Hôm sau, lúc Thời Sênh tỉnh lại, cả người đều mờ mịt.
Vì sao… Thanh Hàn lại trở nên to lớn như vậy?
Cảnh vật bốn phía đang nhanh chóng lui về phía sau, cô được ôm vào trong ngực, vô cùng ấm áp, hoàn toàn không cảm thấy lạnh một chút nào.
Thời Sênh dùng móng vuốt lay lay tay của Thanh Hàn.
Thanh Hàn theo bản năng nhéo nhéo móng vuốt của cô, sau đó phản ứng lại, cúi đầu nhìn cô.
“… Ta biến thành thế này từ lúc nào?” Cô lại không có chút cảm giác nào, thật đáng sợ.
“Lúc gần sáng.” Giọng nói của Thanh Hàn bị gió thổi hơi tản ra, “Ta sẽ nghĩ cách làm cho ngươi khôi phục trở lại.”
Móng vuốt của Thời Sênh cào đến cào đi trong lòng bàn tay hắn, trong lòng lại như tan vỡ.
Quả nhiên người và yêu không thể yêu nhau.
Gặp báo ứng rồi!
Thanh Hàn sờ sờ sống lưng của cô.
Bộ lông mềm mại, cọ vào tay vô cùng trơn trượt, hắn nhịn không được sờ nhiều thêm hai cái.
Cho dù là yêu quái cũng không bỏ được bản tính của yêu, Thời Sênh thoải mái hừ hừ, “Sờ thêm hai cái nữa đi.”
Thanh Hàn: “…”
Trong đầu hắn không kiềm chế được nghĩ tới khi cô trong hình người, nằm ở trong ngực mình, bảo hắn sờ thêm hai cái.
Thanh Hàn chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, sôi trào trong cơ thể.
Hắn vội vàng rút tay lại, ôm chặt lấy cô, nhanh chóng chạy về phía trước.
Thời Sênh cọ tới cọ lui trong ngực hắn, nếu có thể lăn lộn, thì lúc này nhất định Thời Sênh sẽ lăn qua lăn lại cầu vuốt ve.
Cả người đều khó chịu.
Muốn được xoa xoa.
Cuối cùng Thời Sênh chỉ có thể tự lực cánh sinh, dùng móng vuốt gãi cho mình.
Nhưng mà cô không thể gãi ra đằng sau được.
“Thanh Hàn, ngươi mau gãi gãi giúp ta đi, khó chịu quá.” Thời Sênh dùng móng vuốt chọc chọc Thanh Hàn.
Móng vuốt mũm mĩm, vỗ vào tay hắn, rất mềm mại.
Thanh Hàn thở dài, “Chỗ nào?”
“Trên lưng.” Ngứa ngáy quá!
Làm một con thú đáng sợ như vậy đấy.
Thanh Hàn nhẹ nhàng gãi gãi trên lưng cô.
Thời Sênh thoải mái nhắm mắt lại, cảm giác có người gãi lưng cho thật là thoải mái.
Cuối cùng cũng hiểu được vì sao thú cưng lại thích được ôm được vuốt ve như vậy.
Hứ!
Tại sao bản cô nương phải hiểu cảm nhận của sủng vật nhỉ.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Thoải mái rồi, Thời Sênh mới nhớ tới chính sự, tên này lại đang chạy đi đâu vậy.
Hắn biết phải đi đường nào sao?
“Vạn Thần Tông.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh thò đầu ra nhìn, nơi này trông rất lạ, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có.
Cho nên Thời Sênh cũng không biết đây là cái nơi quỷ quái gì.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện ở nơi có ký hiệu rõ ràng như Lam Sơn mà cái tên mù đường này cũng có thể lạc đường được, thì bây giờ không biết đã đi lệch hướng so với Vạn Thần Tông bao xa rồi.
Cô cũng không biết nên đi như thế nào, nên tốt nhất là không nói lời nào thì hơn.
…
Buổi tối, Thanh Hàn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Thời Sênh từ trong ngực hắn chạy đến bả vai của hắn.
Lông tơ mềm mại không ngừng lướt qua cổ của Thanh Hàn, mềm mềm ngứa ngứa.
Toàn bộ đuôi của Thời Sênh đều quấn trên cổ hắn, Thanh Hàn cảm thấy hơi khó thở.
Hắn túm cô xuống dưới, ôm vào trong lòng.
Thời Sênh cuộn tròn lại, cố gắng cọ vào ngực hắn, tìm một chỗ thoải mái rồi Thời Sênh mới chịu ngủ.
Kết quả của việc không có linh lực chính là, cần nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Thanh Hàn dùng áo khoác che cô lại, ngăn cản gió ở bên ngoài.
Lý trí của Thanh Hàn nói cho hắn biết người và yêu không thể nào có kết quả tốt.
Nhưng mà có một loại cảm xúc gọi là kích động, hắn không thể nào khống chế được mình.
Nếu không phải xác định thân thể của mình không có vấn đề gì, thì chínhhắn cũng nghi ngờ liệu có phải mình bị cô hạ cổ rồi hay không.
Thanh Hàn trở về Vạn Thần Tông đã là một tháng sau.
Bắt đầu từ lúc nhận biết được phương hướng, Thời Sênh mới bắt đầu chỉ đường cho hắn.
Nhưng chỉ cần không để ý một chút thôi, hắn cũng có thể đi lệch được.
Mù đường đến mức này, đúng là có một không hai.
Một tháng này, Thời Sênh vẫn duy trì hình dạng hồ ly, không có cách nào khôi phục hình người.
