Hung thủ sát hại Lương Tình chính là hung thủ của vụ án gϊếŧ người hàng loạt năm năm trước, IQ cao và cực kỳ biếи ŧɦái.
Năm năm trước, hắn không bị bắt vậy nên muốn thực hiện hành vi phạm tội, hắn đã phải mất rất nhiều thời gian đitheo dõi hành trình hoạt động của Lương Tình, cũng vừa hay biết được Thời Sênh và Lương Tình đã từng xảy ra tranh chấp.
Vậy nên mới có tình tiết tiếp sau đây.
“Tại sao hắn lấy được vân tay của tôi vậy?” Thời Sênh đưa ra câu hỏi của mình.
Đôi lông mày Cục trưởng Trương chau lại, vẫn chưa trả lời liền bị câu hỏi đó cắt ngang lời nói, “Biệt thự của cô đã từng báo cháy một lần.
Hắn đã trà trộn vào đám nhân viên để vào biệt thự và lấy được dấu vân tay của cô.”
Báo cháy?
Thời Sênh không hề có bất cứ ấn tượng nào về chuyện này.
Nhưng khẩu cung này là do Hàn Hiểu khai, lẽ nào lại là lúc cô không có ở đó sao?
Tuy là phần lớn thời gian cô ấy đều ở trong biệt thự nhưng mà thỉnh thoảng cũng có đi ra ngoài.
Khi cô đi ra ngoài thì chỉ có một mình Hàn Hiểu ở nhà, không phải chuyện lớn Hàn Hiểu cũng sẽ không kể gì với cô.
Tình tiết của vụ án những người này chắc chắn sẽ không nói với Thời Sênh, vậy nên Cục trưởng Trương rất nhanh sau đó đã chuyển chủ đề, “Những ngày này đã để cô Liễu chịu nhiều tủi nhục rồi.
Qua vài ngày chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo.
Cô Liễu hãy cố gắng nhẫn nhịn vài hôm.”
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi đây.” Không muốn ở cùng với người biếи ŧɦái.
Ông đây phải ra ngoài vùng vẫy, hít thở bầu không khí tự do mới được.
“Tôi tiễn cô Liễu.” Mộ Bạch đột nhiên đứng dậy.
Thời Sênh: “…” Không, không cần ngươi tiễn, ông đây sợ không nhịn được mà ngứa tay gϊếŧ chết ngươi.
Vì sự an toàn tính mạng ngươi, tốt nhất đừng có tiễn ông đây.
Tuy vậy nhưng Mộ Bạch lại không có kỹ năng nhìn ra được tâm tư của Thời Sênh.
Hắn đã sải bước chân dài, đi tới phía trước mở cánh cửa phòng họp.
Thời Sênh lại quay lại chỗ cũ ngồi, “Tôi muốn nghỉ chân một lát, anh Mộ tiên sinh đi trước đi.”
Khóe miệng Mộ Bạch khẽ giật giật, ánh mắt hắn chấp chới một hồi, quay lại phía Cục trưởng Trương gật đầu chào rồi rời khỏi phòng họp.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng đi theo Mộ Bạch ra ngoài, lúc gần rời đi dường như có thoáng nhìn Thời Sênh, mà cũng hình như không phải, tốc độ của hắn quá nhanh vậy nên Thời Sênh chưa nắm bắt được.
“Cô Liễu… Hình như là cô có vẻ không thích anh Mộ lắm?” Cục trưởng Trương không thể nhìn ra sự cố ý của Thời Sênh, chuyện này đâu thể làm lộ liễu được.
“Tại sao tôi lại phải thích một người tôi không quen biết?” Thời Sênh nhìn Cục trưởng Trương bằng đôi mắt ngây thơ, “Hắn là nhân dân tệ sao? Ai ai cũng phải thích hắn sao?”
Hê! Cô bé này nói năng kiểu gì vậy? Ông chỉ thuận miệng hỏi có một câu, kích động giận giữ với ông như vậy để làm gì? Hơn nữa Mộ Bạch với thân hình như vậy, diện mạo như vậy, giá trị con người như vậy, không phải mẫu người mà các cô nàng rất thích sao?
Cũng phải thôi, thần kinh như cô ta sao có thể nghĩ giống những cô gái bình thường được.
Người ta cũng đã từng là tổng tài.
Nghe nói từ sau khi bị phá sản, thần kinh cô ấy không được bình thường lắm.
Cục trưởng Trương cảm thấy bản thân sắp mắc phải bệnh tim rồi, liền nhanh chóng rời khỏi phòng họp, tiện tay tóm một anh cảnh sát vào trong, chờ cho con người thần kinh kia rời khỏi.
…
Từ lúc Cục trưởng Trương rời khỏi, Thời Sênh lại bị đám phóng viên quấy rầy, so với ban nãy đám phóng viên này còn hung tàn hơn nữa, chỉ còn thiếu việc dán lên ngực cô hai chữ Hung thủ to bự, rồi lôi đi chờ xử trảm.
Lần này, tính khí Thời Sênh cũng không được tốt như ban nãy nữa, rút kiếm ra là muốn gϊếŧ hết tất cả.
Nếu không phải cục trưởng nhanh chóng đưa một đội cảnh sát tới tách hai bên ra thì có lẽ ngày mai trên trang đầu báo sẽ có dòng tít_ Tổng giám đốc phá sản nên tinh thần xuống dốc, gϊếŧ người trước cổng cục cảnh sát.
“Mẹ nó chứ, dám giở trò trước mặt bà đây hả, gϊếŧ hết các người!” Thời Sênh bị mấy cảnh sát ngăn lại phía sau.
Cô vẫn còn chỉ tay vào đám phóng viên bị dọa chết khϊếp kia uy hϊếp.
