Để có được chỗ ngồi cho bà bầu trên xe, vừa lên đã gây sự chú ý, gân cổ lên quát mắng, cứ như thể bà ta to mồm thì bà ta có lý vậy.
Thời Sênh vứt sợi dây trong tay xuống, “Bây giờ, còn muốn ngồi nữa không?”
Mặt bà ta tái mét rồi lại trắng bệch, một lúc sau mới nhặt thứ dưới đất lên, chưng hửng chen lên phía trên.
Hứa Thiểm Thiểm vẫn đang sững người.
“Đây coi như là dạy cho em bài học đầu tiên.” Thời Sênh dựa vào lưng ghế.
Hứa Thiểm Thiểm sững người ngồi đó, cho đến lúc xuống xe, vẫn chưa hoàn hồn.
“Đi ăn cơm đã.”
Hứa Thiểm Thiểm gật đầu như người máy, ăn cơm xong, Thời Sênh đưa cô bé lên tàu.
Con đường xa xôi lại xóc lên xóc xuống, quá sức chị đựng của cô bé, đến lúc xuống máy bay rồi, cả người đều trở nên nhợt nhạt.
Dẫn theo Hứa Thiểm Thiểm đương nhiên Thời Sênh không thể quay về nhà lớn được.
Cô tự tin rằng có thể bảo vệ cho Hứa Thiểm Thiểm, nhưng điện kiện tiền đề là không lúc nào để cô bé lọt khỏi tầm nhìn của cô.
Cô không thể lúc nào cũng dính lấy Hứa Thiểm Thiểm chứ?
Trên người cô không có nhiều tiền, Thời Sênh chỉ có thể bán những thứ mà cô không coi trọng trong không gian, lấy được tiền rồi, lập tức mua một căn hộ đã bài trí xong, rồi vào ở đó.
“Em xem xem thích căn phòng nào?” Thời Sênh đặt hành lý xuống dưới đất.
“Em… em ở đâu cũng được.” Hứa Thiểm Thiểm mặt mày nhợt nhạt, ngập ngừng nói.
Cô bé biết mình nhờ cậy người ta, làm gì dám có yêu cầu gì.
Thời Sênh không nói gì nữa, xách đồ của Hứa Thiểm Thiểm đến một căn phòng trang trí có vẻ rất thiếu nữ.
Hứa Thiểm Thiểm vừa đến, lạ nước lạ cái, không quen khí hậu, vài ngày đầu đều bị ốm.
Thời Sênh không biết nấu cơm, ngày nào cũng phải ra ngoài ăn, chạy đi chạy lại, khiến cô bắt đầu nhớ đầu bếp ở nhà lớn.
“Chị tìm được trường cho em rồi, ở ngay gần đây, đi bộ mười phút là đến, học từ cấp hai nhé.”
Hứa Thiểm Thiểm đang uống thuốc, nghe Thời Sênh nói vậy, suýt nữa thì sặc.
Cô cố gắng nuốt hết ngụm nước, “Chị ơi…em còn chưa học hết tiểu học…”
Lên trung học luôn? Cô bé chắc chắn sẽ không theo kịp!
“Sợ gì chứ, chị học giỏi lắm, sẽ giúp em bổ sung kiến thức tiểu học.” Thời Sênh ngừng lại một chút, “Học kỳ này sắp hết rồi, nên học kỳ sau em mới bắt đầu đi học, còn thời gian.”
Có lẽ Hứa Thiểm Thiểm thật sự rất muốn đi học, cho dù Thời Sênh nói rằng bắt đầu học từ trung học, cô bé cũng âm thầm chấp nhận, bắt đầu đối diện với kiểu ôn tập quỷ quái của Thời Sênh.
…
Hứa Thiểm Thiểm ngồi bên cạnh vùi đầu làm bài tập, Thời Sênh ngồi gõ bàn phím.
Tin tức cuối cùng mà người trong thôn cung cấp cho cô, có thể có ích, cũng có thể vô ích.
Với nhan sắc của Lý Thúy Hoa, lại ở cái tuổi đấy rồi, chắc chắn không phải ở những club cao cấp.
Còn những club bình dân có chữ “Hoàng” ở thành phố A thì có năm sáu nơi.
Nhưng nơi nào cũng tra hết cả rồi, Thời Sênh vẫn không thu được tin gì có ích.
Cuối cùng chỉ còn lại một club cao cấp – Club giải trí Hoàng Quan.
Thời Sênh để Hứa Thiểm Thiểm ở nhà, một mình đi đến Club giải trí Hoàng Quan.
Tất cả mọi Club đều có thể dùng một từ để diễn tả- xa hoa tráng lệ.
Thời Sênh bước vào Club, gọi một phòng riêng, đợi đến khi phục vụ đi vào, liền hỏi cô ta: “Ở đây có ai tên là Lý Thúy Hoa không?”
Người phục vụ ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu, “Không có.”
“Trước đây cũng không có?”
“Cái này thì tôi không biết rồi,” Người phục vụ mỉm cười, cô ta nhìn Thời Sênh dò xét “Nếu cô muốn nghe ngóng tin tức, tôi có thể giúp cô gọi quản lý, nhưng cần phải thu phí đặc biệt.”
Thời Sênh nhướn mày: “Các cô còn làm ăn kiểu này nữa à?” Chẳng gì lúc nãy cô hỏi câu hỏi đó, người phục vụ không thấy lạ chút nào.
