghiên đang chửi bới quá hăng say nên cô ta không hề nghe thấy. Thời Sênh cảm thấy vô vị, thu thanh kiếm lại rồi lùi về phía cửa tầng ba. Cô hất cằm nói với Thường Tân: “Đội trưởng Thường, làm người cần phải giữ chữ tín, người của anh nếu còn lại gần đây thêm một lần nữa thì đừng trách tôi phải dùng kiếm mình khiến máu chảy thành sông.”

Thường Tân: “…” Lại còn máu chảy thành sông, có phải cô em gái này mắc bệnh hoang tưởng rồi không?

Thích Minh Tuyết mở to mắt nhìn theo Thời Sênh đóng cửa lại, Triệu Nghiên không bị trói buộc nữa tức khắc nhào về phía Thích Minh Tuyết đang đứng.

Khung cảnh bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn, người can ngăn thì vẫn can ngăn, người khuyên bảo thì vẫn khuyên bảo, nhưng đến cuối cùng vẫn là thành một cuộc chiến tranh giữa những người phụ nữ.
Thích Minh Tuyết bị người của Triệu Nghiên lôi léo, cào cấu khắp mặt và cổ, cuối cùng lúc rời đi, toàn thân Thích Minh Tuyết trông vô cùng thảm hại.

Vế đến nơi đóng quân, Tống Thập vẫn chưa đi ngủ, nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó của Thích Minh Tuyết, vẻ mặt hắn khẽ biến đổi.

“Làm sao thế này?” Tống Thập đỡ lấy Thích Minh Tuyết, vừa nãy lúc đi còn vẫn rất tốt mà, sao khi quay về đã bị làm cho thê thảm đến nỗi này?

Thích Minh Tuyết viền mắt hơi đỏ, “Không sao, chỉ là vừa nãy gặp phải em họ.”

“Cô ta vẫn còn sống sao?” Tống Thập có chút kinh ngạc, ngày hôm đó cô đột nhiên biến mất, hắn còn tưởng cô đã sớm chết từ lâu rồi, chẳng ngờ vẫn còn đang sống.

Nghĩ đến đứa con gái đó, hắn có chút không thoải mái.

“Ừm, em vốn là muốn con bé ở cùng chúng ta, nào ngờ nó lại vu oan cho em, ly gián em và Triệu Nghiên…” Âm điệu giọng nói của Thích Minh Tuyết rất thấp, để lộ sự uất ức vô hạn.
Không cần phải thêm râu thêm ria làm gì, câu chuyện lúc đó nói ra cũng đủ để Tống Thập càng thêm chán ghét Thời Sênh.

Thích Minh Tuyết nhìn thấy trong đáy mắt của Tống Thập là sự chán ghét, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô ta đã xem qua toàn bộ truyện nên biết được Cố Nam có thân phận là nữ chính nên có sức mê hoặc nhiều đến mức nào, người đàn ông tên Tống Thập này tuy rằng không xuất hiện trong câu truyện nhưng cũng không thể đảm bảo hắn sẽ không bị quầng sáng của nữ chính thu hút.

Thích Minh Tuyết cứ nghĩ rằng Thời Sênh là nữ chính, thế nhưng thực ra cô ta mới là nữ chính thật sự.



Thời Sênh quay lại tầng ba, ánh mắt có chút phát sáng, như cảm thấy có gì đó không đúng, cô hướng mắt về phía cửa sổ, vị vua xác sống tương lai ban nãy còn ngồi chồm hỗm ở đó, giờ không thấy đâu nữa!
Không thấy đâu nữa!

Thời Sênh nhanh chóng tìm kiếm một lượt khắp tầng ba, thực sự không thấy đâu nữa.

Chết tiệt!

Cái đồ chết tiệt nhà ngươi tự dưng lại bỏ nhà ra đi, mẹ nó chứ, để cô tìm được cô tuyệt đối sẽ không cho hắn ăn cơm!

Tìm cái quái gì chứ?

Bên ngoài trời tối đen như mực, căn bản là không biết cái tên này biến đi đâu rồi?

Bây giờ ra ngoài tìm căn bản là việc không thể nào, cô với Thiên Lê cũng không có phương thức liên lạc nào đặc biệt, có ma quỷ mới biết hắn chạy đi đâu.

Thời Sênh ôm Bạch Hổ chờ ở trên tầng ba cho đến trời sáng nhưng tên chết tiệt kia vẫn chưa chịu quay về, trong lòng cô càng thêm sốt ruột.

Cô đã mất dấu nhân vật mục tiêu, trong cái thế giới mạt thế này, tìm một người đã khó như mò kim đáy bể, huống hồ là tìm một xác sống!
Đám người bên ngoài đã chuẩn bị rồi, theo cô phỏng đoán, có lẽ không lâu nữa sẽ xuất phát. Thời Sênh đứng bên cửa sổ quan sát, từ xa xa nhìn thấy Thích Minh Tuyết và Tống Thập đứng cùng một chỗ, Triệu Nghiên đứng cách xa một chút, đang nói chuyện cùng Triệu Cảnh, cứ lúc lúc lại liếc một cái về phía Thích Minh Tuyết.

