Phượng Khuynh Khuynh chạy.
Thừa dịp Thời Sênh và Ngân Vi đang nói chuyện, Phượng Khuynh Khuynh liền lặng lẽ bỏ trốn.
Điều này làm cho Thời Sênh có thêm một sự hiểu biết mới về nữ chính.
Vì Phượng Khuynh Khuynh đã rời đi nên khí đen trong trận pháp bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
Khí đen dần dần mỏng hơn, có thể thấy rõ tình hình bên trong trận pháp.
Thi thể Mộ Bạch nằm trên mặt đất với một tư thế kỳ quái, nhìn như đang hiến tế vậy.
Thân thể hắn đã sớm mất đi sự sống, lúc này như một cái thân cây khô héo khiến cho người ta có cảm giác nổi gai ốc.
Trong trận pháp cuối cùng xảy ra điều gì thì không ai biết.
Ngoại trừ Mộ Bạch.
Thời Sênh nhìn khí đen bay trên trời, khóe miệng gợi lên.
Thế này chơi mới vui.
Phượng Khuynh Khuynh thành ma, nếu nàng ta không khắc chế được du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể thì sẽ nhanh chóng gϊếŧ người, đến lúc đó đại lục sẽ hóa thành một mảnh gió tanh mưa máu.
Ngân Vi cầm khối ngọc đứng bên cạnh Thời Sênh, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng, giống như phải đem thân ảnh của cô khắc sâu vào lòng.
Thời Sênh quay đầu liền gặp phải đôi mắt đầy nhu tình của Ngân Vi.
“Tìm một chỗ, giải quyết nó.” Thời Sênh không hề có ý niệm đen tối nào trong đầu, tay chỉ khối ngọc màu đen, bình thản lên tiếng.
Thứ đồ chơi này mà không giải quyết xong thì cô không cảm thấy an toàn.
Ngân Vi: “…”
Trong khối ngọc bây giờ toàn là sát khí, ma bị nhốt trong đó sẽ nhanh chóng hấp thu và lớn mạnh, nhưng hiện tại nó không thể hấp thu hết được.
Quá nhiều.
Căn bản nó sẽ không chịu nổi lực lượng khổng lồ như thế.
Nhưng nó vẫn muốn thử một lần.
Có lẽ thành công thì sao?
Chỉ cần thành công, nó có thể báo thù cho mình, gϊếŧ nữ nhân đáng giận kia và Ngân Vi.
Đúng lúc nó hấp thu đến thời khắc mấu chốt cuối cùng thì lại cảm thấy lực lượng của mình nhanh chóng bị xói mòn.
Nó muốn phản kháng nhưng lại không thể làm gì được.
Nó không muốn biến mất như thế.
Nó còn nhiều chuyện chưa làm, nó còn muốn xưng bá đại lục, nó chưa muốn chết.
Không muốn chết…
Dù phải chết cũng phải kéo một cái đệm lưng.
Đúng thế!
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào Ngân Vi, thấy vẻ mặt hắn càng lúc càng kém thì con ngươi trầm xuống.
Cô biết cái thứ kia sẽ không thành thật như vậy.
Hai tay cô bấm pháp quyết rồi đặt lên sau lưng Ngân Vi.
Ngân Vi có cảm giác vừa rồi hấp thu rất khó khăn, nhưng lúc này lại trở nên thuận lợi vô cùng, tốc độ hấp thu của hắn cũng nhanh hơn.
Có Thời Sênh hỗ trợ, ma trong miếng ngọc còn chưa tụ tập được năng lượng để tự bạo thì đã bị Ngân Vi giải quyết rồi.
Gần như cùng lúc đó, phủ Quốc sư cách xa vạn dặm cũng ầm ầm sụp đổ, khí đen bên trong nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Ngân Vi thong thả mở mắt, cúi đầu nhìn tay mình, sau một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng tựa ở một bên, “Cảm ơn.”
Thời Sênh nhướng mày, “Lấy gì cảm ơn?”
Ngân Vi cầm lấy tay Thời Sênh thật chặt, kéo cô vào lòng, “Lấy thân báo đáp được chứ?”
“Cái này được.” Thời Sênh gật đầu.
Ngân Vi bật cười, thân thiết cọ cọ lên mặt cô, “Nàng không thể rụt rè một chút sao?”
“Đối với chàng thì cần gì rụt rè?” Thời Sênh thiếu chút nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Nếu mà rụt rè với con hàng này thì đừng hòng ngủ được với hắn.
“Về sau nàng chỉ cần đứng ở phía sau ta là được.” Hắn cũng có thể tạo cho cô một khoảng trời riêng, cô muốn gì hắn cũng có thể cho.
“Được.”
Thời Sênh đồng ý rất nhanh, nhưng có làm hay không thì còn chưa biết được.
“Chàng muốn lấy thứ gì ở Ma Diễm Lĩnh?” Thời Sênh nhớ ra chuyện quan trọng, con hàng này trước đây luôn nghĩ cô muốn đi làm gì đó vì hắn.
Cô cũng đã từng suy nghĩ nhưng lúc đó hoàn toàn không biết hắn muốn làm cái gì.
