Thời Sênh gọi lại một chiếc xe, rồi ngẩng cao đầu kiêu hãnh rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của vệ sĩ và ánh mắt phẫn nộ của Thượng Quan Cửu.
“Tiên sinh?” Thời Sênh vừa đi, vệ sĩ lập tức vây lấy Thượng Quan Cửu, “Chúng tôi cứu ngài ra trước đã.”
Thượng Quan Cửu nhìn về phía chiếc xe biến mất, không nói gì cả, chỉ cần Thượng Quan Cửu đồng ý, bảo vệ liền đưa tay chạm vào chiếc lồng sắt.
Kết quả là bị điện giật cháy đen.
Bọn vệ sĩ sững sờ, cái gì đang xảy ra vậy?
…
Sau khi Thời Sênh lái xe rời khỏi biệt thự, cô mới phát hiện ra, không ngờ nơi đây là một ngọn núi.
Tên Thượng Quan Cửu này cũng được đấy, không ngờ lại đem cô đến vùng rừng núi hoang dã này.
Đường xuống núi rất hẹp, không dễ lái xe, chân Thời Sênh lại bị thương, nên lái khá chậm, màu trời dần tối sẫm lại.
Đúng lúc cô đang định quặt đầu xe, thì phía trước có một thứ ánh sáng hắt lại, tốc độ cực kỳ nhanh, “Uỳnh” một tiếng xô vào đầu xe Thời Sênh.
Chiếc xe của cô bị đẩy ra khỏi đường núi, rơi xuống vực.
Thời Sênh bị kẹt ở trong xe, dây an toàn lại không tháo ra được, khiến cô tức giận đến mức rút kiếm ra chém đứt.
Dây an toàn đứt rồi, nhưng Mẹ kiếp lại phát hiện cửa xe không mở được.
Tức quá đi!
Chỉ số may mắn của mình lợi hại đây.
Thời Sênh cạy cửa xe ra, khi xe sắp tiếp xúc với mặt đất phía dưới vực, cô liền lợi dụng thiết kiếm để bay xuyên ra ngoài.
“Uỳnh!”
Xe gặp tai nạn, gây nổ, ánh lửa từ từ hắt lên từ dưới vực tối, sáng rực cả một vùng trời.
Trời Sênh ngồi bên trên thiết kiếm, nhìn bàn tay đang không ngừng chảy máu, đau đến quặt thắt.
“Lách tách lách tách” Những hạt mưa lạnh giá bỗng từ trên trời rơi xuống, đột nhiên tưới cho Thời Sênh lạnh thấu tim, mùi mưa hòa lẫn mùi máu tanh, bay tỏa khắp không gian.
Thời Sênh không muốn nói gì nữa, nhọc lòng, cô muốn yên tĩnh, đừng hỏi cô Yên Tĩnh là ai.
Thời Sênh điều khiển thiết kiếm bay trên đường, cô muốn xem tên đần nào lái xe, sao lại không chuyên nghiệp như vậy.
Nhưng đến khi cô bay trên đường thì lại không nhìn thấy gì cả, con đường trống rỗng, với một màu đen kéo dài vô tận.
Nước mưa và gió lạnh trộn lẫn vào nhau, rít lên giữa những khe núi, như chiếc roi da quất vào thân hình mỏng manh của Thời Sênh, khiến cô lạnh đến mức run lên bần bật.
Cô lấy từ trong không gian ra một chiếc áo gió choàng tạm lên người.
“Đoàng”
Tia chớp bỗng từ trên bầu trời đen ngòm xuyên xuống, nhắm đúng vào chỗ của Thời Sênh.
Nói sét đánh là sét đánh, không có chút dấu hiệu báo trước nào cả.
“Mẹ kiếp!” Thời Sênh mắng to lên một tiếng, dùng toàn thân nhảy xuống dưới đất, tia chớp đánh trúng vào thiết kiếm, còn lại đánh xuống rừng cây bên cạnh, đột ngột tạo thành đám cháy to.
Thiết kiếm xuyên qua tia chớp, dòng điện chạy trên thân kiếm vài giây rồi biến mất.
Thiết kiếm vội vàng nhào xuống dưới, đỡ lấy Thời Sênh lúc đó đã sắp đập đầu xuống đất.
“Đùng đoàng!” Trên trời, những tiếng chớp vẫn đang vang lên ầm ầm.
Thời Sênh vội vàng đưa thiết kiếm xuống đất, thu kiếm lại.
Mẹ kiếp, đến phương tiện giao thông cũng chặn đứt, có cho người ta sống nữa hay không?
…
Thời Sênh lết cơ thể sắp tàn phế của mình đến trước căn biệt thự Thanh Long Môn.
Người trong biệt thự nhìn thấy cô như vậy, suýt nữa tưởng rằng gặp ma, la hét một hồi mới chắc chắn cô là phu nhân của bọn họ, đón cô vào trong.
Nam nữ chính đều ở đây, tất nhiên cô phải quay về xem kịch.
“Bà chủ, chân bà bị thương khá nghiêm trọng, trong vài ngày nữa nhất định đừng xuống giường.” Bác sĩ gia đình nhắc nhở Thời Sênh.
Thời Sênh nhẹ nhàng gật đầu.
Bác sĩ gia đình thu dọn dụng cụ, cúi đầu tỏ ý rời đi.
Lúc ông ta đi ra, đúng lúc đụng phải một người đàn ông, bác sĩ cung kính chào một tiếng “Viêm thiếu.”
Người đàn ông đó đi thẳng và trong, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Thời Sênh.
Thời Sênh dò xét người đàn ông này vài lượt.
