Với chuyện Thời Sênh muốn tạo phản, Thu Thủy luôn cảm thấy tiểu thư nhà mình đang nói dối.
Đến kinh thành bọn họ còn chưa bao giờ tới, sao có thể tạo phản chứ?
Thu Thủy nhắc nhở thêm Thời Sênh không nên ăn nói linh tinh, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả Nguyễn phủ đều gặp họa.
Thu Thủy phát hiện rằng, từ khi tiểu thư nhà mình nói ra câu nói đó thì không có bất kỳ hành động kỳ lạ nào, thế nên nàng ta mới an tâm.

Gần đây tiểu thư ăn nói ngông cuồng, không biết có phải bị đám thổ phỉ lần trước dọa dẫm rồi không nữa.
Nàng ta có nên mời đại phu đến khám cho tiểu thư xem sao không?
Hừm, nhất định phải khám cho tiểu thư xem sao.
Thu Thủy đi mời đại phu giỏi nhất huyện đến, lấy lý do là phòng bệnh, để đại phu bắt mạch cho Thời Sênh.
Cuối cùng chỉ nhận được mấy chữ….
Sức khỏe của Nguyễn tiểu thư rất tốt.
Không có bệnh tật gì.
Thu Thủy càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc đến Hạ phủ, tiểu thư lấy kiếm từ đâu ra?
Tiểu thư nhà nàng ta trở lên lợi hại như vậy từ khi nào?
Từ khi còn nhỏ nàng ta đã theo sát bên cạnh tiểu thư, nhưng từ trước đến này đều không biết tiểu thư còn có bản lĩnh đó.
Thời Sênh bị nghi ngờ nên chịu sự giám sát 360 độ của Thu Thủy.

Nàng ta muốn tìm ra một số điểm kỳ lạ trên người Thời Sênh.
Nhưng những lúc không có việc gì, về cơ bản Thời Sênh chỉ ăn và ngủ, ngủ xong rồi lại ăn, nếu không thì lại ở thư phòng, không hỏi chuyện trong phủ, cũng không hỏi chuyện ngoài cửa tiệm.
Ánh mắt Thu Thủy thay đổi, lướt chầm chậm qua người Thời Sênh: “Tiểu thư…”

“Đừng hỏi ta cái gì cả, ngươi có hỏi ta cũng nhất định không nói với ngươi.” Thời Sênh không thèm nâng mí mắt lên.
Thu Thủy mở to mắt, nàng ta còn chưa hỏi, sao tiểu thư lại biết nàng ta muốn hỏi gì?
Được lắm, gần đây tiểu thư giống như thần vậy.
Thu Thủy đành kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng mình, rồi tự mình lặng lẽ suy xét cân nhắc.
Thời Sênh đang đợi tin tức của Phạm đại nhân.

Kỳ thực kinh thành cách nơi này khá xa, cả đi cả về, cho dù ngựa có tăng tốc chạy ngày chạy đêm cũng phải đến một tháng.
Đến khi Thời Sênh nhận được thư vủa Phạm đại nhân thì thời gian cũng trôi qua hơn một tháng.
Thế cục ở kinh thành bây gờ có chút căng thẳng, Hoàng đế muốn trừ khủ Độc Cô Tu, lần trước Độc Cô Tu lưu lạc tới nơi đây, nguyên nhân là do bị Hoàng đế truy sát.
Độc Cô Tu đã trở lại kinh thành, nhưng không gây ồn ào với Hoàng đế.

