Lam Sơn.
Có lời đồn rằng ngọn núi này từng có người phi thăng, là một nơi được tiên nhân ban phước.
Cho nên linh khí của Lam Sơn nồng đậm hơn địa phương khác nhiều.
Trong đêm đen, linh khí dày đặc như một lớp lụa mỏng bao phủ phía trên Lam Sơn.
Tới phạm vi Lam Sơn, Vô Trần lấy ngọc bội ra, “Sư phụ, người ở chỗ nào Lam Sơn?”
“Phía dưới.”
Vô Trần: “……” Ta biết là ở phía dưới mà.
“Chúng ta ở ngay phía trên.
Sư phụ, hay là người tự mình bay lên?” Vô Trần thử hỏi.
Đầu kia ngọc bội trầm mặc một lúc, tiếp sau đó là tiếng gió gào thét, nhưng mà tiếng gió phần phật nửa ngày, trước mặt bọn họ cũng chẳng có bóng ma nào.
Vô Trần sắp khóc ra tiếng, “Sư phụ, sư phụ, người đừng động.
Con sai rồi, con đến tìm người.
Người ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.”
“… Sư phụ ngươi có tật xấu gì?”
Vô Trần buông ngọc bội, không yêu thương phun ra hai chữ “Mù đường.”
Thời Sênh: “…”
Tốt lắm!
Là sư phụ của Vô Trần.
Có bệnh.
90% là chính hắn rồi.
Vô Trần vừa nghe sư phụ nhà mình miêu tả cảnh tượng bốn phía, vừa chỉ đường cho Thời Sênh.
Nhưng kết quả là, bọn họ vòng quanh Lam Sơn một vòng, cũng không tìm thấy cái gọi là sư phụ.
Vô Trần mệt lòng hỏi: “Sư phụ, người xác định người ở Lam Sơn sao?”
Đối phương đại khái cũng không xác định, một lúc lâu cũng chưa đáp, “Đối diện núi có một lớp linh khí.”
Vô Trần: “…” Cho nên sư phụ người có phải ở Lam Sơn đâu!
Hít sâu hít sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
“Nói hướng ngôi sao.” Thời Sênh thật sự không chịu nổi, liền nói với bên kia ngọc bội một tiếng.
Đột nhiên nghe được thanh âm một nữ hài tử, bên kia lặng im vài giây, “Vô Trần, ngươi lén tìm bạn lữ sau lưng sư phụ sao?”
“Sư phụ, đúng là con thích nàng, nhưng nàng chướng mắt con.” Vô Trần ấm ức.
Hắn cũng không chê thân phận yêu của nàng, thế mà nàng lại không coi trọng mình.
Sao hắn không ấm ức cho được?
“Ừ.” Đối phương lại thản nhiên ừ một tiếng như không có gì lạ.
Vô Trần: “…”
Sư phụ ừ thế là ý gì?
Thời Sênh chỉ muốn tát cho hai người này mỗi người một cái, như vậy mà cũng có thể tán gẫu được.
Cuối cùng Thời Sênh nhắc nhở lần thứ hai, đối phương mới báo ra vị trí.
Thời Sênh sử dụng thiết kiếm, rất nhanh tìm đến nơi.
Là một ngọn núi bên cạnh Lam Sơn, linh khí không nồng đậm như Lam Sơn, nhưng vẫn nồng đậm hơn nơi khác rất nhiều.
Thiết kiếm xuyên qua tán cây, rơi xuống cánh rừng.
Một bóng người đứng trong bóng đêm, ngọc trong tay phát ra ánh sáng nhạt, làm khuôn mặt hắn như ẩn như hiện.
Phía sau tối đen, mảnh ngọc kia hẳn là ánh sáng duy nhất.
[Nhiệm vụ ẩn: phượng hoàng vu phi.] Hệ thống cũng lập tức tuyên bố nhiệm vụ.
Con ngươi Thời Sênh sáng ngời, nhanh chóng nhảy từ trên thiết kiếm xuống, lao thẳng tới hắn.
[…] Chủ nhân, tôi cảm thấy đối với ký chủ mà nói, dù hình thức của kịch bản như thế nào cũng đều giống nhau cả.
“Tiểu Y…” Vô Trần vội vàng kêu một tiếng.
Nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản Thời Sênh, tốc độ của cô quá nhanh.
Đối phương còn chưa phản ứng lại đã bị Thời Sênh đẩy ngã.
Sau đó bi kịch xảy ra.
Hai người đột nhiên ngã về phía sau, rơi thẳng xuống dưới.
Đá vụn rơi lả tả từ đỉnh đầu xuống, đập thẳng vào người Thời Sênh, khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt.
Cô muốn dùng linh lực, kết quả linh lực vận chuyển trong cơ thể một vòng, không có sau đó.
Đệt!
Sao lại không dùng được?
Trong lúc nguy cấp, Thời Sênh nhớ tới đại lễ bao Hệ thống cho cô lúc trước.
Vận may giảm xuống 30%…
Thật đúng là… ha ha!
Có lẽ đối phương cũng nhận thấy không thể sử dụng linh lực, đưa tay đỡ lấy thắt lưng Thời Sênh.
