Câu lạc bộ gải trí Đế hào, nơi có chi phí xa hoa cao cấp của thành phố A, đến được nơi như thế này không phải là đại gia thì sẽ là những người có địa vị xã hội đến bàn chuyện làm ăn.
Thời Sênh tự mình lái xe đến đó, Lâm Trạch Nam đang đứng bên ngoài chờ cô.
Thời Sênh đỗ xe xong, đeo kính đen, bước về phía Lâm Trạch Nam.
Nhìn thấy Thời Sênh, hai mắt Lâm Trạch Nam như phát sáng.

Thế nhưng chú ý đến nơi này là nơi công cộng, nữ thần lại là nhân vật của công chúng, lúc này hắn mới kiềm chế cảm xúc kích động của mình lại.
“Nữ thần, chị thật tốt.

Aa, hạnh phúc quá đi mất.” Vừa bước vào bên trong, đến nơi nhiều người, Lâm Trạch Nam liền không kiềm chế được mà bắt đầu nhảy nhót.
Thời Sênh mặt mũi sa sầm, nhìn một người đàn ông cao một mét tám nhảy nhót như một đứa trẻ thiểu năng, loại trải nghiệm này thật là…
Lô ghế của bọn họ là 888, rất to, ngược lại người bên trong lại không có nhiều, ăn mặc khá bình thường, không giống như lần trước.
“Ten ten tén tèn, các anh chị em, hãy nhìn xem đây là ai.” Giọng nói của Lâm Trạch Nam lập tức thu hút mọi người trong lô ghế.
Không biết ai đã tắt bài hát đi, cả một lô ghế đều yên tĩnh.
“Chết tiệt, thiếu gia Lâm, anh thật sự mời được ảnh hậu Lam đến đây à?” Không biết là tên nào vừa phun ra câu thô thiển như vậy.
Lâm Trạch Nam vẻ mặt tự hào ngẩng đầu lên, “Còn phải nói, tao có giống đang đùa không? Đều đã nói với chúng mày là tao quen nữ thần rồi, chúng mày còn không tin.

Bây giờ thì bẽ mặt rồi chứ gì, nhớ để lại chìa khóa xe cho tao.”
“Chết tiệt, Lâm Trạch Nam cái thằng bỉ ổi này.”
“Hừm.” Lâm Trạch Nam quay đầu nhìn Thời Sênh cười hì hì, “Nữ thần, để em giới thiệu với chị, người vừa rồi chửi em là thằng bỉ ổi tên là Lộ Dị Minh.

Còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây kính rượu nữ thần đi!”

Đám người phía đó bắt đầu ầm ầm, cầm ly rượu đi đến.
Ánh đèn không được sáng lắm nên Thời Sênh cũng không phân biệt được hình dáng bọn họ như thế nào.
Có bốn cậu con trai và hai cô gái.
Lúc giới thiệu đến hai cô gái, Thời Sênh có thể cảm nhận rõ ràng được thái độ thù địch của cô gái tên Diệp Tịnh Y, một trong hai cô gái đó.
“Anh Trạch Nam, sao anh lại đưa cái người chẳng ra sao cả đến đây gặp bọn em.” Diệp Tịnh Y tỏ ý ghét bỏ một cách trắng trợn, khiến cho khung cảnh lúc này trong giây lát bỗng trở nên gượng gạo.
“Chẳng ra sao cả?” Thời Sênh cười một cái tiếp lời, ngữ khí bình bình khiến người khác không nghe ra có chút tức giận nào.
“Thế nào gọi là chẳng ra sao cả?” Diệp Tịnh Y hùng hổ.
“Diệp Tịnh Y, em đừng có làm loạn nữa.” Lâm Trạch Nam kéo một cái cô ta sang bên cạnh mình.
Diệp Tịnh Y lập tức xù lông, “Em làm loạn cái gì nào, cô ta là loại người gì chứ?”
“Lam tiểu thư là khách mà anh mời đến.” Ngữ khí của Lâm Trạch Nam cũng bắt đầu cương quyết.
“Khách mời?” Diệp Tịnh Y cười khẩy, “Vừa rồi chẳng qua là các anh chơi trò cá cược, anh vừa gọi một cuộc điện thoại liền gọi được cô ta đến, cô ta sao có thể tính là khách chứ? Lại còn ảnh hậu cơ à?”
“Diệp Tịnh Y!”
“Một ả đào kép mà còn không biết ngại đến tận đây.

