Lâm Trạch Nam tới là để hỏi Cố Trì chuyện hoạt động năm mới.
Nhà họ Cố là một đại gia tộc, ngày nào phải làm gì đều có lịch trình cụ thể hết.
Thực ra, đã rất nhiều năm rồi Cố Trì không về nhà, nhưng năm nào Lâm Trạch Nam cũng mang danh sách tới cho Cố Trì xem.
“Nữ thần, chị hãy khuyên lão đại đi, mấy năm rồi anh ấy không về nhà ấy.
Chị cũng biết là năm mới thì em phải về nhà.
Tết năm nào anh ấy cũng phải ở một mình, thui thủi trong nhà suốt mấy ngày lễ, em nhìn cũng thấy đau lòng rồi.”
“Nhà họ Cố mặc kệ à?” Không phải đều nói nhà họ Cố rất thương yêu vị tiểu thiếu gia này sao, sao lại không quản gì vậy?
Lâm Trạch Nam vò đầu bứt tóc, “Nếu có thể quản thì sao có thể bỏ mặc anh ấy thế này.
Chính là họ không quản được, cũng không dám quản.”
Cố Trì không về, năm đầu tiên, người của Cố gia tới tóm hắn về nhà.
Kết quả, sang năm thứ hai, Cố Trì lang thang ở bên ngoài suốt đêm, bị bệnh nằm hơn nửa tháng.
Người của nhà họ Cố về sau không dám làm xằng bậy nữa.
“Sắp tới chắc em cũng không tới được.
Nữ thần, lão đại đành nhờ chị chăm lo vậy.” Năm nay, trong nhà hắn có một người chị họ sắp kết hôn, hắn phải về nhà giúp đỡ nữa.
Thời Sênh gật đầu.
Lâm Trạch Nam đưa một vài số điện thoại cho Thời Sênh.
“Đây là số của mấy quán ăn mà lão đại thích ăn, còn có một số là của nhà cũ cố Gia.
Sang năm mới, các cửa hàng đều đóng cửa, chị cứ gọi điện thoại về nhà cũ, bọn họ sẽ làm tốt rồi đưa tới…”
Lâm Trạch Nam dặn dò một tràng dài thật dài rồi hấp tấp rời đi.
Hôm nay Lâm Trạch Nam không thể ở lại được.
Hiện giờ chỉ còn một tuần nữa là sẽ sang năm mới, mọi người ai cũng vội vàng.
Nếu không phải cô chắc chắn Lâm Trạch Nam và Cố Trì không có gian tình gì, có khi cô còn nghĩ mình đi nhầm vào phim trường.
Hôm sau, Thời Sênh dựng Cố Trì dậy khỏi giường.
Tối qua Cố Trì cũng lại mất ngủ suốt đêm, giờ là lúc buồn ngủ nhất.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của hắn, Thời Sênh quả thực không đành lòng chút nào.
Sắc mặt Cố Trì rất kém, đại khái là muốn nổi giận.
Thời Sênh lập tức hôn lên môi hắn.
Nói thật, đây mới là lần thứ hai hai người tiếp xúc gần gũi thế này.
Thời Sênh hôn rất cẩn thận, lúc đầu Cố Trì còn cứng ngắc, về sau lại bắt đầu trốn tránh.
“Anh trốn cái gì mà trốn?” Thời Sênh hổn hển trừng mắt với hắn.
Cố Trì trầm mặc chừng nửa phút, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh còn chưa đánh răng, hôi.”
“Em cũng chưa ghét bỏ anh, anh ghét bỏ cái gì chứ, lại đây.”
Cố Trì không chịu, hắn bò xuống giường, tiến vào phòng tắm một hồi lâu sau mới đi ra.
Hắn ngồi xuống cạnh Thời Sênh, mở to mắt nhìn cô.
Thời Sênh bị hắn làm cho không khỏi bật cười, sau đó đè hắn xuống giường hôn tới hơn mười phút.
“Được rồi, đã nguyện ý ra khỏi giường chưa?”
Cố Trì bị hôn tới cả người ngứa ngáy, hơi thở dồn dập, một hồi lâu sau mới gật gật đầu.
Thời Sênh đứng dậy mở tủ quần áo ra, dày nhất cũng chỉ có quần áo thu đông, căn bản không hề có áo lông hay áo bông cho mùa đông.
Thời Sênh quay đầu nhìn Cố Trì vẫn còn đang nằm trên giường.
Thật sự muốn ăn thịt hắn cho xong.
Thời Sênh nhíu nhíu mày, cố gắng chọn quần áo cho hắn, sau đó mang hắn ra ngoài.
Lúc đi qua một cửa hàng, Thời Sênh đi vào, tùy tiện chọn một hai cái áo.
“Mặc vào đi đã.” Thời Sênh đưa áo cho Cố Trì.
Cố Trì nghe lời như một cô dâu mới về nhà chồng, ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Sắp qua năm mới nên bệnh viện cũng rất đông, Thời Sênh đã hẹn trước rồi nên mới không phải xếp hàng.
Thời Sênh yêu cầu kiểm tra toàn thân, quá trình có hơi chậm.
Chờ hắn kiểm tra xong hết thảy thì cũng đã tới buổi trưa.
Đến chiều mới có kết quả, Thời Sênh lại cùng hắn đi ăn cơm rồi mới quay lại bệnh viện.
“Cô là gì của cậu ấy?” Bác sĩ vừa lật bệnh án vừa hỏi Thời Sênh.