Bên tai không ngừng có tảng đá nện xuống làm không khí chấn động.
Trước mắt Thời Sênh tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Thời gian rơi xuống cũng không dài, lúc rơi xuống đất, Thời Sênh nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cả người cô đều ghé vào người hắn, bên tai có chút ong ong, một hồi lâu mới nghe được tiếng tim đập của hắn.
Rất bình tĩnh.
Thời Sênh muốn chống người ngồi dậy, đối phương đột nhiên giữ chặt cô, hạ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Xì xì…”
Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh kia nghe rõ đến lạ thường.
Người bên dưới vòng hai tay qua thắt lưng cô, một cảm giác mát lạnh nháy mắt trải rộng toàn thân, Thời Sênh lạnh đến run một cái.
Thời Sênh cảm giác có gì đó mềm mềm đi qua bên hông cô.
Thời Sênh dựng tóc gáy, chỉ muốn nhảy dựng lên chém chết cái gì đó dám làm loạn trên người mình.
Nhưng cô bị người dưới thân giam cầm, hoàn toàn không thể động đậy.
Thời Sênh cảm thấy thứ kia rất có có thể là rắn, cũng không biết dài bao nhiêu, dù sao cô đợi mất vài phút, sức nặng đặt trên người cô mới biến mất.
Thời Sênh còn chưa kịp thở phào, trên người lại nặng.
Mẹ kiếp, nó lại bò quay lại à.
Hơn nữa đầu còn di động trên lưng nàng, cái loại cảm giác bị rắn bò này…
Cả người Thời Sênh đều run lên.
Ghê tởm.
Không được, bản cô nương phải chém chết nó.
Kiếm của ông đâu?
Con mẹ nó, kiếm không xuống dưới.
Thời Sênh chỉ có thể lấy thanh kiếm khác từ không gian ra, còn không kịp chém, cổ tay bị người bắt lấy, hơi ấm nhè nhẹ từ trên cổ tay truyền đến.
Thời Sênh dựa vào trực giác nhìn người phía dưới, cánh môi đột nhiên nóng lên.
Môi hai ngươi chạm nhau, hô hấp đan xen.
Thoang thoảng có mang theo từng hơi thở quen thuộc, vẫn rất nhạt, nhưng làm cho người ta không thể nào bỏ qua.
Giống như ấn ký đến từ linh hồn.
Biết ngay là hắn mà.
Đệt!
Thời Sênh phát tiết cắn một cái.
Tay đặt bên hông cô, đột nhiên căng thẳng, hắn nghiêng đầu, nhưng mà động tác này không biết sao lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thứ phía sau bọn họ.
“Xì xì……”
Hắn ôm Thời Sênh, lăn sang bên cạnh, khẽ kêu lên một tiếng.
Thời Sênh nhanh chóng bò từ người hắn dậy, lấy dạ minh châu từ không gian ra chiếu sáng, cả không gian nháy mắt sáng lên.
Thời Sênh thấy rõ thứ đến đến đi đi trên người cô.
Không phải rắn, hơi giống con rết, nhưng lại không nhiều chân như rết, hơn nữa nhìn có vẻ là động vật thân mềm.
Thân mình cuộn thành mấy vòng, ít nhất phải bảy tám thước.
Mẹ kiếp đây là cái quái gì thế này.
Đột biến gien à?
Ánh sáng hấp dẫn lực chú ý của nó, đầu ngẩng cao, đột nhiên lao về phía Thời Sênh.
Thời Sênh vung kiếm chém.
Cơ thể nó rất linh hoạt, dễ dàng né tránh, nhưng tốc độ của Thời Sênh còn nhanh hơn nó, chưa kịp trở lại, trên lưng đã bị Thời Sênh chém một kiếm.
“Xì xì xì xì!”
Cơ thể nó uốn loạn lên, bò về phía hắc ám, không quá vài giây, cả không gian liền an tĩnh lại.
Hoàn cảnh lạ lẫm, Thời Sênh cũng không dám tùy tiện đuổi theo.
Cô giơ dạ minh châu lên chiếu sáng bốn phía, mặt đất đầy xương trắng, có hài cốt động vật cũng có hài cốt nhân loại.
Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Thời Sênh giơ dạ minh châu, nhìn nam tử nằm ở bên cạnh, bên cạnh còn có cái đầu lâu, nhìn rất đáng sợ.
“Ngươi không sao chứ.” Thời Sênh đi qua, nâng hắn dậy.
“… Có chuyện.” Hắn nhấn rõ từng chữ rõ ràng, giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn nghe không ra có chuyện ở đâu.
Thời Sênh nghi hoặc đánh giá hắn vài lần, “Ở đâu có chuyện?”
“Nó trở về là có chuyện.”
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, nói rõ ràng xem nào!
Thời Sênh đứng dậy nhìn quanh bốn phía, đây hẳn là sơn động, chỉ có một lối ra, thứ vừa rồi chắc hẳn rời đi từ nơi đó.
Thời Sênh lấy mấy tấm phù từ không gian ra, dán vào lối ra.
Nam tử trầm mặc nhìn cô, bóng đen giấu đi vẻ mặt hắn.