Cảnh sát có liên quan: “…” Cảm giác tồn tại quá nhỏ bé.
Đoàn phóng viên: “…” Thì ra Liễu Sênh Ca thật sự bị bệnh, bị bệnh mà không uống thuốc, thả cô ta ra để làm gì chứ!
Xe chuyên dụng đưa Thời Sênh về nhà, người của cục cảnh sát tỏ ý không bao giờ muốn gặp lại người thần kinh như cô nữa.
Thời Sênh được đám phóng viên đó thương nhớ, vẫn là không thể thoát khỏi cảnh bị bêu rếu.
Tới cuối cùng, trên mạng không chỉ truyền tin cô là hung thủ gϊếŧ người, còn nói là cô đã bị điên rồi.
Điều đó làm cho Hàn Hiểu tức gần chết.
Đám phóng viên này thật sự là ăn nói hàm hồ, Liễu tổng nhà cô điên ở chỗ nào vây? Nhưng một ngày nọ, lúc nửa đêm, cô nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đang đắp mặt nạ đen rồi tạo dáng chụp ảnh tự sướng, Hàn Hiểu đã có chút không chắc chắn nữa…
Liễu tổng nhà cô không phải điên thật đúng không?
Hàn Hiểu suy nghĩ cả một đêm không ngủ, kết quả ngày thứ hai lên mạng liền nhìn thấy một dòng tiêu đề rất hot, là một đoạn clip nhanh, bối cảnh trong clip vô cùng thân quen.
Hàn Hiểu nghiên cứu cả nửa ngày bối cảnh đó, chờ nhận được ra thì đột nhiên bị một khuôn mặt bất ngờ hiện ra dọa tới đánh rơi cả điện thoại.
Cô kinh hãi không dám nhìn xuống chiếc điện thoại bị rơi xuống đất đó, cả nửa ngày mới dám xuống giường, mở cửa, chạy thục mạng về phía phòng của Thời Sênh.
“Liễu tổng, Liễu tổng……” Hàn Hiểu gõ cửa, gọi lớn với vẻ rất gấp gáp.
“Làm cái gì vậy, mới sáng sớm ra, gọi hồn sao hả?” Thời Sênh mở cửa, đầu tóc rối bù, trên mặt có chút sắc hồng, chau mày lại, tâm trạng cực kỳ không thoải mái.
Nhìn thấy Thời Sênh đứng trước mặt mình, Hàn Hiểu mới thở phào một cái.
“Dọa em gần chết.”
“Em làm cái trò vớ vẩn gì thế, chị ngủ đây.” Thời Sênh đóng cửa đánh rầm.
Hàn Hiểu bị gió từ cửa đập thẳng vào mặt, cô đứng đó một lúc rồi mới trở lại phòng mình, nhặt điện thoại lên, mở ra clip ban nãy ra.
Trước đó không hề phòng bị, đột nhiên xuất hiện khuôn mặt đầy máu nhảy ra khiến cô bị dọa một trận.
Lúc này nhìn lại thấy không sợ như ban nãy nữa.
Hồi nãy cô chưa xem tới cuối clip, phía sau khuôn mặt đó vẫn còn một câu nói.
“Tới đây, không phục thì thay ánh trăng tiêu diệt ta đi! Một lũ đần độn!”
Hàn Hiểu: “…” thật nghi ngờ không biết tổng giám đốc của cô có thật sự bị điên không nữa, tự cao tự đại như vậy.
Phản ứng trên mạng với clip kia rất lớn, người nào cảm thấy bản thân bình thường đều cho rằng Thời Sênh bị điên, mất trí, phải mau chóng đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu, lời lẽ quá đáng một chút thì bảo cô đi chết đi.
Còn những người thấy mình không được bình thường cho lắm thì bắt đầu cho Thời Sênh cơ hội.
Chuyện này vẫn ồn ào cho tới khi phía cục cảnh sát mở cuộc họp báo công bố nguyên nhân cái chết và hung thủ gϊếŧ hại Lương Tình.
Người trước đó ủng hộ Thời Sênh lập tức đứng dậy mạnh mẽ.
Sáng mắt ra chưa?
Những người ức hϊếp Tổng giám đốc Wuli đâu?
Tổng giám đốc Wuli giống hung thủ gϊếŧ người sao?
*Wuli: phiên âm từ tiếng Hàn (우리) nghĩa là “chúng ta”, “của chúng ta”, trong ngôn ngữ của cư dân mạng Trung Quốc là để chỉ cách gọi thân mật với người mình yêu mến, thần tượng.
Những người dùng mạng xã hội đã từng làm ầm ỹ chuyện đó lúc này sao dám lên tiếng, cảm thấy đâu đâu cũng là thủy quân của đồ thần kinh đó khai trận châm biếm.
Bởi vì chứng cứ đầy đủ, vụ án đã kết thúc rất nhanh, chuyện này cũng nhanh chóng đi vào dĩ vãng.
Thời Sênh lại đi vào mô thức ngồi ăn chờ chết và nhận chuyển phát nhanh.
Chuyển phát nhanh?
Đúng.
Kỳ lạ một điều là luôn có người tặng cô đồ gì đó, ban đầu còn là những người bình thường, sau này bỗng có cả nhân viên của chung cư, bảo vệ.
Sau đó là ông lão bị điên qua đường, em nhỏ bỏ học, anh trai ship cơm hộp cũng đều trở thành người chuyển phát nhanh.
Thời Sênh sau đó đã từ chối với những đồ vật không rõ lai lịch, ai biết được bên trong có đạn bom gì hay không?
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cẩn thận thì lái thuyền vạn năm, cô mà không thận trọng sẽ sớm bị lật thuyền, bị người khác giày vò hủy diệt mà thôi.