Thời Sênh ngồi ở trong xe, chống cằm nhìn cảnh sắc tiêu điều bên ngoài.
Diệp An đã dỗ Diệp Nhiên ngủ, vết thương trên tay cũng được nó băng bó một cách tùy tiện.
Diệp An nhìn Diệp Nhiên trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Chị, bây giờ ai cũng trở nên đáng sợ như thế sao?”
“Con người lúc nào chẳng đáng sợ.” Giọng của Thời Sênh đều đều, không có một chút ngữ điệu tình cảm nào.
Diệp An ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt càng thêm mờ mịt.
Nhớ lại, đến ba mẹ còn vứt bỏ anh em nó thì hành động của đám người kia cũng chẳng có gì khó giải thích.
Nó căm ghét mạt thế.
Nếu không có mạt thế, nó vẫn là bảo bối được ba mẹ nâng niu trong tay.
Em gái cũng không phải chịu khổ thế này.
Nhưng chẳng được như mong ước.
Mạt thế đã tới rồi.
“Xin hỏi…” Thanh âm tới từ phía bên đầu chỗ Diệp An, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Mộc Hâm kinh ngạc nhìn nữ sinh ngồi ở ghế phụ.
Đầu óc chuyển động vài vòng, sau đó mới nghĩ ra được một cái tên.
Cảnh Hề.
Diệp An ôm chặt Diệp Nhiên theo bản năng, lùi về sau, nhỏ giọng hỏi: “Chị hỏi chuyện gì?”
Mộc Hâm nhìn Thời Sênh nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.
Trong tình huống khi ấy mà cô gái này lại không chết.
Vì Mộc Hâm có chút ghen tị với Cảnh Hề từ tận sâu trong lòng nên lúc đó cô ta mới không ngăn cản.
Cô ta không ngừng tự thôi miên mình rằng khi đó Cảnh Hề bị xác sống cào, cho dù mang theo thì cô ấy cũng sẽ biến thành xác sống mà thôi.
Nhưng hiện tại, cô ta lại gặp được Cảnh Hề.
Còn không bị biến đổi thành xác sống.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn nữ chính đại nhân.
Cùng với hình thức trốn truy sát cấp cao của cô tăng lên một bậc thì khả năng tan vỡ của nam, nữ chính cũng tăng lên một bậc.
“Cảnh Hề…” Mộc Hâm thì thào một tiếng.
Cô ta nghe được thanh âm nhẹ nhàng của cô gái đang ngồi trong xe: “Mộc Hâm, đã lâu không gặp.”
Cô ấy dường như đã không còn giống trước kia.
Cảnh Hề của trước kia luôn cáu bẳn như thể người khác thiếu tiền mình vậy, còn kiêu ngạo, tính tình quái đản.
Nhưng Cảnh Hề hiện tại lại có vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt có ý cười, chỉ là ý cười lại không chạm tới được đáy mắt.
Cặp con ngươi đó quá mức bình tĩnh.
Cô ta nhìn vào đôi mắt đó, chỉ có cảm giác mình ngã vào vực sâu vạn trượng, bị vô tận hắc ám bao trùm, ánh sáng trên đầu hoàn toàn biến mất.
Mộc Hâm mạnh mẽ giật lùi về sau từng bước.
Cho tới bây giờ cô ta mới biết ánh mắt của Cảnh Hề lại đáng sợ như vậy.
Mộc Hâm hoàn toàn quên mục đích tới đây của mình, xoay người bỏ chạy.
Thời Sênh chớp chớp mắt.
Giờ bản cô nương đã trâu bò thế rồi cơ à?
Đến nỗi nữ chính nhìn thấy bản cô nương cũng bỏ chạy?
Sợ quá đi mất!
Vẻ mặt Diệp An cũng rất mờ mịt, chị gái vừa nãy sao vừa nhìn thấy bà chị nhà nó thì chẳng khác nào thấy quỷ vậy?
Bên kia, người của quân đội rất nhanh đã hoàn thành thống kê, một vài xe không có người của quân đội ngồi, một ít xe lại có.
Nhưng vì có vài chiếc xe đã không thể dùng nữa nên người trong các xe cũng bị nhét chật.
Người của quân đội tới mời Thời Sênh đi cùng, Thời Sênh lạnh lùng từ chối.
Xe của cô là xe việt dã, không gian rất thoáng, có thể nhét thêm vài người nữa.
Thấy cô không muốn hợp tác, những người bên quân đội cũng không ép, dù sao xe cũng là của cô.
Những người khác dù có ý kiến cũng chẳng thể làm gì.
Cô gái này một lời không vừa lòng sẽ lập tức ra tay đánh người đó.
Xe vận tải mà Mộc Hâm ngồi còn khá nhiều không gian, dưới tác dụng của tính cách “thương người” của ông Mộc, tất nhiên sau đó bị nhét thêm không ít người.
Đội ngũ thong thả di chuyển, đội ngũ sẽ tới căn cứ Diệu Quang.
Thời Sênh cũng muốn tới đó tìm Cảnh Chỉ.
Cô không biết Cảnh Chỉ đang ở chỗ quỷ nào, bảo cô đi tìm thì chẳng vui chút nào.
