Anh Túc không hợp tác.
Người của Hắc Hổ Đường bắt cóc Anh Túc, đồng thời yêu cầu Lãnh Viêm dùng Nhan Miên để trao đổi.
Nhan Miên chính là cơ thể của cô bây giờ.
Nhan Miên là vợ bé của cha Lãnh Viêm.
Hậu cung của cha Lãnh Viêm có ba ngàn giai lệ, sau khi cha hắn chết đi, chỉ còn lại Nhan Miên là có thể sống yên ổn, những người vợ bé khác đều bị Lãnh Viêm xử lý hết.
Nhan Miên có thể sống được là vì trong tay cô có nắm giữ bí mật của cha Lãnh Viêm.
Lãnh Viêm muốn biết bí mật đó, nên nhất định không thể tùy tiện xử lý cô.
Lúc này, người của Hắc Hổ Đường đột nhiên lại muốn dùng Anh Túc để đổi lấy Nhan Miên, nam chính cân nhắc một hồi rồi cũng đồng ý.
Trong kịch bản, nam chính an toàn cứu được Anh Túc, Nhan Miên sẽ bị thương, nhưng không bị người của Hắc Hổ Đường đem đi.
Cô chỉ vì thế mà mất đi hai chân, từ đó vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn.
Tình cảm giữa Anh Túc và Lãnh Viêm phát triển nhanh chóng, mắt thấy đã chuẩn bị bàn tới chuyện cưới hỏi thì vào ngày trước hôn lễ, Anh Túc mất tích, còn để lại cho Lãnh Viêm một lá thư.
Có người nói cho Lãnh Viêm biết có thấy Nhan Miên từng đi tìm Anh Túc, Lãnh Viêm nghi ngờ rằng Nhan Miên đã nói với Anh Túc điều gì đó, nên nhốt cô lại, đồng thời cho người thẩm vấn cô, rốt cuộc đã nói gì với Anh Túc, Anh Túc đã đi đâu mất rồi.
Hôm đó, rõ ràng Anh Túc đến tìm cô, chỉ hỏi cô một câu hỏi, cô ta cơ bản không nói gì với Anh Túc.
Lãnh Viêm không hỏi ra được gì, liền cho người giam Nhan Miên lại, người dưới tay hắn làm nhục cô.
Lãnh Viêm biết được điều đó không những không ngăn cản, mà lại còn dung túng.
Nhan Miên đã nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng nam chính vẫn còn muốn biết bí mật mà cha hắn để lại, nên tìm người trông coi cô, không để cô tự sát.
Sau đó, người của Hắc Hổ Đường lại dùng Anh Túc đe dọa Lãnh Viêm, bảo hắn lấy Nhan Miên ra trao đổi.
Lần này Nhan Miên bị đổi sang đó.
Cô bị dâng cho một gã đàn ông có tên là Thượng Quan Cửu.
Gã đàn ông này là một tên biếи ŧɦái, lần nào cũng giày vò cô đến mức toàn thân thương tích, rồi lại dành cho cô sự chữa trị tốt nhất, sau đó tiếp tục hành hạ đến mức toàn thân thương tích, rồi lại tiếp tục chữa trị…
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cuối cùng, nhân lúc Thượng Quan Cửu không ở nhà, Nhan Miên nhảy từ trên lầu xuống tự tử.
Nhan Miên là một con người yếu đuối, trong tay cô có thứ mà nam chính muốn, vì vậy chỉ có thể nắm chặt lấy, hy vọng có thể vì thế mà bảo toàn được tính mạng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải chết.
Thời Sênh không đồng tình với Nhan Miên, nhưng cũng không khinh bỉ cô.
Tính cách của cô là như vậy, sự yếu đuối trong nội tâm khiến cô không có dũng khí kháng cự, cô chỉ có thể oán và hận.
Trong khi người khác có thể giúp mình báo thù, cô cũng không hề do dự chọn báo thù.
Bởi vì cô không làm được, nên gửi hết hy vọng vào người khác.
Thời Sênh biết cái cảm giác khi một người không thể phản kháng lại được là như thế nào.
Ssự yếu đuối và bất lực của Nhan Miên đã tạo nên bi kịch của cô.
Nhan Miên có hai đối tượng để báo thù, thứ nhất là Lãnh Viêm, thứ hai là Thượng Quan Cửu.
Kịch bản về sau giữa Lãnh Viêm và Anh Túc chính là ngược.
Ngược tâm lại ngược thân.
Cái gì mà đóng nhốt trong phòng tối cảm thấy thẹn, trói buộc…
Giải thích hàm ý sâu sắc của cái gọi là cô ngược đãi trái tim tôi, tôi ngược đã cơ thể cô, anh ngược đãi cơ thể tôi, tôi ngược đãi trái tim anh.
Đương nhiên kết cục cuối cùng là hiểu lầm được giải tỏa, hai người hạnh phúc vui vẻ bên nhau.
Thời Sênh tiếp nhận cốt truyện xong, chậc chậc không ngừng.
Mẹ kiếp, đây là chính cô ta tự mình dâng lên tay biếи ŧɦái rồi còn gì?
Thế nên, rốt cuộc tại sao Thượng Quan Cửu phải hành hạ Nhan Miên? Nhan Miên nắm bí mật gì trong tay?
Những thứ đó, hoàn toàn không có trong cốt truyện.
Ngay cả Nhan Miên cũng không biết rốt cuộc thì bản thân mình có bí mật gì, cô chỉ làm theo lời dặn dò của cha Lãnh Viêm trước lúc chết, chỉ cần làm như vậy, cô sẽ an toàn không sao cả.