Ngoài mặt, hai bên không có gì bất thường, nhưng trong tối thì đã giao thủ nhiều lần.
Phạm đại nhân nói với Thời Sênh rằng, chắc chắn không phải những chuyện liên quan đến lợi ích cá nhân.
Nhưng Thời Sênh chỉ chú trọng hỏi tới Độc Cô Dực, Phạm đại nhân lại chỉ dùng bốn chữ để trả lời, không biết tung tích.
Độc Cô Dực không có trong kinh thành?
Hắn ta đang ở đâu?
Độc Cô Tu lại cho Độc Cô Dực tùy ý rời khỏi kinh thành sao?
Hay là Độc Cô Dực nhân cơ hội Độc Cô Tu bị Hoàng đế truy sát, lặng lẽ rời khỏi kinh thành?
Thời Sênh thấy tính khả thi của trường hợp sau lớn hơn.
Thời Sênh thở dài, trời cao, Hoàng đế thì ở xa, làm sao cô có thể giúp Độc Cô Dực đăng cơ ngôi vị Hoàng đế đây?


Gần đây, Tô Họa sống cũng chẳng thoải mái chút nào, Đinh Hương đến Hạ phủ khóc thút thít trước mặt trưởng bối.

Nàng ta nói là Hạ Đình và Tô Họa quá thân mật với nhau nên Tô Họa bị người của Hạ phủ đuổi ra khỏi phủ, và cửa tiệm đó cũng bị Hạ phủ thu hồi lại.
Hạ Đình bị nhốt trong phủ, không cho phép hắn bước ra khỏi cửa.
Đinh Hương đắc ý, thường xuyên giở trò chế giễu trước mặt Tô Họa.
Đây không phải là quá đen đủi sao.

Người nhà họ Tô lại tìm được Tô Họa, nói là tiểu muội của Tô Họa bị bệnh nặng, muốn nàng quay về nhìn mặt.
Tô Họa có chút tình cảm với muội muội đồng bệnh tương lân của mình, khi người nhà họ Tô khóc lóc kể nể, nàng ta cũng đã mềm lòng.
Đến lúc quay về nhà, nàng ta mới biết, muội muội của mình đâu có mắc bệnh nặng, là do Tô gia mới thuê thêm được miếng đất của một địa chủ họ Lý, do người làm không đủ, nên mới gọi nàng ta về.
Số tiền bạc còn lại trên người của Tô Họa cũng bị Tô mẫu lột sạch, muội muội của nàng ta lại khóc nên quyết tâm bỏ nhà ra đi của Tô Họa không thể thực hiện được.
Tô Họa đành phải tiếp tục ở nhà làm đất trọng trọt.
Nhưng lúc này, Thời Sênh đã một mình vào kinh.
Sự phồn hoa của kinh thành không thể lấy sự phồn hoa của một tiểu trấn như huyện Bạch Hà ra để so sánh được.

Ở huyện Bạch Hà, có thể nói cô là người nhiều tiền, giàu có nhất, nhưng tới kinh thành, thì cô thấy mình chỉ là một *kẻ cạp đất mà ăn.
*Kẻ cạp đất: ví von người nghèo đến mức không có cơm ăn phải ăn đất.
Kẻ cạp đất Thời Sênh tìm một cái nhà trọ để ở, nhân tiện nghe ngóng tin tức trên phố.

Nhà trọ, tửu lâu, phòng trà là những nơi hóng chuyện phiếm tốt nhất.
“Nghe nói Nhϊếp Chính Vương muốn cưới con gái của Trấn Bắc Tướng Quân, không biết có thật không?”
Thời Sênh chống cằm nghe hai người bên cạnh nói chuyện, thần sắc có chút quỷ dị.
Độc Cô Tu lại muốn lập phi?
Không cần nữ chính nữa?
“Sao lại không thật chứ, tôi có một người họ hàng làm trong phủ tướng quân, nghe nói đang chuẩn bị sính lễ rồi.”
“Thật vậy sao? Lần này là cưới ai vậy?
“Hình như là đại tiểu thư của phủ tướng quân.”
“Sao không phải là nhị tiểu thư?” Trấn Bắc Tướng Quân có hai vị tiểu thư, đại tiểu thư tiếng tăm không bằng nhị tiểu thư, nhưng nghe nói tính khí của đại tiểu thư rất tốt.
Cụ thể như thế nào, những thường dân bách tính như bọn họ cũng không thể nào biết rõ được.
Người kia cố gắng hạ thấp giọng: “Nhị tiểu thư muốn tiến cung, chuyện này huynh không được nói ra ngoài, bị người khác biết thì…”
“Biết rồi biết rồi, ta là người như thế nào chẳng huynh không hiểu sao? Huynh đệ ta nói chuyện với nhau là được rồi.

