“Chị Lam…”
“Chị Lam…”
Lam Thâm từ nhỏ đã bước chân vào sự ngiệp diễn xuất.

Người trong đoàn làm phim lớn này cô hầu như đều đã từng tiếp xúc qua.
Cho nên đối với những người đã làm việc trong đoàn phim lâu năm đều coi như là người quen của Lam Thâm.
Trước đây mọi người đều truyền tai nhau Lam Thâm sẽ là nữ chính, kết quả quay đầu một cái vai nữ chính lại biến thành một người mới, việc này người trong đoàn làm phim ai nấy đều rất bất ngờ.
Lúc này nhìn thấy Thời Sênh ở đây lại càng bất ngờ.
“Ừm.” Thời Sênh dựa người vào cửa phòng, vừa cười vừa gật gật đầu với bọn họ, coi như là chào hỏi.
Ôn Kiều tất nhiên biết vị ảnh hậu đạt đến vị trí cao nhất trên màn ảnh truyền hình này.
Mục tiêu cả đời này của cô chính là đạt được danh hiệu giải thưởng cao nhất trong làng phim ảnh.
“Chị Lam, sao chị lại cũng ở thành phố D vậy ạ?” Có một người cẩn trọng hỏi.
Thời Sênh cau mày, “Đạo diễn chưa thông báo cho mọi người sao?”
Thẻ phòng của cô chính là do đạo diễn tận tay đưa mà.
Đạo diễn đến đây sớm hơn so với đoàn làm phim.

Lúc cô và Lam Thanh đến đây đã trông thấy đạo diễn rồi.

Thẻ phòng chính đạo diễn đã đưa cho cô.

Lam Thanh là một kim chủ, đương nhiên là sẽ lấy được một tấm thẻ phòng.

Đám người đó ngẩn mặt, đạo diễn chưa thông báo cho bọn họ cái gì vậy?
Thời Sênh nhún nhún vai, không nói gì thêm nữa.
Không khí có đôi phần ngượng ngập.
Thời Sênh dựa người vào khung cửa, không có ý rời đi.

Người chuẩn bị đi gõ cửa, thương lượng đổi phòng với vị khách kia chần chừ do dự một lúc, nhìn Thời Sênh gật gật đầu rồi bước chân đi về phía phòng đối diện.
Tiếng gõ cửa theo tiết tấu vang lên vài lần.
Cửa phòng mãi một lúc lâu mới có người mở ra, một người có thân hình cao ráo, vạm vỡ xuất hiện sau cánh cửa phòng.
Trên người đang mặc áo ba lỗ để lộ xương quai xanh, mái tóc ướt sũng, từng giọt nước vẫn còn đang nhỏ giọt xuống, phía trên chiếc cổ thon dài là gương mặt khôi ngô tuấn tú tỏa sáng nhìn đám người đối diện.
Cô gái gõ cửa có lẽ không ngờ được rằng người mở cửa sẽ là một anh chàng đẹp trai cao ráo như vậy, nên cứ thế đứng đó sững sờ.
“Có chuyện gì vậy?” Lam Thanh thuộc tuýp người đàn ông dịu dàng ấm áp, cho dù là không cười nhưng cũng khiến cho người khác cảm thấy anh rất ôn hòa dễ gần.
“Chuyện là…” Cô gái hoàn toàn không thể nói được nên lời.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, cô sao có thể nhẫn tâm để anh và Ôn Kiều đổi phòng cho nhau.
Nhìn thấy em gái nhà mình đang dựa người vào cửa, mặt hướng về bên này như đang muốn xem kịch hay.

Anh đưa tay lên vuốt mái tóc đang ướt sũng.

Động tác đẹp trai nam tính vô cùng tự nhiên lập tức làm dậy lên sự thích thú của đám em gái đứng phía sau.
“Nếu không có việc gì thì tôi cần phải nghỉ ngơi đây.”
Giọng nói lại dịu dàng đến thế.
A a a, không được, tai sắp mang bầu rồi, chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp ấy.
“Không… không có việc gì.” Cô gái khẽ lắc đầu, khuôn mặt cô bây giờ là cả một bầu trời mơ mộng.

