Cuối cùng Diệp Anh cũng được ăn đồ ăn nóng, ngay cả một giọt canh cũng không chừa lại.
Cảnh Chỉ bổ táo cho Thời Sênh ăn.
Người ở trong đội ngũ cũng có phúc lợi, trước đó Hạ Thư mang con mèo biến dị kia về cũng đủ cho bọn họ ăn mấy bữa rồi.
Cảnh Chỉ vốn muốn tới căn cứ Diệu Quang vì hắn nghĩ Thời Sênh có thể đang ở đó, nhưng giờ đã tìm được cô rồi nên hắn cũng không muốn tới đó nữa.
Nhưng mà Thời Sênh lại muốn đi, nữ chính và nam chính đã yêu nhau ở đó.
Cảnh Chỉ gần như là Thời Sênh nói gì nghe nấy.
Cô đã muốn đi, hắn hoàn toàn không phản đối.
Đội ngũ của Cảnh Chỉ cũng không lớn, tổng cộng có mười người.
Ngoại trừ Chúc Phong, những người khác đều gặp và thu nạp ở trên đường.
Những người này hoặc là bị đội ngũ của mình bỏ rơi, có người thì bị thất lạc người nhà, nhưng nói tóm lại sức chiến đấu đều rất khá.
Bọn họ quyết tâm muốn đi theo Cảnh Chỉ, cho nên sau khi Cảnh Chỉ ra quyết định, họ cũng không có ý kiến gì.
“Tiểu Hề, em nhặt được đứa bé này ở đâu thế?” Chúc Phong lê tới bên cạnh Thời Sênh, khoa tay múa chân nói, “Bé thế này… Sao mà nuôi sống được?”
Thằng bé kia thì còn tốt, cũng lớn thế rồi, nhưng con nhóc này mới chỉ bảy, tám tháng thôi chứ mấy?
Dọc đường đi, bọn họ cũng gặp không ít con nít, cho dù có tại bên người thì cũng không sống nổi.
Đứa bé này còn được một thằng nhóc bế theo, không hiểu làm sao mà sống được tới giờ.
“Nếu chết thì đó là do nó không cố gắng.” Thời Sênh thản nhiên nói, “Sống sót thì do mệnh nó lớn.”
Chúc Phong nhìn Thời Sênh với ánh mắt cổ quái.
Hắn cố gắng tìm điểm chung giữa cô gái này với Cảnh Hề trước đây nhưng phát hiện chẳng có điểm nào trùng khớp với nhau.
Cảnh Hề không biết ăn nói sắc bén như vậy.
“Tiểu Hề… Em còn nhớ lúc chúng ta quen nhau không?” Chúc Phong cảm thán, “Không ngờ thế giới này lại biến thành như vậy.”
Loại chuyện bị người nghi ngờ như thế này, Thời Sênh không bao giờ để ý.
Đối với cô mà nói, chỉ cần dùng bạo lực mà có thể giải quyết được vấn đề thì vấn đề đó không có gì khó cả.
Khóe miệng Thời Sênh nổi lên một nụ cười nhẹ, “Anh nhắm mắt lại ngủ một giấc, nói không chừng ngày mai tỉnh lại liền phát hiện những gì mình trải qua hôm nay đều là một giấc mơ.”
Chúc Phong trong lòng nổi lên dự cảm mãnh liệt, Cảnh Hề trước mắt này có điều không đúng.
Cảnh Hề chưa bao giờ nói đùa với ai, càng chưa bao giờ cười với người khác.
Chúc Phong tìm một cái cớ nhẹ nhàng rời đi.
Hắn đi tới sau xe, hỏi Hạ Thư đang dựa vào cửa xe.
“Cảnh thiếu đâu rồi?”
Hạ Thư nhìn hắn nghi hoặc.
Hoang mang, rối loạn cái gì chứ?
Chúc Phong liếc mắt nhìn về phía Thời Sênh một cái, hạ giọng nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Hề không thích hợp, tôi phải nói với Cảnh thiếu.”
Hạ Thư xoay người cũng nhìn về bên đó, trước đây hắn không biết Cảnh Hề nên cũng không biết không thích hợp ở chỗ nào.
“Cảnh thiếu ở bên kia.” Hạ Thư chỉ về một phương hướng.
Cảnh Chỉ đang đứng cùng một người đàn ông, không biết hai người họ đang nói cái gì.
Chúc Phong chờ Cảnh Chỉ quay về, Cảnh Chỉ đang định đi thẳng qua chỗ Thời Sênh thì đã bị Chúc Phong nhanh nhẹn kéo về phía sau xe.
Cảnh Chỉ đối xử với Chúc Phong tốt hơn những người khác một ít, nhưng bỗng nhiên bị kéo như thế, vẻ mặt hắn cũng rất khó coi.
“Cảnh thiếu.” Chúc Phong có chút nghĩ mà sợ, vội vàng buông tay Cảnh Chỉ ra, vừa rồi hắn chỉ hành động theo bản năng mà thôi.
“Có chuyện gì?” Cảnh Chỉ biết nếu không có việc gì thì Chúc Phong cũng sẽ không làm thế này, vì vậy cũng không truy cứu việc hắn lôi kéo mình, chỉ lạnh nhạt hỏi.
Chúc Phong thấy rõ đồ trên tay Cảnh Chỉ, là hai quả táo, vừa rồi không phải hắn đi trao đổi với người đàn ông kia đấy chứ?