Tên tác giả này tại sao không lấp hố giống cô vậy?
[Nhiệm vụ chi nhánh: Cứu rỗi tình yêu.]
Thời Sênh: “…”
Sao mi lại ra đây sớm thế?
[…] Bởi vì cô tự tìm đường chết, đến nỗi có thể kích hoạt điều kiện của nhiệm vụ phụ tuyến, trách tôi sao?
Cứu rỗi tình yêu là cái quỷ gì vậy?
Cứu ai?
Ông còn đang cần người cứu đây!
[Nhắc nhở nhân vật tương quan: Lãnh Diệu Thiên, Thượng Quan Cửu.]
Lãnh Diệu Thiên? Không phải cha của Lãnh Viêm, là người đàn ông đã chết của cô sao? À nhầm, người đàn ông của Nhan Miên.
Thời Sênh hồi tưởng lại một lượt, chắc chắn rằng Lãnh Diệu Thiên chưa từng động vào nguyên chủ mới từ từ lấy lại bình tĩnh.
Nếu nguyên chủ đã bị người ta qua đêm rồi thì cô sẽ lập tức rạch bụng tự sát.
Nhiệm vụ này không làm cũng thế.
[…] Ký chủ thế này là người đang cưỡng chế nhé.
Dựa vào đâu mà cô có thể tùy ý dùng thân thể của người ta, nhưng không cho phép người ta bị người khác ngủ qua hả?
“Ta giúp cô ta báo thù, lẽ nào cô ta không trả thù lao? Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí?” Thời Sênh hừ một tiếng.
[…] Nói có lý lắm, tôi chẳng phản bác lại gì được.
Dù sao thì Ký chủ nhà nó cũng không cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống sót.
Thời Sênh dò xét bốn phía, căn phòng này…
Sao lại thấy quen vậy nhỉ?
Bên cạnh cô là cửa sổ, đúng chỗ có thể nhìn thấy vườn hoa bên ngoài.
Ở đó trồng một loại hoa trông giống như xương khô, xa hơn nữa là hàng rào sắt dạng lưới.
Đây là…
Địa bàn của Thượng Quan Cửu!
Mẹ kiếp!
Sao cô lại để mình rơi vào tay tên biếи ŧɦái đó rồi?
Thượng Quan Cửu là nhân vật phản diện lớn nhất trong kịch bản.
Sau khi Nhan Miên chết đi, hắn ta lại càng biếи ŧɦái hơn, hành hạ nữ chính cho chết đi sống lại, lại còn muốn sống chết cùng nam chính.
Cuối cùng gã này rơi xuống biển, không tìm thấy xác, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Loại biếи ŧɦái này nhất định không phải là Phượng Từ nhà cô.
Phượng Từ nhà cô không đáng sợ như vậy.
Phượng Từ nhà cô cực kỳ đáng yêu.
Thời Sênh âm thầm an ủi mình xong xuôi, mới bắt đầu suy nghĩ xem nên chém tên biếи ŧɦái này như thế nào?
Ghét nhất là biếи ŧɦái.
Có câu nói rằng, một núi không thể chứa hai hổ, còn loại có vấn đề như biếи ŧɦái thì một đực một cái cũng không được.
Thời Sênh nhìn cơ thể như cái xác ướp của mình.
Thở dài.
Bây giờ quan trọng nhất là nghỉ dưỡng sức.
Cứ thế này thì đừng nói chém Thượng Quan Cửu, đến đường mà chạy cũng không có.
…
Trong thơi gian Thời Sênh nghỉ dưỡng, chỉ gặp người hầu đó, không nhìn thấy Thượng Quan Cửu, cũng không gặp ai khác cả.
Nghỉ dưỡng khoảng hơn mười ngày, Thời Sênh mới có thể miễn cưỡng xuống đất, kiễng chân nhoài người về phía cửa sổ.
Cô vừa thò đầu nhìn xuống bên dưới thì cửa phòng mở ra.
Người hầu đẩy chiếc xe vào, bên trên không đặt thuốc men, mà là một bộ váy liền.
“Nhan Tiểu Thư, mời cô thay quần áo, tiên sinh tối nay sẽ quay lại.”
Lần đầu tiên Thời Sênh nghe thấy người hầu lên tiếng, trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Thượng Quan Cửu?” Thời Sênh bám lấy cửa sổ, hỏi lại.
“Nhan Tiểu Thư, không được gọi thẳng tên tiên sinh.” Người hầu mặt lạnh tanh, mỗi câu mỗi chữ đều như đang đọc thuộc kịch bản.
“Ồ, thế gọi là đồ đần?” Còn không được gọi tên thật, coi mình là chủ tịch quốc gia sao!
Người hầu không nói gì, có lẽ là không biết phải trả lời như thế nào, mặt lạnh tanh, nói lại câu ban đầu: “Nhan tiểu thư, mời cô thay quần áo.”
Thời Sênh: “…”
“Tí nữa tôi thay.”
Lần này người hầu không nói gì, đặt chiếc váy xuống giường, đẩy xe rời đi.
Thời Sênh trườn vào bên cạnh giường, nâng chiếc váy trên giường lên xem, khóe miệng giật giật.
Với mức độ mát mẻ thế này, rốt cuộc thì có thể che được chỗ nào?
Chiếc váy toàn bộ là vải voan, một dây mỏng manh, phía trước vừa đủ để che ngực, phía sau…
Đằng sau thì càng khỏi phải nói, vài sợi vải rách, lúc đi lại thì nhất định sẽ là xuân quang vô đối.
Mẹ kiếp, tên biếи ŧɦái Thượng Quan Cửu lấy đâu ra bộ váy sεメy này?