Là nam chính, Lãnh Viêm đương nhiên phải có tham vọng rất lớn, không thì cũng sẽ không nghĩ trăm ngàn kế để lấy được những gì Lãnh Diệu Thiên để lại.
Nhưng hiện tại, dường như hắn đã đến bước đường cùng, hắn chỉ còn hai sự lựa chọn, từ bỏ Thanh Long Môn, đưa tay chân của mình rời khỏi đây.
Không thì đấu tay đôi, xem ai có thể cười đến cuối.
Thanh Long Môn bị Tịch Phi ngấm ngầm xử lý không ít, đấu tay đôi có lẽ không thể được.
Thế nên Lãnh Viêm quyết định bỏ chạy.
Thời Sênh thu được tin tức từ camera, còn về Tịch Phi làm thế nào để biết tin thì có trời mới biết.
“Đi đến trường học một chuyến đã.” Thời Sênh bất ngờ lên tiếng.
Tịch Phi nhìn Thời Sênh tỏ vẻ không hiểu, bây giờ còn đến trường học làm gì?
“Đề phòng chẳng may.” Chẳng may trước khi chạy, nam chính lại vẫn muốn làm một quả nữa? Dù sao thì hắn cũng đã từng gặp Hứa Thiểm Thiểm.
Đổi thành cô, trong trường hợp không đánh lại được đối phương, cô cũng sẽ ra tay với người bên cạnh họ, đây là chuyện thường tình ở nhân gian.
Bên cạnh Thời Sênh có những ai, Tịch Phi tất nhiên đều rõ cả.
Hắn quay đầu xe lại, lái về phía trường học của Hứa Thiểm Thiểm.
Đúng lúc tan học, Thời Sênh dễ dàng dắt Thiểm Thiểm ra ngoài.
Hai người họ vừa bước ra khỏi cổng trường thì bỗng nhiên có tiếng nổ to vang lên từ đằng sau.
Hứa Thiểm Thiểm sợ hãi hét lên một tiếng.
Thời Sênh ôm lấy cô bé, nhanh chóng chạy về phía xe của Tịch Phi.
Vừa lên xe, Tịch Phi mau chóng lái đi, rời khỏi phạm vi trường học.
Hứa Thiểm Thiểm bị tiếng nổ làm cho sững sờ, bên tai vẫn còn những tiếng ù ù, một lúc sao mới hồi phục lại, “Chị ơi… lúc nãy là tiếng gì vậy?”
“Tiếng nổ.”
“Tiếng… tiếng nổ gì ạ? Trường… trường em?” Mặt mũi Hứa Thiểm Thiểm trắng bệch, “Sao trường lại nổ được?”
“Chính là tiếng nổ.” Thời Sênh xoa xoa đầu Hứa Thiểm Thiểm, “Về nhà tự mình xem thời sự.”
Hứa Thiểm Thiểm sửng sốt nhìn Thời Sênh, sao lại cảm giác rằng chị ấy biết hết mọi chuyện vậy?
Lúc trường bị nổ, sao lại trùng hợp đúng lúc chị ấy đến đón mình?
Lúc nãy cô bé còn chưa kip nhìn xem nổ ở đâu, thế nên đợi đến lúc Hứa Thiểm Thiểm xem thời sự, cô bé sợ đến mức gặp ác mộng vài đêm liền.
Xe chạy về phía sân bay, Hứa Thiểm Thiểm hoàn hồn lại một lúc, mới phát hiện ra trên xe còn một người nữa.
Cô bé nhìn Tịch Phi một lượt.
Một bé gái khi nhìn một người đàn ông thì chỉ biết đánh giá xem có đẹp trai hay không mà thôi.
Thế nên trong mắt Hứa Thiểm Thiểm, Tịch Phi đúng là minh tinh trong các bộ phim, đẹp trai quá đi.
Cô bé rón rén kéo tay áo Thời Sênh.
Đây là người mà chị thích?
Thời Sênh khẽ gật đầu.
Hứa Thiểm Thiểm cảm thấy giao lưu bằng ánh mắt quá khó khăn, rút điện thoại ra gõ chữ, sau đó đưa cho Thời Sênh xem.
“Hợp với chị quá!”
Thời Sênh cầm lấy điện thoại chậm rãi gõ lên đó.
“Chị đẹp thế này, chắc chắn phải tìm một anh đẹp trai rồi, chắc chắn phải qua được vòng nhan sắc mới dám đem đi giới thiệu.”
Hứa Thiểm Thiểm giật giật cơ mép.
Chị mình mà tự luyến thì hết thuốc chữa.
Hứa Thiểm Thiểm là một cô bé rất đáng yêu.
Nhưng với Tịch Phi mà nói, hắn lại chẳng thích tí nào, nhìn cô bé hạnh phúc dựa vào Thời Sênh, hắn chỉ muốn vứt nó ra ngoài.
Tất nhiên chỉ có thể nghĩ thế thôi, thế nên hắn tăng tốc, khiến Hứa Thiểm Thiểm sợ tới mức không còn tâm trí đâu mà nói chuyện với Thời Sênh.
Xe đi vào sân bay, Tịch Phi mới từ từ giảm tốc độ.
Hứa Thiểm Thiểm ôm lấy tay Thời Sênh, khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt, “Dọa em sợ chết mất, chị ơi.”
Thời Sênh xoa đầu cô bé, Tịch Phi ở đằng trước hừ lạnh một tiếng.
Thời Sênh cười thầm.
Tịch Phi nhìn xung quanh sân bay một lượt, “Có cảnh sát.”