“… Cảnh thiếu, tôi cảm thấy…” Chúc Phong nghĩ nghĩ một chút, “Tôi cảm thấy Tiểu Hề có điểm không thích hợp.”
Không gian yên tĩnh lại trong nháy mắt, chỉ có tiếng hít thở của ba người.
Chúc Phong cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, cũng không dám lộn xộn, căng cứng thân mình, bốn phía như có áp lực dần dần ép lại làm cho đáy lòng của hắn dâng lên hoảng hốt.
Cảnh Chỉ yêu chiều Cảnh Hề thế nào hắn là người rõ nhất.
Hắn nói những lời này quả thực là đã động tới vảy ngược của Cảnh Chỉ.
Sau một lúc lâu, Cảnh Chỉ mới lên tiếng hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Chúc Phong hít sâu một hơi: “Hình như tính cách của Tiểu Hề thay đổi rất nhiều.”
Hiện tại hắn nghi ngờ người đó không phải Cảnh Hề, nhưng hắn không dám nói thẳng như thế, chỉ có thể uyển chuyển đưa ra ý kiến của mình.
Cảnh Chỉ nhìn hắn không nói chuyện.
“Ý của hắn là người đó không phải em gái anh.” Hạ Thư nói trắng ra luôn.
Chúc Phong chỉ hận không khâu được miệng của tên này lại.
Hắn chỉ có thể trừng mắt hung hăng với Hạ Thư.
Ai cho cậu nói chuyện? Tôi nói với cậu để cậu nói chuyện à?
Biểu tình của Hạ Thư rất nghiêm túc, không phải đây là ý của cậu sao?
Đây là ý của hắn, nhưng hắn không muốn nói trắng ra như vậy.
Phàm là những chuyện có liên quan tới Cảnh Hề thì phải tế nhị, có hiểu không hả?
Hạ Thư ném cho hắn một ánh mắt không hiểu.
“Con bé chính là Cảnh Hề.” Ngữ khí của Cảnh Chỉ rất chắc chắn.
“Tôi sẽ không nhận lầm người.”
Tuy rằng hắn cũng thấy cô hiện tại có điểm khác so với Cảnh Hề của quá khứ, nhưng nếu cô vẫn là Cảnh Hề trước đây thì đáy lòng của hắn lại có chút mâu thuẫn.
Không hiểu tại sao.
Chỉ cảm thấy…
Cô như thế mới là người mà hắn quen thuộc.
“Tôi không muốn lại nghe thấy chuyện này lần nữa.” Cảnh Chỉ để lại một câu rồi đi vòng qua bọn họ.
Chúc Phong vò vò tóc, hỏi Hạ Thư: “Ý của Cảnh thiếu là gì?”
“Cho dù cô ấy có là giả thì cô ấy vẫn là Cảnh Hề.” Hạ Thư phiên dịch.
“… Nhỡ cô ấy là giả thì sao?” Chúc Phong tiếp tục vò tóc, “Nhỡ cô ấy có âm mưu gì thì biết làm sao bây giờ?”
Hạ Thư nghĩ nghĩ, “Ngoại trừ Cảnh thiếu ra, ở chỗ chúng ta chẳng có gì hay ho cả.”
Chúc Phong: “…”
Mình Cảnh thiếu thôi cũng không phải rất đáng giá rồi sao?
…
Cảnh Chỉ quay về, Diệp An lập tức ôm Diệp Nhiên tránh ra xa.
Nó hơi sợ anh trai xinh đẹp này.
Trong mắt Diệp An, so với mãnh thú hồng thủy thì “mãnh thú” này hiển nhiên còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Thấy Diệp An thức thời như thế, Cảnh Chỉ cực kỳ hài lòng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, không biết móc từ đâu ra một con dao, bắt đầu gọt vỏ táo.
“Bây giờ mà còn tìm được trái cây sao?” Thời Sênh nhìn táo trên tay Cảnh Chỉ, hơi kinh ngạc.
Mạt thế đã bắt đầu bao lâu rồi chứ?
Cũng nửa năm rồi.
Tốc độ gọt táo của Cảnh Chỉ rất nhanh, vỏ táo gọt ra không hề bị đứt đoạn.
“Có những người có dị năng không gian, có thể giữ đồ được lâu hơn chút.” Cảnh Chỉ bổ quả táo làm bốn miếng, đưa cho Thời Sênh, “Có cơ hội, anh sẽ tìm thứ khác cho em ăn.”
Thời Sênh nhận lấy, cắn một miếng, rất ngọt, chẳng khác nào táo trước khi mạt thế tới cả.
“Anh lấy ở đâu ra thế?” Thời Sênh vừa cắn táo vừa hỏi.
“Trao đổi với người khác.” Cảnh Chỉ thấy cô ăn xong lại đưa thêm một miếng, “Ăn ngon không?”
Táo không thể chống đói được, cho nên đối phương rất vui vẻ khi hắn dùng thức ăn khác trao đổi.
“Ngon lắm.” So với mấy thứ trái cây không thể ăn trong không gian của cô thì quả táo này ngon hơn rất nhiều.
“Vậy anh sẽ đổi thêm cho em một ít.” Vẻ mặt Cảnh Chỉ dịu dàng, trên mặt toàn là vẻ chiều chuộng.