Vạn Thần Tông nghe thấy Thanh Hàn trở về, thì cả chưởng môn cũng đều cùng ra ngoài nghênh tiếp.
“Thanh Hàn sư tôn.”
Một đám người khom lưng hành lễ, khung cảnh khá hoành tráng.
Thời Sênh còn chưa kịp ló đầu ra, đã bị Thanh Hàn ấn trở về.
Thanh Hàn lạnh lùng gật đầu, phi thân về phía một ngọn núi.
Ngọn núi Thanh Hàn ở có ký hiệu đặc biệt, tất nhiên hắn sẽ không nhận sai.
Thanh Hàn rời đi, những người này mới dám thảo luận.
“Vừa rồi sư tôn ôm cái gì?”
“Không thấy rõ.” Thanh Hàn dùng tay áo che lại, chỉ nhìn thấy phồng phồng, không biết là cái gì.
“Chưởng môn sư huynh, Thanh Hàn sư tôn đã trở về, về chuyện của Vô Trần, liệu có nên…” Vô Ngân do dự mở miệng.
Vô Trần chính là đồ đệ duy nhất của Thanh Hàn sư tôn.
“Ta sẽ đi bẩm báo.” Chưởng môn phất tay một cái, “Tất cả giải tán đi.”
…
Quanh năm Thanh Hàn đều không ở Vạn Thần Tông, trên đỉnh núi cũng không có người quét tước, cũng may núi này đủ cao, không nhiều bụi lắm.
Hắn đặt Thời Sênh lên trên một chiếc giường nhỏ ở bên cạnh, dùng thuật hút bụi đơn giản, quét dọn hết cả căn phòng.
“Ngươi ở phòng này.”
Thời Sênh giơ giơ móng vuốt, “Ta muốn ở cùng ngươi.”
“Không được, nam nữ khác biệt.” Thanh Hàn lập tức bác bỏ.
Thời Sênh đứng lên, vểnh đuôi đi tới đi lui trên giường, “Nhưng hiện tại ta là một con hồ ly mà.”
“Vậy cũng không được.”
“Ta sợ lạnh.” Thời Sênh từ trên giường, nhảy lên trên người Thanh Hàn, “Ta muốn ở cùng ngươi.”
Thanh Hàn không có tiếp lấy cô, Thời Sênh chỉ có thể tự mình leo lên trên bả vai của hắn.
“Không được.” Thanh Hàn vẫn từ chối như trước, “Ta sẽ bố trí trận pháp cho ngươi, sẽ không lạnh.”
Thời Sênh: “…”
Đủ lắm rồi đấy!
Thời Sênh vươn móng vuốt định cào Thanh Hàn hai cái.
“Thanh Hàn sư tôn, Vô Tịnh xin cầu kiến.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giọng nói này là của cái vị trưởng môn kia, Thời Sênh vẫn còn nhớ.
Thanh Hàn túm Thời Sênh kéo xuống dưới, “Đợi ở chỗ này, không được đi ra khỏi đây.”
Ngươi bảo lão tử không đi ra, thì lão tử liền không đi ra chắc?
Lão tử không làm theo đấy!
Thời Sênh nhảy xuống giường, đi theo sau Thanh Hàn.
Lúc Thanh Hàn đi ra cửa đã đặt cấm chế ở trên cửa.
Thời Sênh đột nhiên đụng vào một cái lá chắn trong suốt, ngồi phịch xuống mặt đất lạnh lẽo.
Thanh Hàn đứng ngoài cửa liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Thời Sênh: “…”
Ô, thiểu năng nhà mình trâu bò nhỉ.
Kiếm của ông đâu?
Thiết kiếm đột nhiên xuất hiện, nhưng mà Thời Sênh phát hiện mình cũng không thể cầm được thiết kiếm.
Rốt cuộc tại sao cô lại phải làm một con cầm thú?
Con mẹ nó lúc nào mới có thể khôi phục hình người chứ!
Thanh Hàn ra gặp chưởng môn.
Toàn bộ quá trình Thanh Hàn đều lạnh lùng nghe.
Chưởng môn báo cáo xong, cũng không biết rốt cuộc Thanh Hàn có ý gì, không khỏi có chút thấp thỏm.
Vạn Thần Tông chỉ có vị sư tôn này là lợi hại nhất, là bảo bối trấn tông.
Nhưng mà vị đồ đệ kia của hắn…
Suốt ngày đi gây chuyện thị phi, quả thật chính là con sâu làm rầu nồi canh của Vạn Thần Tông.
Lần này ban đầu cũng là mầm họa hắn tự gây ra.
Chưởng môn cảm thấy mình không làm sai.
Từ trước đến nay sư tôn đều rất hiểu lý lẽ, nhất định hắn có thể hiểu cho mình.
Tự an ủi mình trong lòng xong, tâm lý của chưởng môn mới dễ chịu hơn một chút.
Hắn đang chuẩn bị nói vài câu, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng thật lớn.
“Ầm!”
Mặt đất run rẩy, chưởng môn cùng Thanh Hàn cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tòa nhà mới vừa rồi vẫn còn ở đây, bây giờ lại không cánh mà bay.
Sắc mặt của Thanh Hàn khẽ biến, thân hình chợt lóe, đi thẳng sang bên kia.
Chưởng môn đuổi theo sát phía sau, gương mặt cũng có chút căng thẳng, lại có người dám đến chỗ của sư tôn làm càn sao.
Ai to gan như vậy!