Một cuộc điện thoại là có thể gọi được đến, muốn bám víu vào người nào có chức vị cao à?” Câu nói này của Diệp Tịnh Y thật sự có chút không khách sáo.
“Diệp Tử, sao em lại nói những lời như vậy.”
“Diệp Tử, em im lặng một chút đi.

Cố Thiếu vẫn còn ở đây mà, làm ồn ào đến anh ấy còn mặt mũi nào nữa.”
Những người xung quanh lập tức kéo Diệp Tịnh Y ra khuyên bảo.
Thời Sênh dần dần mở miệng, “Bám víu lấy ai có chức vị cao cũng được, nhưng không phải đến bám víu cô.

Tôi không thích phụ nữ.”
Mọi người: “…”
Ảnh hậu à, câu nói này của cô đúng là khiến người khác…
“Anh Trạch Nam tự anh xem đi.

Một người phụ nữ như cô ta không biết đã ngủ cùng với bao nhiêu người mới có thể leo lên được vị trí ảnh hậu.

Anh lại còn coi cô ta là nữ thần.

Cô ta căn bản không tốt đẹp như anh vẫn nghĩ đâu.”
“Diệp tiểu thư đúng là biết rất rõ quy tắc của giới giải trí, xem ra rất quan tâm đến ngành này rồi.

Không biết Diệp tiểu thư đã ngắm trúng vị tiểu minh tinh nào, nói không chừng tôi quen biết, tôi có thể giúp đỡ cô.”
“Cô đang nói bậy bạ cái gì vậy.” Diệp Tịnh Y gầm lên giận dữ.
“Lâm thiếu, anh mau dẫn Diệp Tử ra ngoài để cô ấy bình tĩnh một lát đi.” Người bên cạnh đẩy đẩy Lâm Trạch Nam.
“Xin lỗi.” Ánh mắt Lâm Trạch Nam cương quyết.
“Em không nói gì sai, dựa vào đâu mà bắt em phải xin lỗi.” Diệp Tịnh Y không phục, trừng mắt nhìn lại, “Anh xem vừa nãy cô ta nói những gì.”
“Diệp Tử…”
Lại là một trận khuyên nhủ liên tục, thế nhưng Diệp Tịnh Y vẫn nhất quyết không chịu cúi đầu.

“Lâm Trạch Nam anh là một tên khốn nạn.” Diệp Tịnh Y gào lên một tiếng, đẩy Thời Sênh một cái rồi chạy ra ngoài lô ghế.
Cô gái lúc trước luôn miệng khuyên nhủ Diệp Tịnh Y cũng đuổi theo cô ta ra ngoài, lô ghê chỉ còn lại mấy tên con trai.
“Lam tiểu thư, thật sự xin lỗi! Diệp Tử tuổi còn nhỏ lại thích Lâm thiếu cho nên nói năng còn thiếu suy nghĩ, chị đừng để bụng nhé.” Lộ Di Minh xin lỗi Thời Sênh thay cho Diệp Tịnh Y.
“Xin lỗi nữ thần.” Lâm Trạch Nam cả khuôn mặt áy náy, “Chị nhất định đừng có giận nhé.

Diệp Tịnh Y được chiều quá sinh hư chứ không hề có ý gì xấu đâu.”
Thời Sênh không nói gì, kiểu con gái như vậy khắp nơi đều có, nhà có tiền, được chiều chuộng tất nhiên sẽ kiêu căng ngạo mạn.
Còn việc có phải là được chiều quá sinh hư hay có phải có ý xấu hay không, chỉ cần cái ý nghĩ đó không nhằm lên người cô thì cô đều không để ý.
“Cố Trì đâu?” Thời Sênh hỏi thẳng.
Từ lúc vào đây cô chưa nhìn thấy vị chủ nhân đó đâu.
Lúc này Lâm Trạch Nam mới nghĩ ra.