Lam Thanh khẽ mỉm cười, lùi về phía sau vài bước rồi chầm chậm đóng cửa lại.
Lúc cánh cửa gần đóng lại, anh lại thò đầu ra, nhìn Thời Sênh dặn dò: “Em mau ngủ sớm đi.”
“Không vấn đề gì, Thái tử điện hạ.” Thời Sênh vừa cười vừa trả lời một câu.
Lam Thanh lắc đầu bất lực với cô em gái sau đó đóng cửa phòng lại.
Cạch một tiếng, âm thanh làm cho tất cả những con tim còn đang bay lơ lửng đều như bị đập một cái xuống dưới.
Cô gái gõ cửa của khuôn mặt thẫn thờ, vừa nãy cô lại không hề nói được gì…
Không phải, ảnh hậu Lam có quen biết với người đàn ông đẹp trai này sao?
Những người ở tầng này có lẽ đều là người trong đoàn làm phim.

Người đàn ông đẹp trai này chẳng lẽ lại là người mới mà đạo diễn mời đến sao?
Nghĩ đến việc có thể gặp được người đàn ông đẹp trai này trong đoàn làm phim, cả đám người đó đều bắt đầu trông ngóng.
Quả thật là quá đẹp trai!
Người khác có thể không biết Lam Thanh, thế nhưng với một người trọng sinh như Ôn Kiều thì cô biết anh ta.

Cô đã từng có cơ hội được gặp anh ta một lần.
Có điều cô chết quá sớm nên không hề biết được Lam Thanh và Lam Thâm có quan hệ như thế nào.
“Nhìn thấy đàn ông liền không biết phải làm gì.

Có phải các cô thiếu đàn ông quá rồi không.” Mạnh Thi Nhiên lên tiếng, cái giọng điệu mỉa mai phá vỡ không khí im lặng.
Mạnh Thi Nhiên cũng đã gặp qua Lam Thanh.

Người đàn ông này xung quanh đời tư rất sạch sẽ, dù là một sợi chỉ vướng cũng không có.
Trong giới kinh doanh cũng coi như là một kỳ tài, còn chưa tốt nghiệp đại học đã kế thừa tiếp quản sản nghiệp bố mẹ để lại lớn như vậy, không bị bất kỳ ai tranh chiếm được, thực quyền luôn nắm chắc trong lòng bàn tay.
Người đàn ông như thế này quả đúng là làm người khác phải lóa mắt.
Đáng tiếc không phải là mẫu đàn ông mà cô thích.
Có điều anh ta có quen biết với Lam Thâm sao?
Lam Thâm từ nhỏ đã bước chân vào giới giải trí, hiện giờ trong giới không ít người phải gọi cô ta một tiếng tiền bối, cô cũng không ngoại lệ.
Cô ta quen biết Lam Thanh, hình như cũng không phải là một việc gì quá kỳ lạ…
“Mạnh tiểu thư, bây giờ không còn phòng, cho nên cô vẫn là nên quay về phòng của mình đi thì hơn.” Ôn Kiều bị câu nói đả kích đó của Mạnh Thi Nhiên làm cho không thoải mái, thái độ còn cứng rắn hơn so với lúc trước.
Khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt của Mạnh Thi Nhiên lộ rõ vẻ kiêu ngạo hống hách, “Căn phòng này tôi vẫn nhất định phải ở.”
“Cô đừng có bắt nạt người khác quá đáng.” Khuôn mặt vẫn còn hiện lên sự non nớt của Ôn Kiều ngay lập tức được phủ lên một lớp lạnh lùng.
Hai người lại bắt đầu tranh cãi một cách vô nghĩa.

