hương 701NỮ HIỆP THỜI HIỆN ĐẠI (20)
Cảnh sát chỉ điều tra thấy bộ phận trên cơ thể người bị nổ tung ở hiện trường, không phát hiện thấy hàng hóa.
Tin tức lần này là gián điệp của bọn họ mạo hiểm tính mạng truyền về, nếu có thể bắt được những người này, thì bọn họ có thể nhổ được một cái u độc rất lớn.
Nhưng bây giờ bị nổ thế này, không còn gì hết cả.
Là ai đã nổ, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết.
Trong lúc đại đội chống ma túy còn đang ngỡ ngàng thì người gác cổng nhận được một bưu kiện, bên ngoài ghi người nhận là đại đội chống ma túy.
Người gác cổng đưa bọc thư cho đội trưởng Đới.
Đội trưởng Đới cao to lực lưỡng, da ngăm đen, trên mặt có vài vết sẹo, nhìn có vẻ hoàn toàn không giống cảnh sát, ngược lại có phần giống côn đồ.
“Đội trưởng, anh cầm gì thế?”
“Không biết, lúc nãy người gác cửa đưa cho tôi, ghi người nhận là đại đội chống ma túy.” Đội trưởng Đới đặt bọc thư lên bàn.
Người trong văn phòng lập tức vây lại, “Đây không phải là lực đạn ai gửi tới chứ?”
Chuyện này không phải chưa xảy ra bao giờ, bọn họ nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
“Rất nhẹ, chắc là không phải.” Đội trưởng Đới uống ngụm nước, hắng giọng nói: “Mở ra xem xem.”
Những người khác lần lượt cầm bưu kiện lên, quả thật không hề nặng, hơn nữa bưu kiện cũng không to, không thể nào chứa nổi lựu đạn.
Một người lấy dao rạch túi giấy bóng ngoài bưu kiện ra, bên trong lòi ra một vài tờ báo.
“Là ai nghịch ngợm vậy? Gửi báo đến cho chúng ta?”
“Toàn là báo, xem xem bên dưới còn gì nữa không?”
Bọn họ lôi hết báo trong bưu kiện ra, một lúc sau mới tìm thấy một phong bì bên trong.
Trong phong bì chỉ có một mảnh giấy.
“Đại lễ bao mừng Quốc khánh, chúc các anh tăng ca vui vẻ.”
Mọi người: “…”
Đây tuyệt đối là trò nghịch ngợm!
“Sao bây giờ mọi người lại nhạt nhẽo thế nhỉ? Trên mạng chưa chơi đủ hay sao, lại bắt đầu đùa với cả đội chống ma túy chúng ta.”
“Loại người này phải trừng trị cứng rắn.
Chúng ta làm việc vì bọn họ, bọn họ được lắm, lấy chúng ta làm trò tiêu khiển.”
Những người khác đều tỏ ra phẫn nộ.
Dù sao thì ai biết mình bị biến thành trò giải trí của người khác mà không bực mình mới không phải người bình thường.
Đội trưởng Đới lật đi lật lại đống báo đó một hồi lâu, mảnh giấy được viết tay, nhưng nhìn có vẻ giống chữ trẻ con, nghiêng nghiêng ngả ngả, cực kỳ nguệch ngoạc.
Vốn dĩ là vì vụ án lúc nãy, những người này ôm cả bụng tức, bây giờ lại bị chơi như này, lửa bực càng to hơn.
“Đi đi đi ăn cơm thôi, đen chết đi được.”
“Đội trưởng, anh đừng xem nữa, chỉ là trò đùa thôi, mau đi ăn cơm.”
Đội trưởng Đới bị kéo đi ăn cơm, đụng phải người của bộ phận khác, nhóm người đó lập tức kêu ca.
Có người an ủi bọn họ, không phải người ta gửi bọc quà to mừng Quốc khánh cho các vị sao? Cứ coi như là chúc Tết các vị đi.
Trong lòng đội trưởng Đới vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Câu nói đó, có gì đó không đúng lắm.
Nói là Đại lễ bao mừng Quốc khánh, sao sau đó lại nói là tăng ca vui vẻ?
Đợi đến lúc bọn họ quay lại văn phòng, những thứ đó vẫn đang chất ở trên bàn.
Cho đến lúc tan ca, những người khác lần lượt ra về, chỉ còn lại đội trưởng Đới ở lại văn phòng.
Nửa đêm, những người của đội phòng chống ma túy, lúc ấy đã ngủ say như chết, lần lượt bị đội trưởng Đới thúc dậy.
“Đội trưởng, làm gì thế? Trước đây vì vụ án này mà mấy ngày liền chúng tôi không được chợp mắt.
Bây giờ vẫn không để cho chúng tôi ngủ sao?”
“Đội trưởng, chúng tôi biết anh không đành lòng, nhưng chuyện này chúng ta đã điều tra đi điều tra lại, cũng không điều tra ra ai cả, còn không bằng dưỡng sức để mai điều tra tiếp.”
“Lại đây xem.” Đội trưởng đới không thèm quan tâm đến những lời phàn nàn của bọn họ, gọi bọn họ đến phòng bình thường vẫn hay họp.