Nữ thần người ta đồng ý đến hoàn toàn là vì lão đại của nhà cậu ta có ở đây.
Cảnh tượng so với ban nãy còn kỳ lạ hơn vài phần.
Lâm Trạch Nam đẩy người đang đứng chắn ra.

Thời Sênh vừa nhìn liền nhìn thấy gã thanh niên đang ngồi trên ghế xô-pha, cúi đầu chơi ipad.
Trận cãi cọ xảy ra vừa rồi không hề ảnh hưởng một chút nào đến cậu ta.
“À, mọi người tiếp tục chơi đi.” Lâm Trạch Nam đưa mắt ra hiệu cho Lộ Di Minh.
Lộ Di Minh tò mò nhìn Thời Sênh mấy lần, nói với cô vài câu xã giao rồi dẫn theo mấy gã thanh niên nữa tiếp tục chơi trò của bọn họ.
Bên cạnh Cố Trì đều là khoảng trống, Lâm Trạch Nam dẫn Thời Sênh qua đó.
“Lão đại, nữ thần đến rồi.”
Cố Trì đang chơi điện tử, Thời Sênh chăm chú nhìn lên trên, cũng là trò chơi mà cô đang chơi.
Ở giữa có gã Lâm Trạch Nam đang đứng chắn, Thời Sênh không nhìn rõ ID của cậu ta.

Lời nói của Lâm Trạch Nam trôi qua khoảng chừng ba mươi giây Cố Trì mới đặt ipad xuống, ngẩng đầu lên nhìn, từ đồng tử đen nhánh của cậu ta lần lượt lóe sáng những ánh đèn lấp lánh.
Màu sắc tươi đẹp như vậy ngược lại không thể nhuộm lên con mắt cậu ta vài phần không khí sôi động.
Môi cậu ta khẽ cử động, “Ai?”
Giọng nói không giống với giọng khàn khàn lần trước mà là một giọng nói rất êm tai.
Thời Sênh: “…”
Mẹ nó chứ, đây là cái gã thiểu năng hay quên sao?
Lâm Trạch Nam: “…”
Lâm Trạch Nam cúi thấp đầu nói bên tai cậu ta.
Mãi một lúc sau Cố Trì mới gật đầu, cầm chiếc ipad bên cạnh mình lên, “Ngồi đi.”
Lâm Trạch Nam cười hì hì đẩy Thời Sênh đến bên cạnh Cố Trì, “Nữ thần, mong chị thông cảm, phản ứng của lão đại nhà em thật sự có hơi chậm một chút, có đôi khi phải đợi mãi một hồi lâu.

Nói chuyện với anh ấy không thể vội vàng được.”
Thời Sênh nhìn Cố Trì một cách kỳ dị.
Cố Trì nghiêng đầu, trên mặt không chút biểu cảm, con mắt chỉ có những ánh đèn lóe lên.
“Lâm Trạch Nam, cậu qua đây.” Người đối diện gọi một tiếng.
“Nữ thần, hai người nói chuyện đi ạ.” Lâm Trạch Nam nhìn Thời Sênh nháy nháy mắt, đi đến phía người đối diện tiếp nhận vặn hỏi.
“Tại sao cậu lại vẽ bậy lên xe của tôi.” Thời Sênh vẫn rất tò mò về vấn đề này.
Xe của cô đã có chỗ nào chọc giận đến cậu ta vậy?
Thời Sênh đếm thầm trong đầu, khi được năm mươi giây, con mắt Cố Trì chuyển động một lúc, “Không vừa mắt.”
Thời Sênh: “…”
Cậu thắng rồi.
Phản diện đại nhân.
Nhìn xe của bà đây không vừa mắt cậu liền muốn vẽ bậy là vẽ bậy à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play