Thời Sênh đứng trước mặt Lệ Lệ, thiết kiếm chống xuống đất, một tay giữ lấy, tay còn lại chống nạnh, trước khuôn mặt đã có chút biến sắc của Lệ Lệ, cô hung hăng nói: “Bà chị, cho mua một tin tức nữa.”
Lệ Lệ: “…” Mua tin tức thì hung hăng thế làm gì?
Dọa cho cô ta sợ chết khϊếp.
Không phải, lúc nãy cô gái này đi cùng người của Thượng Quan Cửu…
Chuyện gì thế này?
Lệ Lệ hít thở thật sâu, kìm nén nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, “Cô gái muốn mua tin tức gì?”
“Tịch Phi.”
Vẻ mặt của Lệ Lê cứng đờ, biểu cảm như đứng hình vậy, một lúc sau mới nghiêm mặt nói: “Cô gái, đừng đùa nữa, rời khỏi đây ngay, không an toàn.”
Lệ Lê quay người đi, tin tức về Tịch tổng thì ai dám bán bừa chứ?
Trừ khi cô ta không muốn sống nữa.
Lệ Lệ đi rất nhanh, như thể sợ bị Thời Sênh đuổi theo vậy.
…
Thời Sênh ra khỏi Club giải trí, vài chiếc xe ô tô phanh kít lại trước mặt cô, ngáng hết đường đi của cô lại.
Chiếc xe trước mặt cô, từ từ hạ cửa xe xuống, bộ mặt của Thượng Quan Cửu dần dần lộ ra.
“Bảo bối, lại gặp nhau rồi.”
Thời Sênh: “…”
Vừa nói lần sau cơ mà? Đồ lừa đảo!
“Bảo bối, tôi mời em lên xe, hay em tự mình lên xe nào?” Vừa nói Thượng Quan Cửu vừa đẩy cửa xe ra, chuẩn bị bước xuống.
Thời Sênh đạp chân vào cửa xe, đá Thượng Quan Cửu lại vào trong, cô lại gần cửa xe, miệng cười ngoác dần ra, “Tôi tiễn anh lên trời.”
Thời Sênh rút kiếm ra, chém bừa bãi vào xe Thượng Quan Cửu.
Mẹ nó, đồ đần độn.
Hôm nay ra đường không xem ngày, toàn đụng phải những đồ gì thế này.
Đứa này đần độn hơn đứa kia.
Chiếc xe bình thường đâu chịu đựng nổi sự công phá của thiết kiếm, xe mà Thượng Qaun Cửu ngồi đã trở thành đống sắt vụn trong chớp mắt.
Thượng Quan Cửu chạy xuống từ cửa bên kia mới thoát được kết cục bị chém cho tơi tả.
Người của Thượng Quan Cửu bảo vệ hắn, lùi về đằng sau một đoạn dài, “Tiên sinh, nổ súng ạ?”
Người phụ nữ đó có phải là người không?
Đến cả xe cũng bị chém thành quỷ thế này.
“Nổ gì mà nổ, làm bảo bối của ta bị thương thì sao?” Bảo bối của hắn, chỉ có mình hắn được phép làm cho bị thương.
Mọi người: “…” Không nổ súng, bọn họ sắp toi đến nơi rồi!
“Rút.” Thượng Quan Cửu liếm liếm mép, đáy mắt có chút điên cuồng, “Bảo bối, chúng ta từ từ chơi.”
Một tay Thời Sênh chống nạnh, bĩu môi huýt sáo.
Tên biếи ŧɦái Thượng Quan Cửu này có thù thế nào với nguyên chủ mà cứ nhất định phải bám lấy cô không tha.
Nữ chính cũng rất xinh đẹp đấy chứ!
Thời Sênh quay đầu lại nhìn Club giải trí đèn xanh đỏ nhạc xập xình.
May mà không có ai, không thì cô lại phải lên ti vi.
…
Rạng sáng, Thời Sênh mới về đến nhà.
Hứa Thiểm Thiểm gục mặt ngủ quên trên bàn học.
Thời Sênh nhọc lòng bế cô bé lên giường.
Về phòng tắm rửa xong, đặt mông xuống ghế ở bàn sách, mở máy tính.
Nhìn vào màn hình bỗng nhiên cô có chút hoang mang, không biết nên làm gì.
Phượng Từ…
Thời Sênh lấy đầu ngón tay gõ gõ vào màn hình, một lúc sau mới nắm lấy chuột click mở web.
Cô từ từ gõ vào hai chữ Tịch Phi.
Trên mạng không có bất cứ tin tức gì về Tịch Phi.
Thời Sênh thở dài, quay sang nhập “Triệu Toàn Thắng.”
Triệu Toàn Thắng làm buôn bán gang thép.
Hắn làm từ lâu rồi, vài năm trước kiếm được không ít tiền, nhưng vài năm nay buôn bán không tốt mấy, công ty chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi.
“Chị ơi.”
Hứa Thiểm Thiểm đột nhiên xuất hiện ở cửa làm cho Thời Sênh giật thót mình.
Cô bật đèn lên, bực mình nói: “Em muốn dọa chết chị à?”
“Xin lỗi chị, em không cố tình.” Hứa Thiểm Thiểm lập tức xin lỗi.
