Anh Túc và Lăng Dực đều rất lo lắng, chỉ có mỗi Thời Sênh ngồi đó, vênh mặt lên, như không nghe thấy gì hết vậy.
Lãnh Viêm đi từ ngoài vào, ánh mắt quét qua đại sảnh, dừng lại ở Thời Sênh lúc đó đang ngồi như ông lớn.
“Nhan Miên, ai cho phép cô đến đây?” Lãnh Viêm nhìn thấy Thời Sênh liền nổi nóng.
Nếu như hắn có thể cấu chết cô, thì không biết Thời Sênh đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Dì đến thăm con dâu dì, sao vậy?” Thời Sênh cứng cổ hỏi lại.
“Người đâu.” Lãnh Viêm quát lên một tiếng.
Lập tức có vài người từ bên ngoài bước vào.
Lãnh Viêm chỉ tay vào Thời Sênh: “Đuổi cô ta ra ngoài.”
Bọn họ đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Hôm đó nhiều người như vậy mà còn không bắt được cô ta, thì mấy người bọn họ bắt được chắc?
“Làm đi! Mỗi một con đàn bà mà các người sợ thế à, nuôi các người làm gì không biết nữa.” Lãnh Viêm bực đến mức đá ngay vào người đứng gần nhất.
Anh Túc biết rằng Lãnh Viêm là một người rất biết kiềm chết, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn tức giận như vậy.
Cô bất giác liếc nhìn Thời Sênh.
Dưới áp lực của Lãnh Viêm, bọn họ chỉ có thể miễn cường xông lên.
Thời Sênh đứng lên: “Không cần, tôi tự đi.”
Ánh mắt Anh Túc dừng lại trên chiếc sofa mà Thời Sênh vừa ngồi, biểu cảm có chút không tự nhiên.
“Như Linh, cô ta bắt nạt em rồi đúng không?” Lãnh Viêm tưởng Anh Túc bị bắt nạt, vội đi lại gần, “Cô ta đã làm gì em? Em đừng sợ, nói cho anh biết.”
Từ góc độ của Lãnh Viêm, rất dễ phát hiện ra Lăng Dực.
Anh Túc đành sà vào lòng Lãnh Viêm, hai người thay đổi vị trí, Lãnh Viêm quay lưng lại sofa.
“Phu nhân chỉ đến thăm em thôi, không làm gì khác cả.” Vốn dĩ Anh Túc chỉ muốn Lãnh Viêm thay đổi vị trí, không ngờ cô làm như vậy, cùng với lời giải thích không mấy tự tin, càng khiến Lãnh Viêm cho rằng cô bị Thời Sênh bắt nạt rồi.
Lãnh Viêm vỗ nhẹ lưng Anh Túc, sa sầm mặt mày nhìn Thời Sênh.
Anh Túc biết Lãnh Viêm hiểu lầm, nhưng vì Lăng Dực, cô không giải thích thêm gì cả, cứ im lặng như vậy.
Thời Sênh đã bước ra khỏi phạm vi chiếc sofa, nhìn vào mắt Lãnh Viêm: “Nhìn cái gì? Cứ cho là dì bắt nạt nó thì đã làm sao? Dạy bảo con dâu là chuyện chính đáng.”
“Nhan Miên, cô đừng được một tấc lại tiến thêm một thước.” Lãnh Viêm nghiến răng.
“Dì đây là tiến thêm cả trượng.”
Thời Sênh nhìn Anh Túc một cái, rồi huơ huơ cái kiếm không biết đã cầm trong tay từ bao giờ, có ý bảo những người ngáng đường dẹp ra một bên.
Không có mệnh lệnh của Lãnh Viêm, sao những người đó dám nhường đường, khoanh tay đứng nhìn thẳng vào Thời Sênh.
Thời Sênh nhẹ nhàng giơ tay lên, rồi chém mạnh kiếm xuống.
Nhìn động tác chưa sử dụng lực mấy, chỉ là chém tùy tiện vào trong không khí, nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy một luồng áp khí ép từ trên đầu xuống.
Nhận ra sự nguy hiểm về thân thể, lập tức có người tránh sáng một bên.
Thời Sênh lại chém vào không khí, “Ha! Giỏi thì đừng có chạy!”
Không chạy, đứng đó được cô chém chắc?
Lãnh Viêm tức đến chết điếng người, hắn toàn nuôi đồ bỏ đi, đến một con đàn bà cũng không đối phó nổi.
Càng nghĩ càng thấy tức, Lãnh Viêm bỏ Anh Túc ra, bước nhanh đuổi theo Thời Sênh.
“Ngăn cô ta lại.” Lãnh Viêm đứng trước cửa, quát một người đứng ở phía xa.
Hôm nay những người theo hắn về khá là đông, còn đem theo súng trên người, Lãnh Viêm vừa quát lên, lập tức liền có người chặn Thời Sênh lại.
Thời Sênh: “…”
Năm nào cũng có bọn đần, riêng năm nay thì cực kỳ nhiều.
“Không cần biết sống hay chết, bắt lấy cô ta.”
Người đàn bà này thật sự tưởng rằng trong tay cô ta có quân bài thì hắn không dám làm gì cô ta chắc, cứ lần một lần hai không ngừng khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
Không cần biết sống chết có nghĩa là bọn họ có thể nổ súng, lập tức có người rút súng ra chĩa vào Thời Sênh.
Những người này bình thường không ở nhà lớn, không biết được mức độ hung hăng của Thời Sênh, nghĩ rằng Thời Sênh chỉ là một người phụ nữ bình thường rất dễ đối phó, nên không hề quá căng thẳng.