Huyền thú ở Ma Diễm Lĩnh bạo động chắc chắn có liên quan tới hắn, còn có đầu huyết kỳ lân xuất hiện bất ngờ kia nữa.
Ngân Vi kỳ quái liếc nhìn Thời Sênh, “Nàng… Nàng không biết à?”
“Ta là người cái gì cũng biết chắc? Có gì thì nói đi?”
Ngân Vi hơi hạ giọng, “Một thứ thần vật.”
Hắn nói là thần vật mà không phải thần khí.
Thần vật và thần khí khác nhau rất nhiều, có rất nhiều thần khí không xuất thân từ thần, nhưng thần vật chắc chắn là thứ từng qua tay của thần.
Thế giới này, ở thời đại viễn cổ cũng đã từng có thần tồn tại.
“Con huyết kỳ lân kia chính là người thủ hộ?” Mỗi một bảo vật đều sẽ có người thủ hộ.
Trong cốt truyện trong nhắc tới huyết kỳ lân, vì Ngân Vi thay đổi cốt truyện nên nó mới xuất hiện.
“Ừm.” Ngân Vi vuốt nhẹ xương quai xanh của Thời Sênh, nhẹ giọng đáp, “Không quan trọng nữa, ta có nàng rồi.”
Không có gì quan trọng bằng cô cả.
Đây là ý nghĩ đầu tiên mà Ngân Vi nhận ra sau khi gặp được cô.
Thật lâu về sau, Ngân Vi luôn sống trong trạng thái có vợ ở bên là không còn thiên hạ trong mắt nữa.
Nhưng nàng dâu của hắn luôn muốn sủng hắn là thế nào?
Hắn chỉ muốn im lặng làm ma sủng vợ điên cuồng, sao lại khó như thế?
…
Phượng Khuynh Khuynh sa đọa thành ma, vì sự hận thù với Thời Sênh quá mạnh mẽ trong lòng nên nàng ta không có cách nào khống chế được ma khí trong cơ thể mình.
Nàng ta cần gϊếŧ người, cần hương vị của máu tươi.
Phượng Khuynh Khuynh rụt trong góc phòng, cả người được bọc kín bằng một kiện áo choàng màu đen.
Nàng ta ôm chặt lấy thân thể mình, trong đáy lòng có rất nhiều âm thanh đang giục giã.
Gϊếŧ người.
Gϊếŧ người.
Gϊếŧ người rồi sẽ không khó chịu như thế nữa.
Con người có gì tốt? Dối trá, tham lam, ích kỷ, bọn họ đều đáng chết.
Gϊếŧ chết loài người ti tiện đi, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngươi không muốn báo thù sao?
Phượng Chi Âm đang nhìn ngươi chê cười.
Nàng ta đang chê cười ngươi, ngươi nhìn đi… Nàng ta tới đây…
Ngươi chính là đồ vô dụng! Vô dụng!
Cái gì cũng không hơn được nàng ta, đời trước như thế, đời sau vẫn thế, nàng ta xứng đáng được hơn ngươi.
“Không!” Phượng Khuynh Khuynh gào lên với giọng khàn khàn.
Tại sao nàng ta lại được sống tốt hơn mình? Rõ ràng thiên phú của mình tốt như thế, mình mới là người chỉ điểm giang sơn chứ, nàng ta dựa vào cái gì, mình không cam lòng… Không cam lòng…
Thanh âm kia lại tới.
Không cam lòng là được rồi, gϊếŧ người đi, chỉ cần ngươi mạnh lên, muốn gϊếŧ nàng ta không phải quá dễ dàng sao? Chỉ cần ngươi mạnh mẽ thì tất cả nhân tài đều sẽ bị ngươi giẫm dưới chân.
“Cốc cốc”
“Cô nương, nước ấm mà cô cần đây!” Bên ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng gọi.
Phượng Khuynh Khuynh ngẩng gương mặt đang chôn chặt giữa hai khuỷu tay lên, trong đôi mắt toàn là máu đỏ như ác quỷ tới từ địa ngục.
Vẻ dự tợn trên mặt nàng ta nhanh chóng bị áp xuống.
“Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu nhị bưng nước ấm vào, đặt nước ấm trên giá, lúc hắn cúi đầu thì lại nhìn thấy một gương mặt phản chiếu ngược trong đó.
“A…” Tiếng hét chói tai của hắn còn chưa kịp bật ra thì đã bị cắt đứt.
Thân thể của tiểu nhị chậm rãi gục xuống, nước ấm đổ nghiêng.
Chiếc chậu đồng rơi xuống thi thể của hắn phát ra tiếng vang nặng nề.
Mắt hắn trợn trừng, trong đó vẫn còn sót lại vẻ hoảng sợ.
Phượng Khuynh Khuynh sau lần gϊếŧ người đầu tiên thì đã không còn khắc chế được kɦoáı ƈảʍ muốn gϊếŧ người nữa.
Nàng ta càng muốn gϊếŧ nhiều người hơn.
Nàng ta phải mạnh hơn.
Nàng ta muốn Phượng Chi Âm chết.