Đội ngũ của Tống Thập sớm đã đến thành phố B, lần này nhận nhiệm vụ đến đón những người may mắn còn sống sót.

Tác giả của tiểu thuyết này thật lợi hại.

Vội vàng đẩy cô tới trước mặt nữ chính như thế.

“Meo…”

Bạch Hổ đang được cô ôm trong lòng bỗng kêu lên một tiếng, Thời Sênh cúi đầu, vừa hay bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh của Bạch Hổ.

Cái thứ này hôn mê đã hơn hai mươi ngày, đã thức tỉnh dị năng gì rồi?

“Mày có năng lực gì vậy?” Thời Sênh vân vê chân của Bạch Hổ.
“Meo.”

Bạch Hổ đưa lưỡi liếm liếm mu bàn tay cô, đôi mắt lấp lánh của loài mèo được nhân cách hóa ánh lên niềm vui mừng, nhưng cho dù Thời Sênh có hỏi thế nào đi chăng nữa, Bạch Hổ cũng không hề biểu hiện bất kì dị năng nào.

Thời Sênh lăn lộn với nó một trận, Bạch Hồ ngoài kêu meo meo, ăn vài tinh hạch ra thì chẳng hề có chút biến đổi nào cả.

Có thể hấp thụ tinh hạch, nhất định là bản thân có dị năng…

Nhưng mà con mèo này hình như có chút đần độn?

Bạch Hổ đần độn quấn quanh chân của Thời Sênh, đi đi lại lại, kêu meo meo vài tiếng nịnh hót.



Đội ngũ quân đội bên dưới đã chỉnh trang gọn gàng chờ xuất phát, Thường Tân phái hai tiểu binh lên trên gọi Thời Sênh, Thời Sênh tất nhiên là từ chối.

Vua xác sống bỏ nhà đi vẫn còn chưa trở về, nếu cô mà đi nữa thì biết đi đâu mà tìm tên đó?
Dựa vào mức độ yêu thích dị năng của mình, có lẽ hắn ta sẽ quay về.

Thời Sênh đã ở đây chờ ba ngày, buổi tối ngày thứ ba, lúc Thời Sênh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng cảm nhận thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa mở mắt liền bắt gặp một cặp mắt tràn đầy tử khí, trong chốc lát khi nhìn vào mắt cô, sâu trong đôi mắt đó có thêm vài phần thần thái.

Cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã bị ôm trọn.

“A a!!” Vua xác sống đại nhân hình như đang rất vui, ôm Thời Sênh quay một vòng, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh “a a”.

“Meo!” Bạch Hổ bị làm cho giật mình tỉnh giấc, phát ra một tiếng kêu hung ác độc địa, cong người lại định tấn công Thiên Lê.

“Grừ…” Thiên Lê rất nhanh chóng gào lại một tiếng, còn dùng thuấn di nhảy đến phía khác của gian phòng.
Bạch Hổ lập tức đuổi theo, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, toàn bộ lông trên lưng đều dựng đứng lên, một con dao hình lưỡi liềm bỗng dưng ở đâu xuất hiện, phi về hướng Thiên Lê đang đứng.

Thiên Lê một lần nữa kéo Thời Sênh né tránh.

Rất nhanh sau đó, Thời Sênh nhìn thấy Bạch Hổ không ngừng ném đồ vật qua đây, mà những đồ vật này đều là tự dưng xuất hiện trong không trung, vô cùng kì lạ, thứ gì cũng có, thậm chí là thi thể của những tên xác sống.

Mấy ngày nay Bạch Hổ thường chạy ra ngoài chơi đùa, có lúc cô nghịch ngợm dị năng đến quên mất và cũng không để ý gì cả.

Chẳng ngờ được cái thứ này lại có dị năng không gian?

Trông thấy Bạch Hổ ngày càng ném nhiều xác sống qua, Thời Sênh lập tức quát dừng lại.

Mẹ nó, cái thứ này có thể lấy từ không gian của nó ra bao nhiêu thi thể xác sống đây?
Điều lạ lùng hơn là nó giữ thi thể xác sống làm cái gì? Giữ lại để thưởng thức hay là để làm thức ăn dự trữ? Bất luận là vì nguyên nhân nào, Thời Sênh đều tỏ ý không thể chấp nhận được!

Mẹ nó chứ, hoàn toàn không thể lý giải được tư duy của loại động vật biến dị!

“Grào…”

Tiếng gầm gừ từ phía góc phòng truyền tới rất khẽ, Thời Sênh chuyển hướng mắt đến đó, đám xác sống ban nãy vẫn còn nằm im trên đất bỗng đong đưa, lung lay đứng dậy, có lẽ bởi vì Thiên Lê đang ở đây nên đám xác sống đó có chút sợ hãi rút lại phía góc phòng, thậm chí còn có mấy tên tập trung lại thành một đám.

Thời Sênh: “…”

Những tên xác sống này cũng đáng yêu quá đi!

Không đúng, những tên xác sống chết tiệt này vẫn còn đang sống!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play