Diệp An không rõ mình ngất đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rất sạch sẽ.
Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng rất nóng, toàn thân nó đầy mồ hồi như vừa mới ngâm mình trong nước ra vậy.
Em gái…
Diệp An nhìn xung quanh theo bản năng.
Thời Sênh ôm Diệp Nhiên ngồi ở một góc, hai tay đang nhéo nhéo mặt Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên kêu a a y y, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.
Diệp An thở phào một hơi.
“Ục ục ục…” Nó còn chưa nói gì thì bụng đã phát ra một loạt tiếng kêu đòi ăn.
Thời Sênh ngừng véo má Diệp Nhiên, ôm con bé tới bên giường, lấy từ bên cạnh ra một bát mì ăn liền.
Thời tiết thế này, dù mì đã lạnh cũng chẳng vấn đề gì.
Diệp An chưa từng cảm thấy đói như thế bao giờ, một hơi ăn sạch sẽ bát mì.
“Cảm ơn chị.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp An lộ ra một tia ngượng ngùng.
“Thừa.”
Diệp An: “…” Nó đã quen với tính tình bụng nghĩ một đằng, miệng nghĩ một nẻo của cô rồi.
Diệp An nhăn nhó một chút, “Chị, em thật sự có dị năng sao?”
“Yếu nhớt.” Thời Sênh vắt chéo chân, vẻ mặt lạnh lạnh.
“Dị năng cường hóa thân thể chỉ có thể làm hậu cần, loại dị năng này của nhóc cũng chỉ có thể làm lính thăm dò, gặp xác sống, ba giây quỳ.”
Diệp An: “…” Chị có thể đừng nói chuyện thẳng thừng như thế được không? Nó vẫn còn là trẻ con, chẳng lẽ không phải là nên cổ vũ nó sao?
Diệp An thấy mệt ơi là mệt!
Nhưng có thể khẳng định, dù là nó có dị năng thì đó vẫn chỉ là một loại dị năng yếu mà thôi.
“Chị, làm sao để em có thể sử dụng dị năng?” Một lát sau Diệp An đã ném luôn hai chữ “yếu nhớt” ra sau đầu, hưng phấn hỏi Thời Sênh.
“Làm sao chị biết được, chị cũng không có dị năng của nhóc.” Thời Sênh bĩu môi coi thường.
Diệp An chớp chớp mắt, “Chị, dị năng của chị là gì?”
Đầu ngón tay Thời Sênh nhúc nhích, một màu xanh tràn ra từ ngón tay cô, rất nhanh sinh trưởng thành dây leo, dây cuốn lấy Diệp Nhiên, kéo con bé từ trên giường về trước mặt Thời Sênh.
Diệp An trừng mắt, đây là… dị năng hệ mộc mà bọn họ nói à?
Dọc đường đi, Diệp An đã nghe nhiều người nói về dị năng, dị năng hệ mộc được đánh giá là rất yếu, không có tác dụng gì.
Nhưng sao ở trong tay bà chị lại có bộ dáng lợi hại như thế?
Dị năng hệ mộc của Thời Sênh cũng không phải có chỗ nào lợi hại, chỉ là cô cho thêm dị năng ánh sáng vào, dị năng ánh sáng là thuần trị liệu, có tác dụng phụ trợ rất lớn với hệ mộc, cho nên cô mới có thể bắn ra dây leo, cuốn lấy vật thể.
Người thường làm gì có khả năng này.
Lăn lộn ở tu chân giới bao nhiêu lâu như thế, cô đã chơi chán mấy nguyên tố trong thiên địa rồi, lợi hại cũng là bình thường.
“Chị…”
“Suỵt…” Thời Sênh lập tức dựng ngón trỏ lên, đặt Diệp Nhiên vào lòng nó, “Ở nguyên trong phòng này.”
Diệp An gật đầu, ôm chặt lấy Diệp Nhiên.
Thời Sênh đi tới bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Đây là một căn nhà nhỏ, bên ngoài là sân, xa xa có thể thấy đủ loại nhà lầu, đường bê tông uốn lượn, có thể thấy đây là một thôn rất giàu có.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xác sống ở bên ngoài.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, buông rèm cửa sổ xuống, đi ra ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh, người ở trong ngôi nhà này đều đã chạy đi hết, trong nhà rất bừa bộn nhưng không có xác sống.
Thời Sênh đi xuống cầu thang, đi được một nửa, cô dừng lại.
Bên tai có tiếng hít thở rất khẽ.
Xác sống sẽ không có hơi thở kiểu này.
Thời Sênh quay phắt đầu lại.
Cô nhìn thấy một đôi con ngươi xanh biếc, một con mèo có thân hình lớn như một con chó, nó lặng yên đứng trên cầu thang, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn đồ ăn.
Động vật biến dị.
Thịt của động vật biến dị có thể ăn, nhưng động vật biến dị cũng có thể ăn thịt người.
Động vật biến dị rất thông minh, chúng tấn công con người, coi con người là đồ ăn.
Chúng cũng sẽ tấn công xác sống nhưng lại không ăn xác sống.
Tình tiết truyện này cũng thật kỳ diệu.