Tất nhiên là có cảnh sát rồi, bản cô nương báo cảnh sát mà.
Người của Tịch Phi cũng len lỏi trong đó, có cảnh sát, hắn bảo bọn họ án binh bất động, đợi bên cảnh sát hành động, cảnh sát không xong thì bọn họ mới xông lên.
Hứa Thiểm Thiểm không biết bọn họ ở đây làm gì, nhưng cô bé cảm thấy không khí không được bình thường nên không dám lên tiếng, co người lại bên cạnh Thời Sênh, ngoan ngoãn ngồi đó.
Tịch Phi bỗng quay người lại: “Em ngồi lên trên đây.”
Thời Sênh liền leo qua ghế lái phụ ngồi.
Hứa Thiểm Thiểm ngồi sau bĩu môi.
Tịch Phi nắm lấy tay Thời Sênh, vuốt ve nhè nhẹ, rồi mới đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Dòng người đi lại trong sân bay rất đông đúc, trong trường hợp không đánh rắn động cỏ, muốn tìm vài người trong dòng người đông đúc ấy thật sự rất khó khăn.
Thời Sênh mân mê tay Tịch Phi, bàn tay này đẹp đến mức đủ để cô có thể mân mê cả một năm, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
[…] Hệ thống thật sự rất sợ cô cứ nghĩ thế rồi chặt đứt tay người ta treo lên ngắm mất.
May mà lần này Ký chủ không có suy nghĩ nguy hiểm như vậy.
“Cộp” Bỗng có người mở cửa xe ra, một thân hình từ bên ngoài nhảy vào, “Anh họ, lái xe đi lái xe đi!”
Thời Sênh và Tịch Phi cùng lúc nhìn vào người vừa nhảy lên.
Tịch Sóc vô cùng sốt ruột, vừa nhìn ra bên ngoài, vừa lấy tay vỗ vào Tịch Phi, “Người của mẹ em đến rồi, em bị chặn lại ở sân bay, mau lái xe đi! Mau lên, bọn họ đuổi đến nơi rồi.”
Thời Sênh nhìn sang lối ra, quả nhiên nhìn thấy vài thanh niên nước ngoài, mặt comple đen, đeo kính râm, hung hăng đi lại phía bọn họ.
Bốn phía lại đều là cảnh sát, nhìn thấy bọn họ đều bắt đầu trở nên cảnh giác.
Tịch Sóc vô cùng lo lắng, còn Tịch Phi lại ngồi yên như núi.
Những người đó đã đi đến trước mui xe, họ nhìn xe một lượt, tiếp đó nói với nhau vài câu, như đang bàn bạc gì đó.
Một lúc sau mới có người bước lên gõ cửa xe.
Tịch Phi trượt cửa xe xuống.
“Tiên sinh.” Đối phương nói tiếng Anh.
Tịch Phi khẽ gật đầu, dùng tiếng Anh trả lời lại họ: “Khi nào tôi về nước sẽ đem Tịch Sóc theo, bảo cô cứ yên tâm.”
Đối phương ngần ngừ một lát, nhìn sang Tịch Sóc đang co quắp lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất ở ghế sau, rồi lại nhìn Thời Sênh, cuối cùng rút lui, “Thế chúng tôi quay về báo cáo kết quả vậy.”
Cho đến khi Tịch Phi đóng cửa xe lại, Tịch Sóc mởi thở phào, “Đúng là anh em ruột có khác, được đó, em đi trước đây.”
Phải chạy nhanh mới được, gã không muốn phải quay về.
Nhưng lúc Tịch Sóc mở cửa xe ra, phát hiện không mở được.
“Anh họ! Anh!! Anh ruột!! Anh không định dẫn em về nước thật đấy chứ?” Tịch Sóc làm mặt buồn rầu.
“Bên ngoài không an toàn.”
Tịch Sóc dán mặt vào cửa kính xe, cố gắng nhìn ra bên ngoài, “Có gì không an toàn?”
“Đây đúng là người nhà họ Tịch các anh?” Thời Sênh hỏi.
Lại còn nói mình là họ hàng với bá chủ mà không biết ngượng?
“Này, cô có ý gì?” Tịch Sóc quay mặt sang, trợn mắt nhìn Thời Sênh, “Tôi không phải người nhà họ Tịch thì cô phải chắc?”
“Tôi là người của anh cậu, xét về mặt lý luận, có lẽ cũng tính.” Thời Sênh trả lời rất thản nhiên.
Tịch Sóc tức giận, “Mặt dày vậy? Anh tôi còn chưa làm gì với cô, cô đã tự cho cho mình là người của nhà họ Tịch rồi, có ý đồ không tốt đúng không?”
“Ai da.”
Tịch Sóc bỗng kêu lên một tiếng, bây giờ gã mới phát hiện ra còn một đứa trẻ ngồi ở ghế bên cạnh, cô nhóc cấu chặt lấy tay gã.
“Không được nói xấu chị tôi.” Hứa Thiểm Thiểm bực bội.
“Buông ra, buông ra.” Tịch Sóc đau đớn kêu lên, sao trẻ con bây giờ lai bất lịch sự như vậy, cấu người thẳng tay.
Hứa Thiểm Thiểm thấy Thời Sênh quay lại nhìn, vội vàng thả tay ra.
Thời Sênh duỗi tay ra, xoa đầu Hứa Thiểm Thiểm như xoa đầu con vật cưng, toét miệng, nói với Tịch Sóc: “Tôi có ý đồ không tốt, nhưng anh cậu thích tôi, làm sao bây giờ?”
Phải làm sao đây?