Dù sao, theo kịch bản, Cảnh Chỉ sẽ tới căn cứ Diệu Quang.
Cô chỉ cần tới đó chờ và ngồi xem nữ chính diễn là được rồi.
Buổi tối, đội ngũ không tiếp tục di chuyển mà nghỉ ngơi ở dọc đường, đáng ra là nghỉ ngơi ngay trên xe, như vậy dù có dị biến phát sinh cũng có thể lập tức rời đi.
Nhưng cũng có vài người ngồi tới quá mỏi nên lại muốn xuống xe hít thở không khí.
Người của quân đội tập trung hết dị năng giả hệ thủy lại để tạo nước cho mọi người sử dụng.
Vì Thời Sênh từ chối đi cùng đoàn xe nên người bên quân đội cũng không cho cô nước.
Thời Sênh trầm mặc pha sữa bột cho Diệp Nhiên – bằng nước khoáng.
Nhưng sữa bột pha nước lạnh nên vị cũng không ngon lắm, Diệp Nhiên vừa uống vừa nhíu mày.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Thời Sênh giơ tay véo véo.
Má trẻ con như cái bánh bao nhỏ, véo cực kỳ thoải mái, Thời Sênh sờ đến phát nghiện.
“Chị…” Diệp An nhìn Thời Sênh, nhỏ giọng nhắc nhở, “Tiểu Nhiên sắp khóc đấy.”
Thời Sênh ghét nhất là trẻ con khóc, lập tức thu tay lại.
Diệp An đau lòng nhìn mặt em gái mình, xoa xoa má Diệp Nhiên.
“Cốc cốc!”
Một người đàn ông mặc áo ngụy trang đứng trước xe, gõ gõ vào cửa kính.
Cửa kính bên chỗ Diệp An đã bị vỡ, Thời Sênh dùng đủ thứ chặn lại, vì vậy có thể gõ cửa xe chỉ có thể đi sang phía Thời Sênh.
Nhưng hai chân Thời Sênh vắt trên vô lăng, thân mình ngửa ra sau, hoàn toàn không có ý tứ sẽ hạ cửa kính.
Người đàn ông kia không ngại phiền, tiếp tục gõ thêm mấy lần.
Diệp An nhìn Thời Sênh, lại nhìn người đàn ông xa lạ bên ngoài, quyết định coi như không thấy gì.
Người đàn ông thấy gõ ở phía trước không được lại vòng đến cửa kính bên cạnh Thời Sênh gõ tiếp.
Đúng kiểu hôm nay cô mà không ra, ông đây sẽ gõ đến khi chịu ra mới thôi.
Thời Sênh giơ tay hạ cửa kính xuống, tức giận mắng: “Có bệnh thì uống thuốc, trị không hết thì tự tử, tìm tôi làm gì?”
Người đàn ông nghẹn họng.
Cô gái này sao nói chuyện lại gai góc thế?
Một hồi lâu sau, người đàn ông mới lên tiếng, “Cô gái, là thế này… Nơi này của cô có sữa bột phải không?”
Thời Sênh vẫn rất tức giận: “Liên quan gì tới anh?”
“…” Không phải lời của cô gái này có gai, mà là toàn thân đều cắm gai, hắn hít sâu một hơi: “Trong đội ngũ có hai đứa trẻ, chúng còn nhỏ quá, cần một ít sữa, chúng tôi có thể dùng đồ ăn để trao đổi với cô.”
“Không đổi, tạm biệt.”
Thời Sênh nói xong liền kéo cửa kính lên, người đàn ông nhanh nhẹn lấy tay chèn vào, bị đau tới mặt mày nhăn nhó.
“Cô gái, đây là cứu mạng người, nếu có có nhiều thì phiền cô…”
“Tôi nói không có…” Thời Sênh đẩy tay hắn ra ngoài rồi kéo kính lên.
Sữa bột còn lại chỉ đủ cho Diệp Nhiên ăn trong nửa tháng, lấy đâu ra cho người khác nữa.
Người đàn ông ôm tay đứng bên ngoài một lát rồi rời đi, kết quả không bao lâu lại mang theo mấy người khác tới.
Cửa kính lại bị gõ vang.
Thời Sênh không bình tĩnh nổi nữa, cô mở cửa bước xuống.
Đối phương còn chưa kịp nói gì thì đã thấy cô gái xuống xe, giọng nói đầy kiêu ngạo.
“Muốn sữa bột chứ gì? Được, tới đây, ai trong các người đánh thắng ông đây thì sẽ cho các người sữa bột.”
Không tin không dứt điểm được đám người này.
Cô xắn tay áo, sau đó rút thiết kiếm từ trong xe ra, đóng cửa xe “rầm” một cái.
Mọi người: “…”
Đây là muốn triển khai phương thức gì?
Bọn họ còn chưa kịp đàm phán mà đã phải đánh nhau rồi sao? Có cần thô lỗ vậy không hả cô gái?
Vài người đưa mắt nhìn về phía người đàn ông có khí thế không giống người thường.
Ánh sáng hơi mờ nên Thời Sênh cũng không nhìn rõ hắn có bộ dáng quỷ gì, chỉ biết người này rất cao, khí chất cực kỳ mạnh mẽ.