Chỉ số thông minh của loài mèo không thấp, giờ còn biến dị thì không phải sẽ thành tinh sao?
Con mèo đen chậm rãi cong người xuống, miệng phát ra thanh âm gừ gừ, một con mèo nhỏ mà làm tư thế này thì bạn sẽ cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Nhưng mà một con mèo to bằng con chó mà dùng loại tư thế này… Nhìn là thấy cạn lời.
Thời Sênh rút kiếm ra, chuẩn bị đánh tới, đột nhiên cửa sổ lầu hai ở bên cạnh bị cái gì đó phá tung ra, một luồng ánh sáng tiến vào.
Thân mình con mèo đen lóe lên, rất nhanh phóng về phía phòng của Diệp An.
“Mẹ kiếp!”
Thời Sênh xông lên được vài bước thì một bóng người nhảy từ ngoài cửa sổ vào, hai người đối mặt với nhau, Thời Sênh chỉ nhìn liếc qua hắn một cái, xác định là con người rồi thì lập tức đuổi theo con mèo đen kia.
Con mèo này có lực phá hoại rất lớn, móng vuốt của nó cào xuống cửa gỗ một cái mà tạo thành mấy rãnh rất sâu, sau đó nó còn dùng thân mình va chạm, trực tiếp phá cửa mà vào.
“A!”
Thời Sênh tới chậm một bước, con mèo đã nhảy tới bên cạnh Diệp An, nhe răng nanh sắc bén ra, hướng tới Diệp An mà cắn.
Diệp An ôm Diệp Nhiên, bị cảnh tượng này dọa cho sững sờ.
“Rầm!”
Một thân ảnh cao gầy phá cửa sổ nhảy vào, một ngọn lửa bay về phía con mèo.
Tốc độ của lửa rất nhanh, con mèo nhận thấy được nguy hiểm nên đành buông tha Diệp An, xoay người nhảy về phía góc phòng.
Diệp An không dám thở mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Thời Sênh nhảy vài bước đã tới bên cạnh Diệp An.
Từ ngoài cửa lại có thêm một người tiến vào, đầu tiên hắn hơi chần chừ, sau đó vui mừng gọi một tiếng, “Tiểu Hề?”
Thời Sênh nhíu mày nhìn về phía người nọ, tự lục trong trí nhớ ra người mang gương mặt này.
Chúc Phong, bạn của Cảnh Chỉ.
“Thu phục nó trước đã.” Thời Sênh chỉ về phía con mèo đen ở trong góc vẫn đang trong tư thế như hổ rình mồi.
Chúc Phong lập tức gật đầu, nháy mắt với nam sinh vừa phóng lửa kia một cái.
Hai người cùng hợp tác, rất nhanh chóng bắt được con mèo đó.
Nam sinh kia đập vỡ đầu con mèo, hình như muốn tìm thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy gì ở bên trong.
Động vật biến dị vốn không có tinh hạch, hắn tìm cái gì vậy?
Trong cốt truyện cũng chưa từng nói động vật biến dị có tác dụng gì.
“Tiểu Hề, đúng là em rồi.” Chúc Phong đi tới trước mặt Thời Sênh, vẻ mặt cực kỳ vui mừng, “Sao em lại ở trong này?”
“Chạy tới chạy lui liền chạy tới đây thôi.” Thời Sênh nhún vai, “Anh trai em đâu?”
Chúc Phong chỉ chỉ ra bên ngoài, “Cảnh thiếu ở ngoài kia, anh mang em đi.
Cảnh thiếu mà thấy em chắc chắn sẽ rất mừng.
Lần trước em lạc khỏi nhóm bọn anh, Cảnh thiếu muốn quay về tìm em.”
Chúc Phong đột nhiên dừng lại, không nói nữa, quay lại nam sinh đang ngồi xổm trước con mèo đen kia, nói: “Hạ Thư, đi thôi.”
Hạ Thư gật gật đầu, hắn vung tay lên, thi thể con mèo đã biến mất.
Thời Sênh hơi nhíu mày, dị năng không gian?
Thời Sênh thu lại ánh mắt, ôm Diệp Nhiên lên.
Chúc Phong thoáng nhìn qua, cũng không hỏi gì, còn chủ động bế Diệp An đang ngồi đờ ra trên giường đi.
Ra khỏi căn nhà, Chúc Phong dẫn Thời Sênh đi xuyên qua thôn nhỏ, mỗi lần gặp xác sống đều do Hạ Thư ra tay.
Bọn họ dừng lại ở quảng trường của thôn, trên quảng trường có không ít người.
Có hai phương hướng có thể đi tới nơi này, một cái từ phía Thời Sênh tới, một cái ở phía ngược lại.
Thời Sênh không hề nghe thấy có người đi tới từ phía cô, vậy những người này chắc hẳn là tới từ phía còn lại.
Những người này có phân chia địa bàn rất rõ ràng, hiển nhiên là không cùng một nhóm.
Chúc Phong trở về, tất cả mọi người đều khẩn trương đứng lên, nhìn về phía bọn họ.
Chúc Phong đi xuyên qua đám người, đi tới một đầu khác của quảng trường.