Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -289000
Giá trị sinh mệnh: 35
Tích lũy: 52000
Cấp bậc nhiệm vụ: A
Điểm nhiệm vụ: 78
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Tích lũy 2000
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Tích lũy 2000
Đạo cụ: “Vương miện nữ vương”, “Trái tim Quỷ Vương “, “Ám dạ”, “Máu Kỳ lân “
Thời Sênh liếc mắt nhìn số liệu, có chút bùng nổ, lấy kiếm ra chém màn hình.
Không chỉ trừ giá trị làm người của ông mà còn trừ cả giá trị sinh mệnh!
Mi muốn lên trời à!
Hệ thống rất vô tội, vì sao kẻ bị thương luôn là nó.
[Nhắc nhở ký chủ…]
Ánh mắt Thời Sênh lạnh trừng màn hình đã khôi phục hình dạng ban đầu, một loạt ký tự nhảy loạn lên trên màn hình.
Hệ thống nén cảm giác sợ hãi, nhanh chóng nói: [Giá trị nhân phẩm vượt quá mức âm 300000, ký chủ sẽ nhận được một túi quà, xin ký chủ chú ý nhân phẩm.]
Thời Sênh: “…”
Túi quà!
Còn không biết xấu hổ nói túi quà!
Lần trước là cái quái gì?
May mắn giảm xuống ba mươi phần trăm!!!
Còn có cái gì truy sát nữa…
Tao XXOO mày!
[Ký chủ bình tĩnh một chút.]
Thời Sênh hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi, ngồi chửi Hệ thống đủ nửa giờ mới thôi.
Hiện tại Hệ thống cũng không dám tùy tiện dịch chuyển nữa, chỉ có thể cam chịu bị mắng.
Dù sao cô ấy toàn mắng chủ nhân nó, nó nghe cũng chỉ thấy hơi mệt đầu một chút, không sao không sao.
Thời Sênh mắng Hệ thống và chủ nhân Hệ thống xong, lại bắt đầu ngồi trong không gian mần mò chiếc đồng hồ của cô.
Tháo rồi lắp, lắp rồi tháo.
Hệ thống không hiểu Ký chủ đang làm gì.
Cứ tháo ra tra vào như thế thú vị lắm à?
Thời Sênh nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đã được ráp lại hoàn chỉnh, gương mặt thoả mãn, không gian vừa rồi giúp cô không ít việc.
[Ký chủ, tôi muốn nhắc nhở cô, đây là thế giới hư cấu, một khi trở lại thế giới thật, mấy thứ này cũng sẽ biến mất.]
Cô làm nhiều nữa cũng chỉ công cốc thôi!!
“Bây giờ tôi có về được luôn không?”
[…] Được rồi không thể, không biết bây giờ chủ nhân nó đang làm gì mà còn chưa tới!! Chết mất thôi!
“Thế giới tiếp theo.”
[Bắt đầu dịch chuyển…]
…
— Tất cả mọi người đều biết miệng Bộ Manh rất xui xẻo.
*
“A!”
Tiếng hét chói tai làm cho Thời Sênh ngồi bật dậy, một giây kế tiếp lại nhũn người ngã xuống, đầu cứ đau nhói lên.
Cmn lại thế này rồi!
“Ưmm… a…”
Tiếng thở dốc và tiếng kêu the thé xung quanh khiến cho đầu Thời Sênh càng đau hơn.
Cô hơi quay đầu, bị tình cảnh bên cạnh dọa cho giật mình.
Hai người đàn ông…
Một người phụ nữ…
Người phụ nữ dường rất thống khổ, đang ra sức thét chói tai, nhưng càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hai tên đàn ông một trước một sau người cô.
Cay mắt.
Thời Sênh vội dời mắt đi, quan sát thân thể của mình.
Tốt, y phục hoàn chỉnh, vẫn chưa bị làm sao.
Lúc này cô nằm trong góc trên chiếc giường nhỏ.
Trên chiếc giường này có mùi rất khó ngửi, xông lên cô thực sự khó thở.
Ba người bên kia thì ở trên mặt đất, hẳn là quá mức tập trung tinh thần nên không phát hiện cô tỉnh lại.
Phòng này rất hẹp, không có cửa sổ.
Cửa chính ở phía sau hai người đàn ông, lén chạy ra ngoài là chắc chắn không thể.
Chỉ có thể đi trước mặt!
Cũng may thân thể này không phải là bị bỏ thuốc, hẳn là bị đánh ngất xỉu.
Thời Sênh nằm một lúc, cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Cô vừa định ngồi dậy, người bên kia lại đột nhiên đi về phía cô.
Thời Sênh: “…”
Ở đây có tên biếи ŧɦái không mặc quần áo!
Người đàn ông đưa tay nắm lấy cánh tay Thời Sênh, túm cô xuống dưới giường, quay sang nói với người đàn ông bên kia: “Đừng chơi nữa, giải quyết cái này trước đi đã.”
“Sợ cái gì, cô ta còn có thể chạy được chắc?”