Trên bảng đen ở văn phòng, lúc đó đã được dán đầy báo.
Mọi người: “…”
Đội trưởng lại giở trò gì vậy?
Đội trưởng Đới chỉ vào đống báo, nói rất nhanh: “Những tờ báo này có vết đánh dấu, có khi là chữ, có khi là số, tôi đã liệt kê ra vài lần, thu được một địa chỉ.
Đội trưởng Đới chỉ vào địa chỉ được ghi ở bên cạnh.
Mọi người tiến gần lên bảng nhìn địa chỉ được viết trên đó, rồi lại so sánh với địa chỉ mà đội trưởng Đới viết lên, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người bây giờ ghê gớm quá, lại chơi bọn họ kiểu này.
Bọn họ lại cứ tưởng rằng chỉ là mấy tờ báo thôi, không ngờ lại ngấm ngầm ẩn chứa bí mật.
Văn phòng im ắng một lúc, rồi có người lên tiếng: “Đội trưởng, ý của anh là?”
“Chúng ta đi xem xem, tôi cảm thấy địa chỉ này có thứ gì đó.”
Mọi người: “…”
Mặc dù cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng mọi người vẫn đi cùng đội trưởng.
Làm nghề của bọn họ, có những việc không đáng tin lắm, nhưng có lẽ lại là chân tướng, không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào cả.
Và sự thật đã chứng minh, bọn họ đến đúng nơi rồi.
Trong kho lương thực phế thải, có một đống ma túy chất thành núi, vụ án vốn đã đi vào đường cùng, sau khi phát hiện ra đống ma túy này, lập tức lại có đầu mối.
Từ đó về sau thỉnh thoảng lại có bưu kiện gửi đến đại đội chống ma túy, mỗi lần đều là những cách thức giải mã không giống nhau, chỉ cần giải đúng rồi, thì lần nào cũng có thu hoạch ngoài mong đợi, an toàn và nhanh gọn.
Nhưng nói giải sai rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có lần bọn họ giải nhầm thời gian, thiệt hại mất hai người.
Lúc đó đại đội chống ma túy đã không còn biết phải định vị thế nào về những bưu kiện bí hiểm đó.
“Đội trưởng Đới, anh bảo người gửi bưu kiện, đang giúp chúng ta? Hay là đang đùa chúng ta vậy?”
Đội trưởng Đới nhìn bưu kiện mới được gửi đến, bài học lần trước khiến anh ta biết rằng, bọn họ không thể hoàn toàn dựa vào những bưu kiện đó, bởi vì vài lần trước đó không có sai sót gì, nên mới buông lơi cảnh giác.
“Điều tra ra người gửi bưu kiện chưa?”
“Chưa ạ, thời gian gửi đến không cố định, người đem đến là nhân viên chuyển phát nhanh.
Mặc dù có dán phiếu vận chuyển, nhưng không tìm được tin tức bám sát vận chuyển.”
“Các anh có phát hiện ra không, những bưu kiện này đều nhằm vào Hắc Hổ Đường, những vụ án mà chúng ta phá được đều ít nhiều có liên quan đến Hắc Hổ Đường, các anh nói xem có phải là Thanh Long Môn làm không?”
“Thanh Long Môn không buôn lậu ma túy, nhưng bọn họ mua bán vũ khí, hơn nữa vẫn luôn đối đầu lẫn nhau, khả năng này là rất lớn.”
Trong lúc đại đội chống ma túy đang đoán đến đau cả đầu, bên Hắc Hổ Đường cũng đau đầu các kiểu.
Thượng Quan Cửu, người đứng đằng sau không mấy khi xuất hiện ở Hắc Hổ Đường, giờ đây đã phải xuất hiện.
Một người đàn ông gầy đen lên tiếng trước: “Tiên sinh, bọn cớm nắm rõ như lòng bàn tay động thái của chúng ta, tôi nghi ngờ có nội gián.”
“Mỗi lần có đợt hành động gì lớn, đều chỉ có vài người chúng ta biết được, ý anh là nghi ngờ trong chúng ta có nội gián?” Người đàn ông lông mày rậm đứng cạnh không phục, trợn mắt nhìn anh ta.
Người gầy đen kia lạnh lùng nói: “Tình hình hiện tại là như vậy, ai cũng cần nghi ngờ, anh kích động như vậy, lẽ nào anh là tên nội gián đó?”
“Còi, mày nói năng hồ đồ, tao theo tiên sinh bao nhiêu năm nay rồi, sao có thể phản bội tiên sinh được chứ.”
Thượng Quan Cửu chống cằm, nhìn bọn họ nói qua nói lại, đỏ mặt gân cổ cãi nhau.
Đến lúc bọn họ cãi mệt rồi, Thượng Quan Cửu mới từ từ để một mảnh giấy lên bàn, đẩy về đằng trước.
Trước ánh mắt không hiểu của mọi người, Thượng Quan Cửu từ từ đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Đối thủ của chúng ta là cô ta, một cô gái rất lợi hại, các cậu đừng khiến tôi quá thất vọng.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tờ giấy trên bàn.
“Thượng Quan Cửu, muốn chơi thì chúng ta chơi ván lớn.
Nhan Miên.”