Nhưng mà tiến cung? Chủ ý này của Trấn Bắc Tướng Quân thật quá hay, một người gả cho Nhϊếp Chính Vương, một người tiến cung, tới lúc đó bất luận là…”
Quả nhiên mấy ngày sau, Nhϊếp Chính Vương đem sính lễ tới phủ Tướng Quân, chuyện này được rất nhiều người biết.

Lúc mang sính lễ đến, Thời Sênh cũng tới xem, một thế cục vô cùng hay ho.
Lúc Độc Cô Tu vào phủ thì thánh chỉ của hoàng thượng cũng đến.
Tuyên nhị tiểu thư của Phủ Tướng Quân tiến cung làm phi, người của Hoàng đế và người của Nhϊếp Chính Vương cứ như thế chắn kín cửa lớn, không ai chịu nhường ai, khiến người khác thấy giống như một vở kịch hay vậy.
Cuối cùng, Trấn Bắc Tướng Quân phải ra mặt thì chuyện này mới được giải quyết ổn thỏa.
Hôn lễ được định sau nửa tháng, Hoàng thượng có lẽ đang đối đầu với Nhϊếp Chính Vương nên thời gian cũng được định trùng ngày.
Chuyện này trở thành đề tài bàn luận sau khi ăn cơm uống trà của bách tính.
Thời Sênh bước từ quán trọ ra, chuẩn bị vào Hoàng cung xem tướng mạo Hoàng đế ra sao.

Vị Hoàng đế này là nhân vật phản diện lớn nhất, vì vậy…
Nói không chừng lại là Phượng Từ?
Lúc Thời Sênh đến gần hoàng cung, vô tình lướt qua một bóng dáng vô cùng quen thuộc, nhưng đến khi nhìn kỹ lạ, thì lại không nhìn thấy gì cả.
Thời Sênh chau mày, rồi chạy đuổi theo hướng đó.
Thời Sênh chạy đuổi theo một đoạn rồi dừng lại đi bộ.

Cô xoa cằm, lẽ nào là nhìn nhầm sao?
“Nguyễn Tiểu Dạng.”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói đó.

Độc Cô Tu dẫn theo hai người bước xuống từ tửu lầu bên cạnh.
Độc Cô Tu mặc một bộ y phục bằng gấm màu đen, lông mày vừa nhỏ vừa dài, ánh mắt sắc bén thông minh, bờ môi mỏng hơi khép lại, không thu lại khí thế của người bề trên, một cảm giác áp bức vô hình toát ra từ người hắn.
“Nhϊếp Chính Vương sao.” Thời Sênh cười như không lên tiếng, thái độ rất tùy tiện, hoàn toàn không bị doa nạt bởi khí thế của hắn.
Độc Cô Tu chau mày, “Nguyễn tiểu thư sao lại ở đây?”
Nàng ta lại biết hắn là Nhϊếp Chính Vương.
Lúc ở huyện Bạch Hà, hắn hoàn toàn không để lộ thân phận.
Độc Cô Tu không biết nàng ta lên kinh thành đã bao lâu, vì vậy cũng không chắc chắn là sau khi nàng ta đến kinh thành mới biết thân phận của hắn, do đó hắn cũng không truy cứu.
“Tại sao ta lại không thể ở đây? Cách nói chuyện của ngươi giống như là kinh thành là do ngươi mở ra vậy.”
“Hỗn xược!”
Người bên cạnh Độc Cô Tu hét lớn, ánh mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn Thời Sênh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play