“Sắp đến giờ rồi.” Người đàn ông chỉ chỉ đồng hồ cũ nát trên tường.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng.
Người đàn ông bên kia có chút không tình nguyện buông người phụ nữ ra, cứ như vậy đi tới, “Đến đây, đến đây, thật không biết một con nhóc bé xíu thế này lại đắc tội người nào, nhìn đã không có hứng thú.
Con bé vẫn là vị thành niên đúng không? Mày xem dáng người này…”
“Được rồi, oán giận ít thôi, nhận tiền của người ta thì phải làm thôi, cứ coi như búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ đi.”
Búp bê…
Búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ?
Thời Sênh yên lặng cúi đầu nhìn dáng người bản thân.
Mặc dù là không phải tốt lắm, nhưng cũng đâu đến mức vị thành niên chứ!
Mắt hắn mù hay sao!
Thời Sênh nhấc chân đạp vào thân dưới của người đàn ông đối diện, dùng lực vô cùng chuẩn xác.
Người đàn ông gào một tiếng, ôm lấy thân dưới ngồi thụp xuống.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, chém thẳng về phía người đang lôi kéo nàng.
Ngọn đèn chiếu vào trên thiết kiếm, khúc xạ vào trong mắt người đàn ông.
Một giây kế tiếp, trên cổ hắn mát lạnh, ngay sau đó thân dưới cũng đau nhức theo.
Hắn nhăn rúm mặt nhìn đứa bé gái đứng trước mặt.
Khuôn mặt búp bê nhìn cực kỳ vô hại, chỉ cao đến ngực hắn, thế nhưng dáng vẻ lúc này, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng sợ.
Vũ khí trên cổ, giống như chỉ cần dùng sức một chút, là có thể cướp đi mạng của hắn.
Thời Sênh dùng thiết kiếm vỗ vỗ gương mặt người đàn ông, “Vừa rồi là cái tay nào bắt tao?”
Người đàn ông không lên tiếng.
Thời Sênh nhếch miệng cười, “Vậy chém cả hai cái tay!”
Sắc mặt người đàn ông chợt biến đổi, “Đừng, đừng.”
Nhìn hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chướng mắt kia, Thời Sênh nói, “Đi mặc quần áo vào.”
Bị thanh kiếm sắc bén chỉ vào, hai người quay sang nhìn nhau, rồi nhịn đau đi mặc quần áo.
Người phụ nữ kia quỳ rạp trên mặt đất, không biết là chết hay sống.
Thời Sênh tiện tay lôi cái thảm bẩn thỉu ném tới trên người phụ nữ, đắp lại cơ thể đầy thương tích của cô ta.
Đang lúc cô quay đầu, một người đàn ông nhanh chóng nhào về phía ngăn tủ bên giường, kéo ngăn kéo ra, lấy ra khẩu súng chĩa về phía Thời Sênh, “Mẹ kiếp, con oắt con còn dám ngang ngược với hai thằng anh mày à, bỏ kiếm xuống, nếu không tao sẽ nổ súng đấy.”
Thời Sênh quan sát súng trong tay hắn vài lần, phun ra hai chữ không chút lưu tình, “Thiểu năng.”
“Mày nói cái gì?”
“Lại còn điếc.”
Người đàn ông cầm súng vẫn không nổ súng, đại khái là không muốn xảy ra án mạng, “Bớt lắm điều đi, để thanh kiếm xuống cho tao!”
“Mày là cái thá gì? Bảo tao buông thì tao phải buông à?” Thời Sênh hừ nhẹ một tiếng, thiết kiếm chợt văng từ trong tay cô ra, đánh thẳng vào cổ tay của người đàn ông cầm súng.
Hắn nghe thấy tiếng xương vỡ vụn giòn tan, súng trong tay không cầm được, rơi luôn xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, gã đàn ông còn lại kinh hãi, nhanh chóng muốn đi nhặt súng, thế nhưng thanh kiếm kia cũng lại tự bay trở về.
Đúng vậy hắn không nhìn lầm.
Chính nó tự bay trở về.
Nam nhân sợ đến lảo đảo một cái, ngã nhào xuống đất, không ngừng lui về phía sau, “Mày mày… Mày là người hay ma?”
“Luôn có người thích tự mình dọa mình.” Tuy rằng không biết dáng vẻ của mình thế nào, thế nhưng làm nữ phụ, cũng không thể xấu xí đến nỗi không thể gặp người đúng không?
Thời Sênh tiến lên bắt được thiết kiếm, “Soạt” một cái chỉ vào người nam nhân kia, “Làm nhiều chuyện trái lương tâm quá chứ gì.”
“Tao… Tao không biết gì cả, tao tao tao không biết.” Người đàn ông ra sức lắc đầu, “Chúng tao nhận tiền của người ta thì phải làm thôi, oan có đầu nợ có chủ, đừng tìm tao, đừng tìm tao…”
Người đàn ông nói năng lộn xộn.
“Ai muốn hại tao?”
“Không biết, tao không biết…” Người đàn ông tiếp tục lắc đầu.