Trong phòng bệnh chỉ có Thời Sênh và bác sĩ, Cố Trì chờ ở bên ngoài.
“Bạn gái.”
Bác sĩ buông bệnh án xuống, “Tình huống của cậu ấy không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng sẽ sớm trở nên nghiêm trọng thôi… Cậu ấy đã mắc bệnh về xương sống, chính là do tư thế ngồi và ngủ không hợp lý.
Cô nhìn xương sống của cậu ấy đi, ở chỗ này đã bắt đầu biến dạng rồi.
Hiện tại nếu chữa trị thì vẫn còn kịp…”
Thời Sênh cầm tờ kết luận của bác sĩ đi ra ngoài, Cố Trì đứng ở cửa, thấy cô đi ra liền lập tức giữ chặt tay cô.
“Anh không sao.”
Thời Sênh liếc hắn một cái, giờ không có việc gì, nhưng sau này nhất định phải chết.
Nguyên nhân mất ngủ là do hắn nghỉ ngơi không khoa học, điều chỉnh lại là được.
Sau đó, Thời Sênh kiên trì ép Cố Trì ngủ sớm dậy sớm, còn mua cho hắn một máy chạy bộ, nếu không muốn ra bên ngoài thì ở nhà tập cũng được.
Cố Trì hiển nhiên không thích mấy thứ này, nhưng vì Thời Sênh ở trong lòng hắn rất quan trọng nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Đêm ba mươi.
“Anh thật sự không về nhà sao?” Thời Sênh ngồi bên cạnh Cố Trì đã cuộn thành một đoàn, hỏi, “… Anh ngồi thẳng lên cho em.”
Cố Trì chậm chạp buông chân ra, “Không về.”
“Anh trai em bảo em về nhà ăn cơm, anh về cùng em đi.”
Cố Trì mở to mắt nhìn cô, tựa như đang hỏi là có thể không?
“Nhà của em chỉ có mình anh trai thôi, không có ai hết.” Thời Sênh nghĩ chắc hắn sợ nhà họ Lam còn những người khác.
…
Lam Thanh không ở biệt thự lớn mà chỉ thuê một căn hộ khá tiện nghi.
Công ty nghỉ Tết từ ngày 29, tên cuồng em gái Lam Thanh không ngừng gọi điện cho cô em của mình, bảo cô về nhà đón năm mới, chỉ sợ cô bị Cố Trì cướp rồi chạy mất, không cho về nhà nữa.
Cho nên khi nhìn thấy Thời Sênh mang theo Cố Trì về, cả người hắn đều bày tỏ thái độ không đồng ý.
Tiểu tổ tông nhà hắn sao lại có thể mang tiểu tổ tông của nhà khác về thế này?
Người nhà họ Cố năm mới không nhìn thấy cục vàng nhà mình, có thể sẽ lật tung cái thành phố này lên mất?
“Anh, anh giữ cửa làm cái gì, bên ngoài lạnh sắp chết rồi, cho em vào đi.”
Thế là Lam Thanh đành tránh ra một cách không tình nguyện.
Cố Trì bước vào, sau đó đưa một cái gói rất to cho Lam Thanh: “Chúc mừng năm mới, anh.”
Lam Thanh: “…” Cậu gọi ai thế hả?
Lam Thanh nhận một cách không tình nguyện, nhìn dấu hiệu trên cái gói to thì nhất thời biến sắc.
So với lễ vật của Cố Trì, lễ vật của hắn có phải hơi… kém cỏi rồi không?
Không được, đổi cái khác.
Lam Thanh lo lắng vọt vào thư phòng, cũng không quan tâm trợ lý của mình đang làm gì, gọi điện bảo hắn đi mua này nọ.
Trợ lý cực kỳ oán giận, nhưng nghe được ông chủ hứa sẽ cho mình lì xì dày, hắn lập tức đầy máu sống lại, tỏ vẻ cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lam Thanh tự mình làm cơm, tuy rằng đơn giản nhưng lại tràn đầy tình thương của anh trai dành cho em gái.
Ăn cơm xong, Lam Thanh lén lút đi ra ngoài, lúc về còn cầm theo một cái hộp.
Thời Sênh giả bộ như không thấy.
Vẻ mặt Lam Thanh hơi mất tự nhiên khi đưa cái hộp cho Cố Trì, nhân tiện còn dúi thêm một cái bao lì xì, “Cố Trì, tôi không quan tâm thân phận của cậu là gì, nhưng nếu cậu dám bắt nạt bảo bối của nhà tôi, dù có phải đánh đổi cả Lam thị tôi cũng sẽ bắt cậu trả một cái giá lớn.”
Cố Trì nhận lấy một cách trịnh trọng, “Em sẽ không bắt nạt cô ấy.”
“Ring ring… Ring ring…” Điện thoại của Thời Sênh đổ chuông, đại đa số là người trong làng giải trí gọi điện chúc phúc.
“Em đi nghe điện thoại đã.” Thời Sênh cầm điện thoại lên đi vào thư phòng, để mặc cho hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
“Xin chào?” Một dãy số xa lạ, giọng nói cũng rất xa lạ, còn mang theo vài phần cẩn thận, “Xin hỏi, có phải là tiểu thư Lam Thâm không?”
“Anh là?”
“Tôi là Cố Hạo, anh trai của Cố Trì, tôi muốn nói chuyện với cô một chút, Lam tiểu thư có thời gian không?”