Nhưng đợi đến khi Thời Sênh đánh ngã hai người ở đầu chiến tuyến, bọn họ mới trở nên cảnh giác.
“Dạy cho các người một bài học.” Thời Sênh cười khinh bỉ, ánh mắt nham hiểm có chút dọa người, “Đối diện với quân địch không được xem nhẹ bất cứ ai, cho dù là một đứa trẻ sơ sinh, cũng chỉ đến khi hóa thành cát bụi ngươi mới được hạ thấp cảnh giác.”
Mọi người: “…”
Con người là một loài động vật phức tạp, nhìn thấy người yếu đuối, trong lòng liền xuất hiện cảm giác tốt đẹp, cho rằng mình mạnh hơn người ta, không coi người ta là gì cả.
Những người như vậy luôn luôn chết trong tay những người mà hắn coi thường.
Không được xem nhẹ bất cứ thứ gì.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên đánh thức mọi người, tiếp sau đó là rất nhiều tiếng súng đan xen với nhau.
Thời Sênh muốn ra vẻ ta đây né tránh những làn đạn đó, nhưng phần cứng cơ thể của cô không cho phép nên đành dùng bùa phòng vệ để bảo vệ bản thân.
Mọi người chỉ thấy viên đạn bắn lên người Thời Sênh rồi rơi hết xuống đất, cô cứ như tường đồng vách sắt, hoàn toàn bắn không thủng được.
Phải người bình thường khác, thì sớm đã bị bắn cho lỗ chỗ rồi.
Gặp ma chắc?
Thời Sênh cậy có bùa phòng vệ, đi vài đường kiếm khiến bọn họ ngã nhào.
“Con trai à, muốn gϊếŧ chết dì thì con phải cố gắng hơn mới được, cố lên, dì tin vào con.” Mẹ kế Sênh ngông nghênh nói xong, vênh váo rời đi.
May mà Lãnh Viêm không bị bệnh tim, nếu tim có vấn đề, thì chắc chắn đã tức mà chết rồi.
“Viêm thiếu…” Đạn cũng không xuyên nổi, là yêu quái sao?
Nhưng thời kỳ xã hội chủ nghĩa không cho nói chuyện yêu ma mà?
“Đồ ăn hại, một lũ ăn hại!” Lãnh Viêm quát xong mới phát hiện ra bản thân mình quả mất hình tượng, hắn lấy lại bình tĩnh, “Nghĩ cách gϊếŧ chết cô ta cho tôi, không cần biết là cách gì.”
Những chữ cuối cùng câu nói được Lãnh Viêm nói vô vùng nặng.
Bây giờ hắn chỉ muốn gϊếŧ chết người phụ nữ đó, không muốn nhìn thấy cô ta một lần nào nữa.
“…Vâng”
Với sức chiến đấu kinh dị đó, bọn họ lấy pháo ra bắn chắc?
…
Thời Sênh phát hiện ra mọi người xung quanh mình có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là điều gì thì lại không biết nói thế nào.
Đợi đến lúc cô đến nhà ăn, thì lại càng kỳ quặc hơn.
Thời Sênh đứng trước đĩa đồ ăn không biết đã được thêm vào bao nhiêu gia vị, lườm lườm nhìn về phía đầu bếp, đầu bếp cúi đầu run lẩy bẩy.
Hắn không biết gì cả.
Hắn không biết gì cả.
“Tôi bảo…”
“Phu nhân tha mạng, tôi bị ép buộc, tôi không biết gì cả.
Nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, phải nuôi mẹ già tám mươi tuổi, phu nhân giơ cao đánh khẽ tha mạng cho tôi.”
Lời thoại này, sao nghe quen vậy?
Thời Sênh liếc nhìn bàn ăn, lấy đũa gảy gảy, rồi co giật cơ mép, “Nhiều hồ tiêu quá.”
Ngửi mùi thì không thấy có gì lạ, còn rất thơm là đằng khác.
Lúc đầu Thời Sênh không nghi ngờ gì cả, nhưng hành vi khác thường của đầu bếp, không nghi ngờ gì nữa, là đang nói với cô rằng, trong đấy nhất định có điều gì đó quái gở.
Đầu bếp, trí thông minh của anh bị chó gặm rồi chắc?
Quan trọng hơn là, trong đó hồ tiêu thực sự quá nhiều, dù sao thì cô cũng không ăn vào được.
[…] Rõ ràng bị cô làm cho sợ nên off rồi.
Đầu bếp là người bị Thời Sênh hành hạ thê thảm nhất.
Hắn đã từng chứng kiến cô đập nát vụn một cái xe ô tô, thế nên cứ nhìn thấy Thời Sênh là hắn sợ hãi.
Hắn có phản ứng như vậy là rất bình thường.
“Hả?” Đầu bếp giật mình ngẩng đầu lên.
“Làm lại.” Thời Sênh gõ bàn, nheo mắt, “Nếu dám bỏ những thứ linh tinh vào nữa, tôi sẽ cho anh đi gặp mẹ già 80 tuổi của anh.”
Đầu bếp: “…” Không muốn gặp.
Hắn từ dưới đất đứng dậy, thu dọn đồ trên bàn, rồi chạy như bốc hơi vào trong bếp.
Sau khi bước vào bếp, hắn đặt đĩa thịt luộc lên kệ, thở phào nhẹ nhõm, sợ chết đi được.
Không ngờ cô ta lại không truy cứu.
Đầu bếp không dám bỏ bừa thứ gì vào nữa, làm lại một bữa khác bưng lên.
Thời Sênh bảo hắn ăn thử, sau khi chắc chắn không có thứ gì quái gở, cô mới bắt đầu ăn.
Luôn có bọn đần muốn hại bản cô nương.
Sợ quá.