Mọi người xung quanh can ngăn nhưng không hề có tác dụng, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho phó đạo diễn.
Ôn Kiều thì không sao, thế nhưng Mạnh Thi Nhiên không thể tùy ý đắc tội được.
Phó đạo diễn vừa hay đang ở khách sạn, rất nhanh sau đó liền đi thang máy xuống tầng dưới.
Phó đạo diễn là một người đàn ông hơi gầy, hai mắt có quầng thâm, tướng mạo bình thường, bộ âu phục mặc trên người vô cùng chỉnh tề, nhìn có vẻ cẩn thận tỉ mỉ.
Từ cửa thang máy đi qua phòng của Thời Sênh, nhìn thấy người đang dựa vào thành cửa, phó đạo diễn sắc mặt có chút thay đổi, “Lam tiểu thư, làm ồn ào đến cô rồi phải không?”
“Không, chỉ là làm ồn ào đến thái tử điện hạ nhà tôi thôi.” Thời Sênh nhìn về phía phòng đối diện, hất hất cằm.
Lúc bọn họ đến đây là đạo diễn và phó đạo diễn cùng nhau đón tiếp, đương nhiên ông biết thái tử điện hạ trong câu nói của cô là ai.
Thật không thể ngờ được, từ trước đến giờ, người trong giới không hề nghe được thông tin thế lực nào đứng sau vị ảnh hậu này, đùng một cái hóa ra lại là đại tiểu thư của tập đoàn Lam Thị.
Phó đạo diễn quay đầu nhìn vào phòng đối diện một cái, hơi cúi người xin lỗi, “Gây thêm phiền phức cho Lam tiên sinh rồi, tôi lập tức đi giải quyết.”
Phó đạo diễn ra tay, trận cãi cọ bên đó lập tức dừng lại.
Ôn Kiều chỉ là một người mới, nếu là bình thường thì ông hoàn toàn không cần phải quan tâm cô ta có đồng ý hay không đồng ý.

Thế nhưng Ôn Kiều lại là người mà vị biên kịch đó ướm vai cho vai nữ chính, cho dù hiện giờ Ôn Kiều vẫn còn là người mới, thế nhưng sau khi diễn bộ phim này thì sao?
Điều giải một hồi, cuối cùng phó đạo diễn sắp xếp cho Mạnh Thi Nhiên một phòng cùng tầng với đạo diễn.
Sự sắp xếp này thực ra có chút không thỏa đáng, vì suy cho cùng ảnh hậu Lam và tổng tài của tập đoàn Lam Thị đều đang phải ở cùng tầng với nhân viên.
Thế nhưng phó đạo diễn cũng không còn cách nào khác Bà già khó tính Mạnh Thi Nhiên này mà làm loạn lên, quả thực vô cùng ngang bướng, hống hách, thế lực chống lưng lại mạnh, không thể đắc tội.
Cuối cùng phó đạo diễn lại xin lỗi Thời Sênh một lần nữa, nhờ cô chuyển lời xin lỗi đến Lam Thanh.

Ông ta quan sát kỹ thấy vẻ mặt Thời Sênh không biểu hiện một chút không vui nào, lúc này mới lên tầng trên.
Mạnh Thi Nhiên vừa đi, những người khác cũng giải tán về phòng.

Ôn Kiều đứng trước cửa phòng mình, hướng mắt nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh cong khóe môi khẽ cười, nụ cười không hề lộ ra từ con mắt của cô, chỉ lặng lẽ nhìn Ôn Kiều, lạnh lẽo và ảm đạm.
Ông Kiều không chịu được khẽ rung mình một cái, sắc mặt khẽ biến đổi.
Nghĩ lại vai diễn này của bản thân lẽ là thuộc về cô ấy…
Kiếp trước của cô ấy dựa vào vai diễn này mà trực tiếp vươn ra quốc tế.

Con đường sự nghiệp thông suốt không chút trở ngại, nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, giống như được hack vậy.
Trong lòng cô tuy rằng có đôi phần cảm thấy có lỗi với Thời Sênh, thế nhưng hiện giờ cô cần vai diễn này.

Cô ấy đã nổi tiếng như vậy rồi, bớt đi một vai diễn chắc cũng không có vấn đề gì.
Ôn Kiều đẩy cửa bước vào trong, chặn lại ánh mắt của Thời Sênh ở bên ngoài.
Sau này nếu có cơ hội…
Cô sẽ bù đắp cho cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play