Khi nguyên chủ gặp lại nữ chính ở căn cứ, nỗi phẫn hận này bị kích phát ra, nảy sinh ý tưởng đối phó với nữ chính.
Việc nữ chính có siêu thị bị bại lộ, chuyện này cô ta biết rất nguy hiểm, cô ta biết nguyên chủ muốn nhằm vào mình nên lại đem chuyện này vu oan lên trên người nguyên chủ, vừa vặn nhất tiễn hạ song điêu.
Nguyên chủ bị người ta bắt lại ép hỏi, mọi sự đối đãi mà con người không thừa nhận nổi cô đều phải trải qua.
Cuối cùng, bị người ta phanh thây.
Sau khi cô chết không lâu, Cảnh Chỉ tìm tới.
Nghe tin nguyên chủ chết, Cảnh Chỉ dẫn xác sống vây căn cứ, toàn bộ căn cứ bị xác sống vây hãm, chỉ có một ít người bên cạnh nữ chính chạy thoát ra ngoài.
Cảnh Chỉ cũng không chết, sau đó lập một căn cứ lớn, chỉ nhằm vào nữ chính.
Kết cục cuối cùng của Cảnh Chỉ cực kỳ thảm, biến thành xác sống, bị nữ chính gϊếŧ chết.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng, thứ nhất là báo thù.
Thứ hai chính là tỏ tình với Cảnh Chỉ, làm cho Cảnh Chỉ biết cô thích hắn, từ nhỏ đã rất thích hắn.
Đúng thế, chính là tỏ tình với Cảnh Chỉ.
Anh trai của cô, Cảnh Chỉ.
Nguyên chủ vẫn thích Cảnh Chỉ, nhưng vì ngại thân phận bọn họ là anh em nên chưa từng dám biểu lộ ra ngoài.
Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, Thời Sênh trực tiếp văng tục: “Mẹ… kiếp!”
Trong tiểu thuyết này, Cảnh Chỉ chính là BOSS phản diện lớn nhất.
Nói cách khác, rất có thể hắn chính là Phượng Từ.
Nhưng mà giờ thân phận của bọn họ lại là anh em?
Quá trâu bò rồi!
Nếu Cảnh Chỉ là Phượng Từ, vậy thì nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ khẳng định không thể thực hiện.
Hiện tại đang là thời điểm cô và Cảnh Chỉ thất lạc nhau, cô bị vứt bỏ, sắp thức tỉnh dị năng hệ mộc và hệ ánh sáng.
Hệ mộc và hệ ánh sáng đối với Thời Sênh mà nói chẳng khác nào gân gà.
Còn không bằng không có.
Cô cũng không tính đi cứu người.
Nhưng hiện tại cô đã bị cắn, không cần không được.
Thời Sênh sờ sờ trán, đã hơi hâm hấp nóng, thân thể cũng rất nặng nề.
Cô đứng dậy tìm một nơi an toàn, sau đó đặt người xuống.
Ai biết cần bao nhiêu ngày dị năng mới thức tỉnh chứ?
…
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Bên tai không ngừng truyền tới thanh âm đập cửa ầm ầm.
Cô khó khăn động đậy cổ, đầu óc hỗn loạn một hồi mới thanh tỉnh, yết hầu khô khốc, trong miệng không có một chút nước bọt nào.
Mất một lúc lâu, Thời Sênh mới chống tay ngồi dậy được trong không gian nhỏ hẹp.
Đây là ngăn tủ bày hàng của siêu thị, không tính cao, cô ngồi dậy cần phải cong lưng, rất khó chịu.
Cô nhìn xem thời gian mình đã ngủ đi là bao lâu.
56 tiếng.
“Rầm! Rầm!”
Bên ngoài vẫn không ngừng vang lên thanh âm này.
Âm thanh ầm ĩ làm cho thái dương của Thời Sênh vừa đau vừa buốt.
Tên nào não bị phình ra vậy?
Mẹ nó đói quá!
Thời Sênh lục lọi trong không gian một hồi, tìm được một ít trái cây kỳ quái.
Theo ánh sáng màn hình, Thời Sênh phân biệt nửa ngày mới nhớ ra đây là thứ đồ chơi gì.
Cô cắn vài miếng, bụng không có cảm giác no nhưng thân thể đã không suy yếu như ban nãy nữa.
Thứ đồ chơi này dùng để bổ sung linh lực rất tốt, nhưng nếu ăn quá no thì chẳng khác nào nhai gân gà.
Thời Sênh nhét quả đó lại vào không gian, chuẩn bị ra ngoài tìm món ăn.
Mạt thế = dự trữ đồ ăn.
“Rầm!”
Thời Sênh bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho sợ run người, đầu va luôn vào ngăn tủ bên cạnh.
Đau như thể xé người ra vậy.
Bên ngoài cũng không có nhiều biến hóa, thanh âm cũng không phải truyền tới từ siêu thị bên dưới mà ở ngay bên cạnh.