Lãnh Viêm không phải loại đẹp trai đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhưng trên người hắn có một thứ khí chất, rất hấp dẫn, càng nhìn càng đẹp trai, thuộc về tuýp nam chính ưa nhìn.
Lãnh Viêm dò xét Thời Sênh vài lượt, lạnh lùng hỏi: “Sao cô về đây được?”
Vụ nổ to như vậy, không ngờ cô ta vẫn còn sống.
Lãnh Viêm còn tưởng rằng cô ta chết rồi.
“Đi về chứ sao, chẵng nhẽ bay về?” Thời Sênh cáu bẳn hức lên một tiếng, “Đây là cách cậu dùng để nói với một người thuộc hàng mẹ cậu như tôi đấy hả? Cho dù tôi là mẹ kế của cậu, thì cũng là bề trên của cậu.
Kính lão yêu trẻ, lẽ nào cha cậu chưa dạy cậu hay sao?”
Lãnh Viêm nghe những lời này xong, nét mặt lập tức tái mét lại, một nỗi hận cùng cực hắt ra từ đáy mắt.
Một nỗi hận thực sự.
Thời Sênh chớp chớp mắt, Lãnh Viêm hận cô?
Trong những câu cô vừa nói vừa nãy, từ nào là từ cấm vậy?
Cha cậu hay là mẹ kế?
“Nhan Miên, tôi thấy cô bị nổ mất não rồi.” Nỗi hận trong mắt của Lãnh Viêm chỉ trong phút chốc, rồi hắn lại cười khinh miệt: “Đừng có khiêu khích tính nhẫn nại của tôi.
Tôi muốn cô chết, thì cô có thể chết bất cứ lúc nào!”
“Ồ, thế bóp chết tôi đi!” Xem ai sợ chết.
Dám gϊếŧ ông, ông chết rồi cũng lôi mày xuống chống lưng.
Thần sắc của Thời Sênh tùy tiện quá mức, ánh mắt lại càng bộc lộ vẻ bình tĩnh mà Lãnh Viêm chưa từng nhìn thấy, giống như mặt biển mênh mông, không nổi sóng gió, không giống như người phụ nữ cứ gặp anh là run lên bần bật trước đây.
“Cô tưởng tôi không dám chắc?” Lãnh Viêm ép sát Thời Sênh, trên thân toát ra một cảm giác áp bức đến ngột ngạt.
“Làm đi…” Thời Sênh duỗi cổ ra, “Không làm thì cậu là con rùa rụt đầu.”
Lãnh Viêm: “…”
Người đàn bà này… điên rồi?
Nhưng nhìn điệu bộ của cô ta, lại rất bình thường.
Trong lòng Lãnh Viêm bắt đầu nghi ngờ, hắn nhìn chằm chằm vào Thời Sênh vài giây, rồi quay người rời khỏi căn phòng.
Hắn muốn biết người đàn bà này đang giở trò gì.
“Đồ đần độn.”
Lúc Lãnh Viêm sắp đi đến cửa, âm thanh đó từ từ truyền đến tai hắn, âm điệu không có chút lên xuống, không nghe ra cô ta có ý gì.
Lãnh Viêm nén nhịn, bước nhanh ra khỏi phòng.
Nếu Lãnh Viêm không biết nhịn thì đã không nắm được toàn bộ Thanh Long Môn.
Dù sao thì Lãnh Diệu Thiên không phải chỉ có mình hắn là con trai, nhưng kết quả những tên con trai đó, không bị Lãnh Viêm phế, thì cũng chết rồi.
Thời Sênh chống cằm, suy tư nghĩ ngợi.
Làm mẹ kế của nam chính, nghĩ thì cũng hứng thú phết.
…
Thời Sênh giả mạo thân phận vợ bé của Lãnh Diệu Thiên, là người có địa vị ở nơi này.
Nhưng từ khi Lãnh Viêm nắm quyền, trừ danh hiệu bà chủ ra, cơ hồ cô không được hưởng bất cứ đãi ngộ nào cả.
Ngay cả khu biệt thự này cũng không được tự động ra vào, chỉ có thể hoạt động trong đó.
Trong thời gian cô dưỡng thương, trừ vị bác sĩ đó ân cần với cô, còn những người hầu khác thì mặt vênh đến tận trời, đôi khi đến cơm còn không có mà ăn.
Đám người đó dám làm như vậy, chắc chắn là có ý của Lãnh Viêm.
Còn không bằng tên biếи ŧɦái Thượng Quan Cửu kia, ít ra thì một ngày ba bữa chưa từng thiếu của cô bữa nào.
Thời Sênh đói không chịu nổi, ấn vài lần chuông đều không có ai đến, cô xuống giường đi ra ngoài.
Vết thương trên chân đã gần như khỏi hẳn rồi, chỉ là bước đi vẫn có chút không quen.
Hành lang bên ngoài rất yên tĩnh, Thời Sênh bước xuống dưới nhà, ở đại sảnh có tiếng người nói chuyện.
“Tư duy của bà chủ rất tỉnh táo, cũng không có hành động gì kỳ quặc, không có những dấu hiệu tâm thần như ngài nói.” Đó là tiếng của bác sĩ.
“Từ lần trước quay về đây, cô ta có chút khác lạ, không phải bị điên, thì có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bác sĩ không trả lời.
Lãnh Viêm tiếp tục hỏi: “Hay là bị người khác đánh tráo rồi?”
“Lãnh Viêm, ngài biết đấy, dung mạo của một người có thể thay đổi, nhưng DNA và dấu vân tay thì không thể thay đổi được.”
“Thế có chuyện gì xảy ra với cô ta vậy?”
Bác sĩ im lặng một lát, “Bà chủ mất tích một thời gian dài như vậy, hay là đã gặp phải ai đó, dạy bà chủ…”