Hay cho đại thần đam mỹ Tạ Ngôn, thế mà đi đạo văn của một người mới, tin tức này rất nhanh truyền rộng trong giới tác giả.
Thời Sênh là biên tập viên của Âu Lộ, tất nhiên phải tranh thủ ích lợi cho tác giả của mình, nhưng hiện tại Nhϊếp Thành phụ trách Tạ Ngôn, cô phải đi nói chuyện với Nhϊếp Thành.
Thời Sênh nhìn thời gian.
Cô trả lời Âu Lộ.
Thâm Tỉnh Băng: Tôi sẽ xử lý.
Âu Lộ: Cám ơn biên tập.
Thời Sênh đứng dậy đi đến văn phòng của Nhϊếp Thành.
Nhϊếp Thành một mình ở văn phòng, nhìn thấy Thời Sênh, trên mặt như viết to mấy chữ “cô tới làm gì, nơi này không chào đón cô”.
Thời Sênh đóng cửa lại, “Nhϊếp tổng biên.”
“Có việc?”
“Tác giả Ngôn Diệp Chi anh phụ trách đã đạo văn.

Nhϊếp tổng biên chẳng lẽ không nên giải thích cho tôi một chút sao?”
“Đạo văn cái gì?” Nhϊếp Thành nhíu mày, trầm giọng nói: “Tân Y, cô không cần vẽ ra chuyện.

Tôi muốn đuổi việc cô rất dễ dàng.”
Đuổi việc cô? Anh nghĩ anh là ai chứ?

Thời Sênh tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Nhϊếp tổng biên, tôi chỉ là thảo luận công việc với anh, sao anh lại lôi đến chuyện đuổi việc tôi?”
Rõ ràng là thanh âm rất nhẹ lại làm cho Nhϊếp Thành có loại cảm giác độ ấm bốn phía đều giảm xuống, âm trầm.
Nhϊếp thành giật mình một cái, tức giận nói: “Tân Y, cô đừng nghĩ mình quá quan trọng!”
Hắn là tổng biên, cô là một biên tập, cũng dám thách thức hắn, ai cho cô lá gan.
Tầm mắt Thời Sênh bình tĩnh đảo qua trên mặt Nhϊếp Thành, châm chọc nói: “Tự mình không xem trọng chính mình thì còn ai xem trọng anh?”
“Rốt cuộc cô có chuyện gì?” Nhϊếp Thành không kiên nhẫn chất vấn Thời Sênh,.
Biểu tình Thời Sênh thay đổi đổi cực nhanh, vô tội nhún nhún vai, “Vừa rồi tôi đã nói qua, nếu Nhϊếp tổng biên có bệnh thì phải trị.”
Đáy mắt Nhϊếp Thành hiện lên một tia độc địa cực nhanh, cũng không tức giận như vừa rồi, “Cô nói đạo văn, chứng cớ.”
“Vừa rồi tôi đã gửi văn kiện cho anh, Nhϊếp tổng biên có thể nhìn xem.” Không chứng cớ thì bản cô nương sẽ nói lung tung.
Nhϊếp Thành âm thầm hít sâu mấy hơi thở, mở hòm thư, tìm được email của Thời Sênh.
Sắc mặt Nhϊếp Thành theo thời gian xem file đính kèm càng ngày càng khó coi.
“Nhϊếp tổng biên, anh không phải lại muốn bao che chứ?” Thời Sênh dừng một chút, “Anh bao che cũng bình thường, dù sao hắn là tình nhân của anh.”
“Câm miệng!” Nhϊếp Thành quát lớn một tiếng, liếc mắt một cái ra ngoài.
Đây là công ty, cô nói như vậy, bị người khác nghe thấy thì sao.
Thời Sênh hừ cười một tiếng, “Sợ cái gì, hiện tại công ty ai chẳng biết anh cùng Tạ Ngôn có một chân.”
Nhϊếp Thành làm sao có thời giờ đi quan tâm mấy lời đồn nhảm trong công ty.

Hắn phải làm việc, còn phải đi chọc ghẹo Tạ Ngôn nữa.
“Cô nói cái gì?”
“Ha… Xem ra Nhϊếp tổng biên còn chưa biết.” Thời Sênh kéo dài âm, ý cười nơi khóe miệng, như lưỡi dao sắc bén chui vào đáy lòng Nhϊếp Thành, “Tôi nói, chuyện anh cùng Tạ Ngôn, người công ty đã sớm biết.”
Nhϊếp Thành đột nhiên đứng lên, bàn tay chống mặt bàn, giống như sư tử bị chọc giận, nghiến răng nghiến lợi trừng Thời Sênh, “Có phải cô nói không?”
Buổi tối hôm đó cô thấy, người công ty đã biết, không phải cô nói thì ai nói?
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung.