Ngay bên cạnh…
Thời Sênh đi tới cửa sổ siêu thị, nhìn thấy trước mặt là một kệ hàng bỏ đi, cô nhấc chân đá nó sang một bên.
“Áu…”
Thời Sênh ôm chân.
Mẹ nó, cô quên mất giờ mình chỉ là người thường.
May mắn ở nơi này không có ai, nếu không bị nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, bổ cái kệ ra làm đôi, sau đó nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Một xác sống đang phá cửa, nhìn bộ dạng hình như là xác sống biến dị.
Thế giới này, cấp bậc của xác sống được chia theo màu sắc.
Theo màu bảy sắc cầu vồng thông tục nhất.
Màu đỏ là dị năng cấp một.
Màu tím là loại trâu bò nhất.
Mà hiện tại, đa số tang thi mới là dị năng cấp một, cấp hai cũng có nhưng cực hiếm, trong mấy trăm vạn xác sống may ra chỉ có một con.
Nhưng mà…
Xác sống bên dưới kia lại đã cmn lên chuẩn cấp hai rồi.
Vận khí này quả thực là có thể đi mua xổ số.
Tuyệt đối là mất cả gốc lẫn lãi.
Thời Sênh lùi đầu trở về, dù sao nó cũng không phải tìm cô, người khác chết mình không chết là được rồi.
Thời Sênh lùi trở vào trong siêu thị, lục lọi khắp những nơi có thể chứa được đồ ăn, cuối cùng ở trong ngóc ngách xa nhất tìm được một thùng mì ăn liền.
Mì ăn liền vạn năng.
Vừa ăn vừa nghe xác sống phá cửa, quả thật chẳng còn cách nào tốt hơn để sống qua một ngày này.
Chờ Thời Sênh ăn xong xác sống, phì phì, mì ăn liền, xác sống kia vẫn đang phá cửa.
Cánh cửa kia là cửa chống đạn à?
Chống đạn cũng không thể chống lại được một xác sống cấp hai được mới đúng chứ?
Thời Sênh ngồi bên cửa sổ nhìn xung quanh, vừa rồi cô không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ở ngay bên cạnh có một đống đất dày.
Có dị năng giả?
Chậc chậc, xác sống thích dị năng giả nhất.
Ăn ngon.
Ôi mẹ kiếp, bản cô nương lại nghĩ cái quỷ gì thế này.
Xác sống đập mãi không được… nửa giờ sau đành rời đi với vẻ không cam lòng.
Xác sống rời đi không bao lâu, có vài người từ nơi kia thoát ra, đại khái cũng nhìn thấy siêu thị nên nhanh chóng lủi vào.
Đáy lòng Thời Sênh dâng lên một dự cảm không tốt, mở cửa sổ bên cạnh, cưỡi thiết kiếm bay ra ngoài.
Cô vừa bay lên, xác sống vừa rời đi kia lập tức đuổi theo mấy người kia vào trong siêu thị.
“A!”
“Cứu mạng!”
“Grào!”
Từ góc độ của Thời Sênh có thể nhìn thấy cảnh tượng máu me bên trong siêu thị.
Mấy người kia dị năng đã bị tiêu hao gần hết, giờ bị xác sống tấn công, chỉ có thể dừng cuộc chơi tại đây mà thôi.
Bị gϊếŧ tới mức không thể chết lại.
Sợ quá!
Xác sống kia cắn xé xong người cuối cùng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt màu hồng hơi xanh vừa vặn đối mắt với Thời Sênh.
Thời Sênh yên lặng dựng ngón giữa.
Đến đây, đồ não phình.
[…] Khiêu khích một xác sống, ký chủ, cô có bệnh à?
“Grào!” Xác sống gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp lao ra khỏi siêu thị, nó nhìn xung quanh, tựa hồ như tìm một điểm tựa.
Xung quanh nơi này đều là nhà cao tầng, Thời Sênh cưỡi thiết kiếm phiêu phù giữa không trung, xác sống cấp hai không thể bay nên cũng chỉ có thể hướng về cô rít gào một hồi.
Xác sống gào nửa ngày, đại khái biết không lấy được đồ ăn ở trên trời kia, nó bắt đầu lùi vào trong siêu thị, đi thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.
Thời Sênh quơ tay một hồi giữa không trung, thấy lòng bàn chân đột nhiên lạnh mới nhớ ra mình không mang giầy.
Nguyên chủ được Cảnh Chỉ bảo vệ cực tốt, ăn mặc so với thời gian trước mạt thế không có gì khác nhau.
Lúc chạy trốn cũng là Cảnh Chỉ ôm cô, nếu không là cõng, cho nên cô mặc cái gì cũng chẳng khác nhau.
Thời Sênh vỗ vỗ mặt, tìm kiếm một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một cửa hàng thời trang.
Quần áo trong cửa hàng lung tung, lộn xộn, Thời Sênh tìm nửa ngày mới tìm thấy mấy bộ đồ có thể mặc.
Quần áo có rồi, giờ phải tìm giầy.
Chờ khi cô tìm được giày để đi rồi, xác sống cấp hai kia vẫn ở trong siêu thị.