“Phục vụ khách tốt hơn nữa, đó là châm ngôn của chúng tôi.”
Thời Sênh gật đầu, làm ăn cần phải không ngừng sáng tạo, nếu cứ nhất thành bất biến, thì chỉ giậm chân tại chỗ mà thôi.
“Thế tiểu thư có cần gọi quản lý không?”
Phục vụ tiếp nhận được một vụ làm ăn, cũng có thể được nhận hoa hồng, nên cô ta rất mong chờ.
“Gọi đi.”
Phục vụ mỉm cười đi ra ngoài.
Mười mấy phút sau, một người phụ nữ trang điểm rất đậm bước vào.
Cô ta vẫn chưa đến gần, Thời Sênh đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.
Nồng đến mức khiến người ta buồn nôn.
Người phụ nữ mỉm cười bước lại gần, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, khẽ cúi người: “Xin chào, tôi là Lệ Lệ, quản lý của Club Hoàng Quan.”
Thời Sênh gật đầu, chỉ vào ghế sofa bên cạnh, “Mùi nồng quá, ngồi xa ra một chút.”
Lệ Lệ không khó chịu, ngược lại đột nhiên cười vang lên, “Cô gái nhỏ này thẳng thắn đấy.” Cô ta tự mình nói, “Làm việc ở đây, không có chút phòng tránh là không được.”
“Điều này với việc cô xịt nước hoa…” Thời Sênh stop lại, đã hiểu ra ý của cô ta.
Mùi nồng nặc như vậy, người bình thường còn không chịu được, nếu là người uống rượu, thì chắc chắn sẽ bị ngạt đến mức nôn luôn ra.
Lệ Lệ có vẻ chỉ tầm 30 tuổi, đây là lúc người phụ nữ mới trưởng thành.
Cô ta khá xinh đẹp, bị người ta để mắt đến cũng là bình thường.
Lệ Lệ âm thầm liếc nhìn đánh giá Thời Sênh, có lẽ trong lòng đang đoán xem cô đến đây nghe ngóng tin tức thật, hay là có mục đích gì khác.
“Thế cô gái, cô muốn hỏi gì nào? Chúng tôi thu phí đắt lắm đấy.” Lệ Lệ mỉm cười đổi chủ đề.
“Tôi muốn hỏi một người.”
“Hỏi người à?” Lệ Lệ ngẫm nghĩ một lát, “Người bình thường hay bên trên?”
Có lẽ sợ Thời Sênh không hiểu, Lệ Lệ giải thích thêm một câu: “Bên trên nghĩa là quan chức ý.”
“Người bình thường.”
“Người bình thường thì, mỗi tin một 1000 tệ, dựa vào mức độ khó dễ của tin tức, mà tăng giá thích hợp.” Lệ Lệ nói rõ ràng quy tắc với Thời Sênh, dù sao thì dính dáng đến tiền nong, “Người đó đang ở đâu, làm gì, coi là hai tin.
Hơn nữa đôi khi chúng tôi ở đây không chắc chắn có, thế nên có tin không thể lấy được ngay lập tức.”
Thời Sênh: “…” Vụ làm ăn này, lợi hại đấy!
“Cô gái, cô nghe ngóng tin tức về ai?”
“Lý Thúy Hoa.”
“Lý Thúy Hoa?” Lệ Lệ thấy lạ liền hỏi lại một câu: “Cô nghe ngóng về cô ta làm gì?”
“Chuyện riêng.” Nhìn điệu bộ của cô ta thì có vẻ biết Lý Thúy Hoa thật, hơn nữa ấn tượng còn rất sâu sắc, không thì cũng không thể đã nghĩ ngay ra, trong khi cô chỉ vừa mới hỏi một câu.
Lệ Lệ làm trong ngành này, tất nhiên biết rõ quy tắc, cô ta hắng giọng, “Mặc dù tôi không biết người mà cô hỏi có phải là cô Lý Thúy Hoa đó không, nhưng tôi đã trả lời thì sẽ thu phí, cô muốn hỏi gì về cô ta?”
“Cô ta có qua lại với ai?”
“Cô hỏi loại nào?” Qua lại với ai thì nhiều lắm.
“Loại không được bình thường lắm”
“…” Cô gái này đặt câu hỏi có trình độ ra phết, “Lý Thúy Hoa mà tôi quen là nhân viên ở đây, bình thường có vẻ rất khiêm tốn, nhưng có lần tôi nhìn thấy có người dùng xe sang đón cô ta ở cửa sau.
Sau đó tôi có dò hỏi, cô ta chỉ ấp a ấp úng cho qua chuyện.
Tôi đã cử người đi điều tra, người đón cô ta là Triệu Toàn Thắng, một ông chủ buôn bán gang thép.”
Lệ Lệ nói đến đây thì dừng lại, tin này đến đây là hết.
Lệ Lệ tưởng rằng Thời Sênh sẽ hỏi tiếp, nhưng cô không hỏi gì nữa, trực tiếp rút ra 1000 tệ đưa cho cô ta.
“Cô không hỏi nữa?”
“Tôi tự điều tra được.” Nếu như Lý Thúy Hoa không làm việc ở đây, thì bọn họ quan tâm đến cô ta làm gì, thế nên tin tức trong tay bọn họ, không đủ.
Hỏi cô ta cũng vô ích mà thôi.