Tôi muốn nói, người công ty đã sớm biết… Dù sao…” Thời Sênh nửa cười nửa không liếc mắt nhìn Nhϊếp Thành một cái.
Dù sao hắn ở nhà cô rồi lại thông đồng với bạn trai cũ của cô.
“Nếu không làm sao bọn họ biết được?” Nhϊếp Thành đi ra từ sau bàn, “Tân Y, cô muốn trả thù tôi? Hay là vẫn muốn đoạt lại Tạ Ngôn? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng!”
Thời Sênh: “…” Rốt cuộc ai bảo với anh, để anh cứ nghĩ tôi coi trọng Tạ Ngôn ngu ngốc kia vậy!
Thời Sênh không chút sợ hãi chống lại ánh mắt Nhϊếp Thành, “Nhϊếp Thành, hiện tại chúng ta đang nói về việc chuyện đạo văn.”
Nhϊếp Thành cười lạnh một tiếng, “Cô bị đuổi việc, ngày mai không cần đi làm.”
Thời Sênh: “…” Quan báo tư thù, mẹ kiếp!

“Anh dựa vào cái gì đòi đuổi việc tôi?” Ông đây không làm sai, sa thải ông thì phải đền tiền!
“Chỉ bằng việc tôi là tổng biên.”
Tổng biên có gì giỏi, cũng không phải tổng giám đốc.
“Tổng biên lợi hại.” Thời Sênh cười nhạo, “Anh còn có thể thay thế toàn bộ công ty sao?”
“Quyền lợi sa thải một người tôi vẫn có.

Tân Y, tôi đã sớm nói, đừng đối đầu với tôi.”
Nhϊếp Thành hạ quyết tâm phải sa thải Thời Sênh.

Thời Sênh sao có thể để Nhϊếp Thành được như ý, chuẩn bị đi tìm người cáo trạng.
Cô mới vừa ra cửa, chỉ thấy hai người chuẩn bị đi thang máy xuống lầu.
“Thư tổng biên.” Thời Sênh lập tức kêu một tiếng.
Thư Tuyệt theo bản năng quay đầu lại, Thời Sênh cười tủm tỉm vẫy tay với hắn.
Trình Minh vốn đã vào thang máy, thò đầu ra nhìn nhìn rồi trực tiếp ra khỏi thang máy, đẩy Thư Tuyệt đến chỗ Thời Sênh.
“Em gái nhỏ, khuya như vậy còn ở công ty sao? Chuyên nghiệp như vậy, lúc cuối năm phải tặng cho cô giải thưởng cống hiến, thấy thế nào?” Trình Minh nói luôn mang theo vài phần cợt nhả.
Môi nhỏ của Thời Sênh hơi bĩu ra, con ngươi trong suốt nhìn Thư Tuyệt, “Có người quan báo tư thù, muốn sa thải tôi.

Thư tổng biên, anh không thể nhìn công nhân tốt như tôi bị sa thải như vậy đúng không?”
Thư Tuyệt chống lại ánh mắt Thời Sênh, một giây sau liền dời đi.
“Ai muốn sa thải cô?” Trình Minh nhìn Thời Sênh, không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt đột nhiên liền trầm xuống, ánh mắt sắc bén, mất đi vẻ cười cợt kia.
Thư Tuyệt nhìn theo tầm mắt Trình Minh.
Nhϊếp Thành đứng ở cửa, vẻ mặt phức tạp, như là hận, lại như là ghen tị.
Thời Sênh thấy có chút khó hiểu, đây là tình huống gì?

Trình Minh đột nhiên quay đi, cúi người nói một tiếng bên tai Thư Tuyệt, “Tôi chờ cậu ở phía dưới.”
Thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng Nhϊếp Thành vẫn nghe thấy.
Hắn vô ý thức đuổi theo hai bước, sau đó sắc mặt phức tạp dừng lại, vừa lúc đứng bên cạnh Thời Sênh.
“Ai muốn sa thải cô?” Thư Tuyệt không vì Trình Minh rời đi mà biểu hiện ra sự khác thường nào.
“Anh ta, chính là anh ta.” Thời Sênh chỉ vào Nhϊếp Thành còn chưa khôi phục tinh thần, “Anh ta quan báo tư thù, muốn sa thải tôi.”
Tay mách lẻo thiện nghệ online.
Lúc có thể cáo trạng thì nhất định phải cáo trạng, có thể gϊếŧ chết bao nhiêu hay bấy nhiêu, ai biết giây tiếp theo mình có gặp may nữa không.
[… ] Nó không phục lý luận của Ký chủ, đây đều là lý luận vớ vẩn.
Nhϊếp Thành lấy lại tinh thần, hét lớn một tiếng, “Tân Y!”
“Làm sao? Không phải anh sa thải tôi à?” Thời Sênh quay đầu trừng lại, “Lớn tiếng như vậy làm gì, tôi không có bệnh, nghe được.”
“Vì sao sa thải cô ấy?” Thư Tuyệt nhìn về phía Nhϊếp Thành.
Thư Tuyệt cảm thấy sa thải cô là lựa chọn chính xác.

Nhưng mà không biết vì sao, tưởng tượng đến, về sau ở công ty không nhìn thấy cô, đáy lòng hắn cũng không thoải mái.
Nhϊếp Thành không nghĩ tới Thư Tuyệt thật sự nói giúp Thời Sênh, bình thường hai người này cũng không có chuyện gì liên hệ, sao hắn lại giúp cô?
“Người của tôi, tôi muốn làm gì, còn chưa tới phiên anh quản đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play