“Sao vậy? Vẫn khó chịu trong người à?” Thời Sênh vẫy tay với Hứa Thiểm Thiểm.
Cô bé ngoan ngoãn đi vào trong.
Hứa Thiểm Thiểm khẽ khàng giải thích: “Em dậy đi vệ sinh, nhìn thấy phòng sách có ánh đèn, nên vào xem xem…”
Thời Sênh sờ trán cô bé, không sốt nữa.
Lúc còn ở thế giới xác sống, Thời Sênh đã có một chút kinh nghiệm chăm sóc Diệp Nhiên.
Cô xoa đầu cô bé: “Em quay về đi ngủ đi.”
Hứa Thiểm Thiểm ngoan ngoãn gật đầu, “Chị cũng ngủ sớm đi nhé.”
Cô bé ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy ảnh của Triệu Toàn Thắng hiển thị trên màn hình.
Sắc mặt Hứa Thiểm Thiểm bỗng chốc trở nên tái mét.
Một lúc lâu Thời Sênh không thấy cô bé động đậy, ngẩng đầu nhìn lên: “Sao vậy?”
Thời Sênh nhíu mày, chỉ vào Triệu Toàn Thắng: “Em biết ông ấy?”
“Ông ấy…” Tiếng của Hứa Thiểm Thiểm rất nhỏ, nước mắt đã bắt đầu trào ra, “Ông ấy… ông ấy là dượng của em.”
Thời Sênh: “…”
Tất cả mọi nhiệm vụ đều có liên quan, Hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ bảo cô nhận nuôi một đứa trẻ.
Ông bà nội Thiểm Thiểm tổng cộng có ba người con, cha cô bé là con út, bên trên còn có một anh trai và một chị gái.
Anh trai không được lòng người nhà, đã cắt đứt liên hệ từ lâu rồi, không thăm hỏi lẫn nhau.
Chỉ còn lại một người chị gái được gả cho Triệu Toàn Thắng.
Khi cha mẹ Hứa Thiểm Thiểm gặp tai nạn, người chị gái đó đã kích động Triệu Toàn Thắng chiếm lấy toàn bộ tài sản của cha mẹ Thiểm Thiểm, đưa cô bé về bên nhà ngoại.
“Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì.” Thời Sênh lóng ngóng lau nước mắt cho Hứa Thiểm Thiểm, đẩy cô bé ra ngoài cửa, “Trẻ con đừng nghĩ ngợi nhiều quá, mau đi ngủ.”
Giải quyết xong Hứa Thiểm Thiểm, Thời Sênh rót cốc nước rồi quay lại thư phòng lật tư liệu về Triệu Toàn Thắng.
…
“Ring ring…”
Thời Sênh xoa bóp vai, tầm nhìn dịch chuyển ra khỏi màn hình máy tính, đưa tay ra vơ lấy điện thoại.
Đây là số điện thoại lạ, Thời Sênh khịt khịt mũi, kéo nút nghe máy.
“Bảo bối~”
“Thượng Quan Cửu” Thời Sênh nghiến răng, “Nửa đêm gọi điện thoại làm phiền ông đây, muốn bị chém?”
Tên biếи ŧɦái ngày giỏi thật.
“Bảo bối sẽ đến chém anh sao? Anh mong đợi lắm đấy nhé!” Có lẽ nguyên nhân là do điện thoại, nên giọng nói của Thượng Quan Cửu có vẻ biếи ŧɦái.
“Có giỏi thì ông lại đây.” Xem bà đây có dám chém mày không.
“Thế thì không được.” Thượng Quan Cửu cười nhỏ, “Anh đã chuẩn bị cho bảo bối một món quà, hy vọng em sẽ thích.”
Hắn nói xong liền cúp máy luôn, tiếp đó Thời Sênh liền nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thời Sênh: “…”
Lần đầu tiên gặp tên biếи ŧɦái điên cuồng thế này, thật là… khiến người ta phấn khích.
Phấn khích đến mức muốn bóp chết hắn.
Thời Sênh đứng lên ra mở cửa, bên ngoài không có ai, chỉ có một cái thùng, còn cao hơn cả người cô.
Thời Sênh đi hai vòng quanh chiếc thùng đó, rút kiếm ra, chọc từ ngoài vào, có đồ gì đó cứng cứng ở bên trong, nhưng không có động tĩnh gì cả.
Thời Sênh chọc một vòng vào chiếc thùng, đảm bảo 360 độ không góc chết, mới mở thùng ra.
Nhìn thấy đồ vật trong thùng, đầu Thời Sênh chỉ có một ý nghĩ.
Gϊếŧ chết Thượng Quan Cửu.
Phải gϊếŧ chết bằng được!
Không ngờ hắn ta lại làm tượng lõa thể của cô, lại còn dùng các thứ phụ kiện kỳ quái đặt trên những bộ phận đặc biệt.
Mặc dù cơ thể không phải là của cô, nhưng nhìn thôi cũng đã thấy tởm lợm.
Lúc đó, bức tượng đã bị chọc thủng lỗ chỗ, cánh tay đã bị chọc đứt ra, nhìn rất hãi hùng.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Thời Sênh lấy điện thoại ra, mở màn hình, hiện lên một dòng tin nhắn.
—Bảo bối có thích không? Anh càng hy vọng có thể tự tay trang trí cho em.
Cửu yêu em.